NGƯỜI YÊU LÝ TƯỞNG
lượt xem 5
download
Cà phê sweet time một chiều cuối đông lạnh. Anh vẫn ngồi ở chiếc bàn bên cạnh khung cửa kính rộng lớn nhìn xuống con đường bên dưới. Những tầng mây xám xịt cứ nặng nề trôi trên bầu trời, đối nghịch với dòng người hối hả bên dưới, càng làm anh cảm thấy thời gian chờ đợi của mình như được kéo dài đến vô tận. Liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ kiểu cổ với quả lắc sáng loáng đặt ở trên bức tường sơn màu tím nhạt, anh thở dài. Ngày nào cũng vậy, muộn đúng ba mươi...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: NGƯỜI YÊU LÝ TƯỞNG
- NGƯỜI YÊU LÝ TƯỞNG Cà phê sweet time một chiều cuối đông lạnh. Anh vẫn ngồi ở chiếc bàn bên cạnh khung cửa kính rộng lớn nhìn xuống con đường bên dưới. Những tầng mây xám xịt cứ nặng nề trôi trên bầu trời, đối nghịch với dòng người hối hả bên dưới, càng làm anh cảm thấy thời gian chờ đợi của mình như được kéo dài đến vô tận. Liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ kiểu cổ với quả lắc sáng loáng đặt ở trên bức tường sơn màu tím nhạt, anh thở dài. Ngày nào cũng vậy, muộn đúng ba mươi phút nàng mới chịu hiện hình. Với tay lục tìm tờ tạp chí mới nhất trên kệ báo gần đấy, anh thờ ơ lật giở từng trang. Lật giở để giết thời gian vậy thôi, chứ anh cũng chẳng bao giờ đọc mấy thể loại tạp chí màu mè này. Đến khi những trang cuối cùng của tạp chí cũng đến, đập vào mắt anh là một hàng tít cực kì ấn tượng. Cái tít thu hút anh ngay từ phút đầu tiên. Nói ra thì ngượng chết mất, vì ai cũng sẽ nghĩ anh có vấn đề mới bị thu hút bởi nó nhưng vì bản thân anh cũng đang muốn hiểu tâm trạng của mình nên mới chú ý. Chỉ có vậy thôi, tin hay không tùy bạn nhé! Cái tít có nội dung đại loại như sau: Trong mắt người yêu, các chòm sao sẽ như thế nào? Đấy, đã bảo là ai cũng sẽ trố mắt nhìn anh cơ mà, nhưng thôi, anh kệ. Ngón tay anh lướt trên mặt giấy láng o đầy màu sắc rồi dừng hẳn tại cái ô cuối cùng trong hàng loạt những cái ô nhỏ được chia đều. Song Ngư. Người yêu của anh cung Song Ngư mà. Cái cung nằm chót bảng, có hình hai chú cá trên nền màu xanh tím.
- Tại sao anh biết cung của cô ấy hả? Bình thường thôi, nếu ngày nào bạn cũng bị cô ấy lèo nhèo bên tai sau khi đọc những bài trắc nghiệm hay mật ngữ chòm sao thì ắt hẳn bạn sẽ thuộc lòng. Anh dán mắt vào những con chữ nhỏ rí, in nghiêng màu xanh nước biển. Qua mỗi dòng là sắc mặt anh lại thay đổi một tí chút, cuối cùng là lại bỉu môi vứt toẹt tờ tạp chí sang một bên. Cái gì mà trong mắt người yêu của bạn bạn là một người ngọt ngào, dịu dàng và biết cách chăm sóc. Lãng mạn, đầy cảm xúc, yêu hết mình…. Vậy tại sao anh chẳng cảm thấy tâm trạng của mình cảm nhận được những thứ ấy nhỉ! Hừm! “Ơ! Anh bữa nay cũng xem mấy cái này hả?” Cuối cùng nàng cũng đã đến và báo hiệu cho anh bằng cú ném ba lô vào chiếc ghế bên trong cùng một cách ngoạn mục. Nàng ngồi vào ghế, kéo tờ tạp chí anh vừa dẹp sang một bên đến trước mặt, sau 2 phút chăm chú, nàng bật cười khanh khách. “Anh có thấy em như vậy không?” “Có chút chút.” “Xạo sự, láo toét….” Nàng lườm anh một cái bén ngót rồi lại tiếp tục cười không ngừng. “Ôi dào! Khảo sát số đông ý mà, chắc em là ngoại lệ.” “Sao hôm nay đến trễ vậy? Lần nào em cũng trễ.” Anh lên giọng trách móc. Ngày nào nàng cũng đến trễ, ngày nào anh cũng cằn nhằn hỏi lý do nhưng rồi chẳng bao giờ khắc phục được và lý do của nàng thì có tới hàng trăm, hàng ngàn. “Haiz, em có muốn đâu…. Tại nhỏ Giang nó thất tình thế nào mà uống đến mềm oặt nên người ta kêu em đến nhận xác nó đấy chứ!” “Uống vào cái giờ này sao?” Anh trợn mắt nhìn nàng với vẻ có đánh chết anh cũng không tin. Bốn giờ chiều, cái giờ đẹp thế này, có đứa ngẫn nào lại đi uống rượu bia cơ chứ?
