
Người yêu em thật
Note… ngày ….tháng….năm
“Người yêu em thật. Ngày nào cũng nhắn tin cho em bất kể sáng hay chiều,
nói với em những lời yêu thương ngọt ngào nhất. Rằng cuộc sống không có
em, sẽ vô nghĩa đến như thế nào…
Người yêu hiện tại của em. Cũng nhắn tin cho em mỗi ngày. Nhưng những
câu hỏi của anh ấy chỉ là em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa?…Ít khi, à,
ko phải ít khi đâu, mà chẳng bao giờ nói một câu nói ngọt ngào, đại loại như
” anh nhớ em” . Dù em có nhắc khéo hay chờ mong mòn mỏi, anh ấy cũng
không bao giờ làm như thế.
Người yêu em thật. Luôn luôn hứa sẽ cùng em trên những con đường dài. Sẽ
xây đắp hạnh phúc với em và không yêu ai khác ngoài em. Dù trời có đổ
xuống, anh ấy cũng không bao giờ buông tay em…
Người yêu hiện tại của em…Ngày Valentine đang ngồi bên em, anh ấy nói
nếu năm sau chúng ta không còn ở bên nhau như thế này nữa , em không
được khóc, không được buồn, hãy mỉm cười nhớ đến những ngày chúng

mình có nhau như một kỉ niệm. Ngay lúc đó em đã muốn khóc thật to, muốn
gào lên cho thỏa nỗi ấm ức trong lòng…
Người yêu em thật. Sẽ bón cho em từng thìa cháo lúc em ốm, nếu em có đau
đớn thì anh ấy sẽ lo lắng đến phát ốm theo em…Chắc chắn là dù em có ung
thư như những diễn viên chính trong phim Hàn, thì anh ấy vẫn sẽ ở cạnh em
mỗi ngày dài…
Người yêu hiện tại của em. Nhận được tin nhắn thông báo em đang sụt sịt vì
hôm qua gặp mưa…Đã mắng em té tát vì cái lý do mà anh ấy tự nghĩ ra:
“chắc chắn em lại lười không chịu dừng xe mà mặc áo mưa rồi”…Và khi em
còn chưa kịp giải thích thì người yêu hiện tại đã dập máy cái cụp. Em méo
xệch vì ốm thì ít mà vì sự phũ phàng của anh thì nhiều…
Người yêu em thật, có lẽ sẽ năn nỉ em đừng rời xa anh ấy. Nếu em có giận
dỗi hoặc hứng lên mà nghĩ ra những trò oái oăm để làm khổ anh…
Còn cái người luôn luôn tự nhận là yêu em rất nhiều kia thì sao nhỉ?”
Di nhấn chuột phải. Cái note sặc mùi trách móc, nhưng vẫn rất văn vẻ kiểu
blog kia được post lên sau những cái mỉm cười đắc ý của cô.
” Tuân sẽ thế nào? Đọc và hối hận về những điều anh ta đã làm cho mình.
Chạy đến và xin lỗi mình. Nhưng mình sẽ bắt anh ta phải trả giá những điều
tồi tệ mà anh ta đã gây ra cho mình”. Nghĩ đến đó, Di lại càng muốn cười
thật to . Hôm nay là tối thứ năm, họ vừa cãi nhau buổi sáng. Một trận cãi
nhau kịch liệt và nhiều tổn thương nhất từ trước đến giờ. Di đã xếp hết
những món đồ nhỏ xinh mà cô đã từng thích mê mải, tất cả những thứ mà
Tuân tặng cho cô vào vali, bắt anh mang về…
Tối thứ sáu, trời khô như tôm rang, nó khiến tâm trạng của Di thêm bứt rứt
và khó chịu. Suốt từ sáng cô chờ tin nhắn của Tuân, nhưng không có. Bình

thường, họ ít khi giận nhau quá mười hai tiếng đồng hồ. Khi đã yêu nhau
một khoảng thời gian khá lâu, thì cái cách làm lành của Tuần thường là nhắn
tin. Nhắn đi nhắn lại, có khi đến cái sms thứ n Di mới chịu nguôi cơn giận.
Khá quen thuộc với kiểu làm lành đó, hôm nay cô cảm thấy hơi hụt hẫng. Đã
hơn một ngày từ lúc cãi vã rồi mà chưa thấy Tuân tỏ thái độ hối hận. Di đi đi
lại lại trong phòng, thỉnh thoảng với tay mân mê điện thoại. Lạ thật. Tuân đã
từng nói “mỗi khi mở máy tính ra thì điều đầu tiên anh làm là vào FB của
em” cơ mà. Anh ta lại là lập trình viên, công việc gắn liền với máy tính,
không thể có chuyện không đọc blog của mình sau gần hai tư tiếng như thế
này được. Di nằm thượt trên giường và suy luận mông lung…Hay là anh ấy
bận nhỉ? Gõ một cái sms hỏi thăm nhưng chẳng hiểu sao cô lại save nó.
Không gửi được đâu, Tuân sẽ cười rũ ra mất. Di thở dài ngồi nhìn nick Tuân
xám xịt im lìm. Dư âm trận cãi nhau cuối vẫn làm tim Di đau. Cô mở toang
cửa nơi ban công và hít đầy phổi cái thứ không khí khô khan như sắp vỡ vụn
thành từng mảnh li ti ngoài trời…Hay là anh ấy bận?
***
Tối của ngày tiếp theo… Mọi chuyện cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.
Tuân vẫn kiên trì không chịu nhắn tin hoặc đến nhà chở Di đi dạo như mọi
khi, sau mỗi lần cãi nhau. Đó cũng là chiêu thức “thân quen” Tuân thường
sử dụng nếu như cuộc tranh luận trở nên gay gắt quá đáng. Và dù muốn dù
không, cô vẫn sẽ thỏa hiệp, cô yêu Tuân rất nhiều, chẳng bao giờ nỡ để anh
phải đứng chết trôn hàng giờ liền trước cổng nhà. Bây giờ, Di như sốt lên
với cái ý nghĩ Tuân coi thường và không cần cô nữa. Điện thoại hỏi thăm
cũng không nốt. Hơi sợ, nhưng cô chẳng thể từ bỏ kiêu hãnh để nhắn tin làm
lành với Tuân. Buổi sáng của giờ học Tiếng Anh và cả chiều ngồi làm đề
cương ôn thi khiến Di không ngơi được đầu ra mà nghĩ đến Tuân. Nhưng cứ