- “Ừ! …. Chứ thất tình nó cũng chọn giờ à?” Nàng lại trừng mắt khó chịu. Có trời mới biết anh sợ nàng trừng mắt đến thế nào. Đôi mắt hai mí, to tròn màu hung đậm ấy mỗi lần giận lên đáng sợ không thể tả…. “Thế Giang sao rồi?” Anh cười giả lả, khuấy khuấy ly sâm dứa cô phục vụ vừa bưng ra rồi đặt trước mặt nàng. “Tất nhiên là em cho nó một trận, vứt xác nó lên taxi rồi để người ta chở đi đâu thì chở. Cái thứ con gái dại không thể tả, có gì mà phải uống rượu chứ, cứ cho thằng đó một trận là xong.” Nàng cao giọng, lời nói hùng hổ cứ như là nàng đã từng làm như thế thật. Anh nhìn nàng uống nước với vẻ tỉnh rụi mà chợt thấy lành lạnh nơi sống lưng. Có bao giờ anh trở thành nhân vật nam chính ấy không nhỉ? *** Nàng 21 tuổi, vẫn còn là cô sinh viên đại học năm cuối. Cái tuổi mà so với anh, một người đã có công ăn việc làm ổn định và đang trên đà phát triển mạnh mẽ thì vẫn còn con nít lắm. Anh hơn nàng đến 8 tuổi nên bạn bè cùng công ty xúm xít bảo anh tốt số thật. Có người yêu vừa nhỏ tuổi, vừa dễ thương mà lại là con gái Song Ngư tình cảm bậc nhất. Anh cũng chỉ biết cười khì rồi lảng sang việc khác. Đèn nhà ai nấy rạng, chuyện nhà ai nấy biết, chỉ có anh là biết nàng ‘hiền lành’ đến thế nào mà thôi. *** Ngày anh gặp nàng là ngày anh bị ấn tượng bởi một cô gái tóc buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo pull màu trắng có hình Doraemon to uỳnh phía trước cùng với chiếc quần jean hơi bạc màu. Cuộc gặp ấy chẳng lãng mạn như bao cuộc gặp gỡ tình cờ khác, chẳng là tiếng sét ái tình bất ngờ đánh trúng anh. Mà tất cả chỉ là một pha chớp nhoáng khi nàng cố gắng tẩn cho tên biến thái đã ‘lỡ’ tay quệt trúng nàng một cách cố ý, một trận và vô tình ném chiếc ba lô đang đeo trên vai để nhờ anh giữ hộ. Anh thật không thể
- hiểu, tại sao nàng lại tin tưởng anh đến thế trong khi anh chỉ vô tình đi ngang qua con hẻm đó mà thôi. Mãi sau này nàng chỉ cười cười và bảo: “Nhìn mặt anh em thấy không có khả năng.” “Khả năng gì?” “Chạy thoát.” “…” Vậy đấy, chính xác là cái ba lô giáng trúng anh và anh yêu nàng từ đó. Nàng không có gì vượt trội hơn so với những cô gái anh từng quen nhưng lại là cô gái duy nhất có thể khiến anh làm những việc mà trước đây anh từng vỗ ngực tuyên bố với đám bạn rằng: “Đừng mơ có ngày bố nghe lời gái nhá!” Và bạn anh đã mơ được tới ngày ấy thật. Nàng khá đơn giản và dễ thương với mái tóc đen dài bao giờ cũng buộc cao lúc lắc phía sau trông rất nghịch ngợm. Nàng có khuôn mặt tròn và đặt biệt đôi mắt màu hung đậm rất lạ, vừa đẹp vừa đem lại cho nàng khí thế áp đảo. Nàng là điển hình của những cô gái mạnh mẽ, tuy nàng chẳng có đai võ nào cho ra hồn nhưng vẫn khiến anh sợ một phép. Nàng là vậy đấy, có ai chứng minh giúp anh tại sao nàng lại khác xa những cô gái Song Ngư anh từng biết và được nghe miêu tả hay không? *** Ngày chủ nhật đẹp trời của anh và nàng diễn ra nhẹ nhàng như vậy thôi, vẫn là cà phê Sweet time, vẫn là những câu chuyện phiếm, vẫn là những tràng cười khanh khách lanh lảnh từ nàng. Nàng rất hay cười, cười cũng rất thật khiến anh trong vô thức cũng ngoác miệng cười theo. Chỉ có như vậy nhưng anh chưa bao giờ thấy hạnh phúc của mình ngừng tăng theo cấp số nhân. Có lẽ yêu là như thế… Nhưng rồi những ngày nhàn tản cùng nàng cũng chẳng kéo dài lâu, nàng loay hoay với việc đăng ký thực tập để chuẩn bị tốt nghiệp. Thỉnh thoảng chỉ
- có thể có vài cuộc gặp mặt sơ sịa. Lúc ấy, nàng lại được dịp nhăn nhó, kể lể thậm chí là ngồi vạch ra một cái kế hoạch trả thù ông thầy hướng dẫn của mình, trong tưởng tượng. Anh chỉ biết ngồi nhìn nàng và cười nhẹ. Nàng của anh, người yêu của anh trẻ con kinh khủng. Những cú điện thoại thay dần cho những cuộc gặp mặt, cà phê cà khịa, anh bắt đầu tấn công công việc, nàng bắt đầu con đường tìm kiếm tấm bằng hứa hẹn của mình. Lâu dần, ít gặp nhau…. Anh cứ vẫn nghĩ, anh sẽ tạm sống một cuộc sống yên lặng, bình yên trong lúc chờ nàng với tay đón lấy chiếc chìa khóa tương lại đang dần hiện ra trước mắt. Anh nghĩ vậy, và có lẽ ông trời chỉ cho phép anh được nghĩ. Linh Hương trở về. Vào một ngày đầu năm mới, mối tình đầu của anh quay lại sau bốn năm biệt tích. *** Anh sững sờ nhìn Linh Hương thoải mái ngồi trong phòng khách nhà mình, cô cúi người lôi ra một đống đồ được bọc gói cẩn thận đặt lên bàn. Cô vừa đưa ra, vừa cười nói vui vẻ với mẹ anh, bên cạnh, mẹ anh cũng cười nhìn cô với ánh mắt lấp lánh. Linh Hương, người con gái từng để lại cho anh một vết thương lớn để sải cánh bay theo tiếng gọi của danh vọng, thành đạt đã quay trở về. Nhìn thấy anh cô lao đến ôm chầm và cười tít mắt. “Em nhớ anh, cuối cùng cũng được gặp lại anh rồi.” *** Anh chăm chăm nhìn vào khuôn mặt được trang điểm tinh tế đang cúi đầu nêm món canh sôi sùng sục trên bếp với mẹ anh. Mẹ anh hết lời khen cô đảm đang rồi lại liếc anh với vẻ hài lòng thỏa mãn mặc cho anh ra sức lắc đầu phủ nhận. Đúng rồi! Đã quá lâu nên anh quên mất Linh Hương vốn là một cô gái đầy sức hút. Linh Hương có đủ mọi tiêu chuẩn của một cô nàng lý tưởng cần có. Khuôn
- mặt xinh xắn với đôi mắt cong cong và nụ cười duyên dáng. Linh Hương có học vấn, có sự nghiệp đã vậy cô còn có đủ đảm đang để khối bà mẹ chồng ao ước. Chẳng trách, dù sau bao nhiêu năm trách cứ cô này nọ, một khi cô trở về mẹ anh vẫn không sao dứt ra được sự thu hút của cô. Tiễn cô ra khỏi cổng, anh cúi mặt nhìn xuống chân mình khịt mũi một lúc lâu để tránh phải nhìn vào ánh mắt chờ đợi, ngọt ngào ấy. Cách đây bốn năm, khi tình cảm vẫn còn là một viên kẹo ngọt anh luôn ôm lấy cô mỗi lúc phải chia tay. Chắc bây giờ cô đang trông chờ điều đó. “Em dạo này thế nào rồi? Về đây có dự định gì chưa?” Anh cho hai tay vào túi quần, vẫn ánh mắt lơ đễnh nhìn xuống mặt đấy. Anh bỏ rơi ánh mắt tha thiết cô dành cho mình. “Em thì đi đâu sự nghiệp vẫn tốt. Em về đây là vì anh, anh biết mà.” “Hì…. Em đừng đùa nữa…” “Em hay đùa lắm hả anh.” Hai bàn tay mềm mại của cô ôm lấy mặt anh, mắt đã long lanh ngấn nước. “Bốn năm trước khi đi rồi em mới biết em sai nhưng lại chưa thể quay về. Bây giờ em vẫn còn cơ hội phải không?” “Anh nghĩ là không, anh có người yêu rồi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, anh muốn cô nhìn thấy vẻ khẳng định chắc chắn trong mắt anh. Nhưng có vẻ anh đã lầm, người ta chỉ nhìn thấy những gì họ muốn mà thôi. Đối với những thứ họ không muốn, mặc nhiên họ cho mình cái quyền phán cho mình là nhìn lầm. “Đừng nói dối vậy chứ! Dù có đi chăng nữa, anh chưa cưới cô ấy thì em vẫn còn cơ hội.” Cô nhón chân hôn vào má anh, nụ cười vẫn đọng trên môi, cô ngoắt tay chào tạm biệt rồi nổ máy cho xe chạy xa dần. Đêm đó anh mất ngủ và bỗng nhiên nhớ nàng da diết. “Alo…. Biết mấy giờ rồi không?” Giọng nàng lè nhè bên kia đầu dây điện thoại. Cái giọng ngái ngủ, dùng dằng như một đứa trẻ con làm anh không
- khỏi mỉm cười. “…. Ngủ hả?” “Hix…. Anh có uống nhầm thuốc hay bữa nay ăn lộn thứ gì đó bị thiu không? Một giờ sáng không ngủ thì còn làm cái gì?” “Bình thường em thức khuya dữ dội lắm mà…. Dậy nói chuyện với anh, anh bị mất ngủ.” Anh vẫn cố tình đùa dai. Lâu lắm rồi mới chọc cho nàng tức lên, anh thấy tự nhiên vui vui không thể tả. Nhiều khi anh cũng cảm nhận được sở thích của mình đúng là hơi hơi có vấn đề. “Này nhá! Sáng mai ‘cày’ năm tiết, chiều mai qua chỗ thực tập, tối mai đi học tiếng Anh…. Anh không cho em ngủ thì đừng trách tại sao lại không thấy mặt trời vào ngày mốt.” Nàng đe dọa. “Hì hì…. Anh đùa thôi. Ngủ đi…” anh cười phá lên, mỗi lúc nói chuyện với nàng bao giờ tâm trạng nặng nề của anh như tan vào không khí. “Anh yêu em.” “Ọe! Sến quá!” “Em không thể giả vờ bảo ‘me too.’ Hay ‘em yêu anh nhiều lắm’ được sao?” “No! No! No! Nghe nó giả lắm. Để em nói câu này thật hơn này…” “Câu gì?” “Ngủ đi đồ hâm.” Giọng nàng hét lên sau đó lại cười khúc khích. “Ngủ nào, ngủ nào…. Không lại tàn hết nhan sắc bây giờ. Đã chẳng có được bao nhiêu mà…. Haizz…” “Ha ha ha…. Em cũng biết mình như vậy hả?” “Muốn chết?” Kèm theo đó anh nghe được tiếng bẻ ngón tay răn rắc. “Ngủ ngon… ngủ ngon nào.” Anh cười cầu tài, đưa tay tắt chiếc đèn ngủ màu cam đang tỏa sáng. Bây giờ anh muốn để nàng ngủ rồi. “Chúc em ngủ ngon.” “Lộn xộn quá! Anh ngủ ngon.” Nàng làu bàu nhưng trong lời nói có tiếng
- nén cười. Điện thoại tắt…. Bóng tối yên lặng lại một lần nữa bao trùm lấy anh. Trăn trở, anh mở mắt đối diện với màn đêm, bao nhiêu suy nghĩ lại dồn dập tìm về. *** Anh cứ nghĩ một người con gái yếu đuối, thùy mị như Linh Hương sẽ chẳng bao giờ sắt đá đến như vậy. Anh cứ nghĩ chuyện tình của anh và cô đẹp như thế, tất cả mọi thứ đều tương xứng với nhau như thế sẽ chẳng bao giờ có chuyện gãy gánh giữa chừng…. Nhưng mọi chuyện không bao giờ xảy ra theo chiều hướng người ta ‘vẫn tưởng’ mà theo chiều hướng thường không tưởng được. Linh Hương hất tay anh ra vào một chiều hè mưa giông dữ dội. Cô quay gót đi, đi không ngoảnh lại, đi theo cái vị đã đề nghị cho cô 4 năm tu nghiệp và làm việc ở nước ngoài. Cô đi như vậy, dứt khoát và không quyến luyến cũng chẳng hứa hẹn ngày trở về. Không! Không một câu ‘anh chờ em được không?’ để xoa dịu sự hụt hẫng trong anh. Tất cả cô nói với anh chỉ là ‘Tình yêu không thể đem đến cho em cơ hội như thế, đừng khiến nó trở thành dây trói em ở nơi này được không?’ Anh lạnh lòng. Lạnh lòng ngay từ giây phút ấy…. Và giờ cô trở về để cầu xin quá khứ cho mình một cơ hội. Buồn cười. Anh gần như thức trắng đêm rồi thiếp đi lúc nào anh cũng chẳng biết. Trong giấc mơ chập chờn nhập nhoạng…. Anh thấy nàng cười với anh, một bên đường nắng ấm lung linh. Anh dợm bước đến bên nàng nhưng cánh tay bị ai đó giữ lại. Phía sau là con đường mưa rơi tầm tã, Linh Hương bấu lấy cánh tay anh thật chặt, đôi mắt ngân ngấn nước. Anh giật mình thảng thốt. *** Người ta bảo theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Bây giờ anh đã cảm nhận được rõ ràng mức độ ngang trái mà câu nói này đề cập đến rồi. Mỗi
- ngày anh về nhà là mỗi ngày phấp phỏng lo sợ chạm mặt Linh Hương để rồi lại không thể nào nói cho cô hiểu mặc dù anh luôn lựa chọn cách dứt khoát, rõ ràng, mềm có, rắn có. Thậm chí người đi đường nhìn thấy, mẹ anh nhìn thấy, em trai anh nhìn thấy… tất cả đều hiểu chỉ mình cô là không hiểu. Mẹ ngồi khuyên anh cho cô một cơ hội chỉ vì mẹ thấy cô đầy đủ tiêu chuẩn lí tưởng dành cho anh. Anh chỉ lắc đầu và mẹ anh cũng chỉ thở dài. Cô vẫn vậy, vẫn chiến thuật mưa dầm thấm lâu… hết nhắn tin rồi lại sang nhà làm bạn với mẹ. Cô nhiệt tình với anh cứ như cái ngày mới quen nhau, càng ngày anh lại càng không muốn nói… nói quá nhiều nên đâm ra mệt mỏi. Anh làm lơ, xem cô như không khí. *** Chiều nay, mây nặng nề dù trời đã gần sang xuân, anh cho xe tấp vào lề đường đứng trước một ngôi nhà đóng cửa im ỉm, đối diện cổng trường của nàng. Hôm nay đột nhiên anh nhớ nàng kinh khủng. Sân trường thỉnh thoảng lại có từng tốp sinh viên đi ra, anh cứ đừng đó đợi cho đến khi cái bóng dáng nhỏ nhắn với đuôi tóc dài lúc lắc phía sau đang nhảy chân sáo bước ra. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh vai đeo một chiếc túi đeo chéo, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát một bài hát gì đó. Nhìn nàng anh bỗng phì cười. Nàng có phải đã 21 tuổi rồi không? sao lại giống như một cô nhóc lóc chóc thế này. Anh đưa tay lên vẫy ra hiệu, miệng mở lớn định gọi tên nàng nhưng anh khựng lại ngay khi thấy nàng dừng bước chân đứng chờ một ai đó. Từ xa, một anh chàng cao lêu nghêu chạy tới, dúi vào tay nàng một túi giấy màu đỏ rồi bẽn lẽn gãi đầu cười ngượng nghịu. Anh nhìn chằm chằm vào mặt chàng trai trẻ đang đỏ ửng lên theo từng lời từng lời nàng nói. Vì không thể nghe nên anh chỉ có thể theo dõi và suy đoán bằng mắt nhưng vẫn chẳng thể đoán ra họ nói gì với nhau. Anh chỉ thấy chàng trai kia gật đầu lia lịa rồi
- lại gãi đầu, rồi lại cúi mặt nhìn chằm chằm vào mũi giày. Một lát sau, anh chàng kia bỏ chạy về hướng phòng học còn nàng thì tò mò mở túi giấy ra xem, trên mặt nở một nụ cười lém lỉnh. “T.H.Ụ.C …. Q.U.Y.Ê.N!!! Trần Nguyễn Thục Quyên!!!!” Anh hét toáng lên giữa đường xá đông đúc nhiều người qua lại. Anh thấy thật giận mà không hề để ý đến hành động của mình trẻ con đến thế nào. Nàng giật mình đánh rơi chiếc túi giấy rồi ngượng nghịu nhặt lên chạy ù về phía anh, mặt không dám ngẩng cao đầu như lúc nãy nữa. “Điên hả? Làm gì mà kêu toáng lên như vậy? Đã thế còn kêu rõ họ tên nữa, ngượng muốn chết luôn.” Nàng tức đỏ mặt, nhìn xung quanh mọi người đang dán mắt về phía mình rồi nắm tay đấm vào vai anh bôm bốp. “Đứng cười với người ta híp mắt chẳng thấy trời thấy đất thì phải gọi cho tỉnh ra chứ sao.” Anh cáu. “Ơ… cái anh này.” Nàng ngẩn người ra một lúc rồi cười khúc khích véo véo má anh. “Này…. Anh ghen đấy à? Anh đừng nói anh ghen với người ta đó chứ!” “Hừ!” “He he he…. Lớn rồi, đừng có ganh với con nít. Người ta nhờ em chuyển quà cho nhỏ Ngân. Người ta thích bé Ngân dễ thương chứ chẳng thèm nhìn tới em đâu.” “Xí!” “Đồ già nhỏ mọn…” Nàng bẻ ngoặt tay anh ra sau, một tay vòng qua kẹp lấy cổ anh rồi cười lớn mặc cho anh giãy giụa suýt chút nữa chiếc xe máy bên dưới cũng đổ theo. Anh và nàng đứng đấy, làm ầm ĩ cả một góc đường cứ như hai đứa trẻ mẫu giáo đang cãi nhau về một cái kẹo và cũng không thể nhìn thấy một ánh mắt ngấn nước nhìn chằm chằm về phía họ.
- “Bốn năm, tình yêu của anh không trụ được bốn năm sao?” Linh Hương siết chặt tay vào tay lái của chiếc xe máy. Cô chỉ vô tình tạt qua một tiệm thuốc tây gần trường này vậy mà được gặp một cảnh tượng chẳng muốn bắt gặp một chút nào. Thì ra, anh nói thật. Anh lạnh nhạt với cô như vậy chỉ vì anh có một cô gái trẻ trung vui vẻ ở bên cạnh thay thế cô trong những ngày cô bỏ đi. *** “Tại sao vậy hả anh? Con nhóc ấy chỉ là một con nhóc con không hơn không kém vậy mà sao vì nó anh lại có thể quên em. Em không tin, có phải vì anh thấy cô đơn nên mới xem nó như một người thay thế phải không?” Cô lảo đảo đi về phía anh nắm lấy cổ áo anh giật mạnh. Cơn say rượu làm đầu óc cô chếch choáng mù mờ, bao nhiêu cảm xúc cứ thế trôi ra…. Rượu làm con người ta mất khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Cô nấc lên vùi mặt vào hõm vai anh mà thút thít. Bây giờ cô biết cô đã sai, tình yêu không đem lại cho cô một công việc tốt, một vị thế xã hội vinh quang nhưng mất đi nó cô không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Cô khóc tức tưởi ôm chầm lấy anh mặc cho những ngón tay lạnh của anh đang gỡ tay cô ra khỏi người mình. “Em uống say quá rồi. Anh đưa em về nhà.” Anh xốc người cô đứng lên tựa vào một bên vai mình rồi đưa mắt nhìn xung quanh để tìm một chiếc taxi trống. *** Tối nay như bao buổi tối thứ bảy nhàn nhã, anh đưa nàng đi xem phim rồi tạt vào một quán ăn nào đó cùng nhau ăn uống, trò chuyện. Tiếng cười giòn tan của nàng có thể sẽ kéo dài lâu thêm một chút nữa để anh có thể ngồi bên cạnh lắng nghe cho thỏa những ngày không gặp nếu như chuông điện thoại vô duyên không vang lên. Linh Hương gọi. Cô lè nhè trong điện thoại, vừa khóc, vừa nấc vừa than thở đe dọa nếu anh không đến cô có chuyện gì thì
- anh đừng hối hận. Anh lắc đầu ngao ngán cho những suy nghĩ ấu trĩ trẻ con ấy nhưng lại không yên lòng để cô như thế. Dù sao tình cảm đã hết nhưng tình nghĩa thì vẫn còn. Anh mỉm cười xin lỗi nàng rồi viện cớ nhà có việc để đi trước. Nàng chẳng nói gì, chỉ nhìn theo anh, dứ dứ nắm tay đe dọa anh lần sau phải đền bù gấp đôi. Anh bước giật lùi ra khỏi quán, nàng không nhìn theo và bắt đầu nhắn tin kêu gọi bạn bè đến phụ giúp nàng dọn dẹp bữa tối ê hề trên bàn vẫn chưa được động đũa. Vì thế nàng cũng chẳng biết, hướng anh đi hoàn toàn ngược với hướng về nhà. *** Cô ngất ngưởng trên vai anh, đôi mắt nhắm nghiền với từng giọt nước mắt tràn quanh làm lem đi khuôn mặt được trang điểm kĩ. Cô là vậy, mỗi khi khóc đều khiến người khác mủi lòng…. Nhìn cô bao giờ cũng yếu đuối mong manh, cô như một dây hoa leo xinh đẹp yếu mềm quấn quýt dựa vào người khác. Người ta cứ nghĩ cô yếu ớt nhưng chắc không bao giờ họ hiểu, dây leo là loài mạnh mẽ chẳng cần ai chăm chút cũng có thể phủ kín cả giàn. Trước đây cô nhẹ nhàng bên anh, đi đâu làm gì cũng sánh bước cùng anh. Cô lo cho anh từng li từng tí, cô như một người vợ trẻ chăm sóc cho chồng, tận tụy, mẫu mực. Ai cũng bảo anh thật có phúc, ai cũng bảo cô là người lí tưởng mà ông trời ưu ái cho anh nếu như anh không phát hiện ra…. Cô cũng có lúc tàn nhẫn đến đau lòng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầm đìa nước mắt của cô, anh đưa tay lên xem đồng hồ. Tám giờ tối, chỉ mới đầu giờ tối đường xá vẫn còn tấp nập xe cộ, anh thầm nghĩ chắc giờ này nàng vẫn đang ngồi trước đống thức ăn ề hề với những cô bạn nhí nhố của nàng. Anh yêu hai người hoàn toàn trái ngược nhau, một người là quá khứ, một người là hiện tại, là tương lai.… Nàng, nàng không giống Linh Hương, nàng
- nhỏ bé nhưng mạnh mẽ. Anh chưa từng thấy nàng khóc, dường như từ lúc quen nhau đến giờ anh chỉ thấy nàng có hai cảm xúc duy nhất, vui vẻ hoặc tức giận. Nàng không giống Linh Hương luôn xem nước mắt là vũ khí, với nàng gai góc xung quanh mình mới là vũ khí đích thực. Chính vì lẽ ấy, chính vì nàng có tính cách như thế nên anh có thể khẳng định rõ ràng với thế giới rằng: Anh yêu nàng không phải vì cảm giác cô đơn, nàng không phải là người thay thế Linh Hương để lấp đi khoảng trống trong lòng anh. Anh khẳng định. Linh Hương khuỵu gối ngồi bệt xuống vỉa hè lát đá lạnh ngắt. Anh đưa tay kéo cô lên, kéo hết sức nhưng không thể khiến cô đứng vững trên đôi chân của mình. Anh cúi xuống ôm lấy vai cô vực cô dậy. Bất ngờ, cô quay mặt áp môi vào môi anh…. Một nụ hôn phớt mang theo mùi rượu nồng nồng, một nụ hôn bất ngờ khiến anh vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị hai cánh tay mềm ôm chặt lấy. *** “Anh Lâm!” Một giọng nữ cao cất lên khiến cho anh giật nảy mình và cũng khiến cho hàng chục người đi bộ trên vỉa hè ngoái đầu lại nhìn anh với ánh mắt háo hức như sắp được xem một màn phim truyền hình giữa thực tế. Giọng của Giang, trước giờ anh vẫn không ưa lắm cái giọng the thé này nên dù có đứng ở một nơi náo nhiệt hơn nơi này anh vẫn nhận ra giọng nói của cô bé bạn thân của nàng. Anh ngước mắt nhìn về phía bên kia đường nơi chủ nhân của tiếng gọi đang đứng vừa cố đẩy người Linh Hương cách xa người mình ra một chút. Nhưng rồi bàn tay anh khựng lại, cả người anh cứng đờ nhìn vào cái dáng người nhỏ bé với chiếc áo sơ mi màu trắng sữa, quần jean xanh và mái tóc cột đuôi ngựa gọn gàng phía sau. Nàng đứng đó, sững sờ nhìn anh, đôi mắt màu hung tối sầm lại. Nàng giằng ra khỏi hai cánh tay đang nắm chặt lấy tay nàng của Giang.
- Nàng đi băng băng qua đường mà chẳng chịu nhìn hay để ý đến những tiếng còi xe la ó vang lên bên tai, anh cố gắng đẩy Linh Hương ra, ánh mắt nhìn theo từng bước chân tiến tới của nàng mà thót cả tim. Có giận thì cũng đừng đi như vậy chứ, xe cộ đông đúc nguy hiểm lắm biết không? Anh muốn hét lên với nàng như thế nhưng bây giờ anh mới là tội đồ trong mắt của hàng chục người. Linh Hương vẫn cứ say, lời nói bắt đầu lảm nhảm đủ thứ. Nàng đứng trước mặt anh, cánh tay giơ phắt lên, theo phản xạ anh nheo mắt nhìn theo hành động ấy . “….Cái thứ con gái dại không thể tả, có gì mà phải uống rượu chứ, cứ cho thằng đó một trận là xong.” Anh loáng thoáng nhớ lại câu nói của nàng nhưng cánh tay ấy chẳng chịu giáng xuống chỉ dừng ở lưng chừng rồi buông xuôi. “Chán thật…” nàng làu bàu, ấn bịch nilon có vài hộp xốp màu trắng vào tay anh. Giọng nàng cất lên thật thấp cố tình che đi một vài cảm xúc nào đó. “Em có mua bánh bao cho anh nè. Tối không ăn gì rồi…. Thôi, em về.” Nàng quay gót bỏ đi. Anh ngớ người, chẳng lẽ không có một chút thời gian cho anh giải thích sao? Chuyện này đơn giản có thể giải thích và anh hoàn toàn không có bất kì điều gì gọi là phản bội, sai trái…. Tất tội lỗi của anh chỉ là một phút không nỡ để Linh Hương một mình say xỉn ở chốn xô bồ này mà thôi. Anh đẩy Linh Hương ra khiến cô té phịch xuống đất và tỉnh hẳn. Một tay anh nắm lấy cánh tay nàng thật chặt, cố gắng xoay người nàng lại để nói rõ ràng nhưng nàng không chịu. Nàng cúi mặt nhìn cánh tay bị níu của mình rồi nhẹ nhàng cất tiếng. “Buông ra!” Vẫn là cách nói bình tĩnh đến lạnh lùng…. Trước đây nàng vẫn thế, chưa bao giờ khóc trước mặt ai, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối. Bao giờ cũng là cô gái với cách nói hùng hổ, luôn cười trước mọi sự việc cho dù việc đó có làm nàng khó chịu ra sao.
- “Nghe anh nói đã…. Thật ra…. Thật ra….” “Thôi! Đưa chị ấy về nhà đi. Chuyện gì cũng vậy cả, cái chính là có gì che giấu nên mới phải nói dối mà thôi.” Nàng hất tay ra rồi đi thẳng, để lại anh sững sờ với giọt nước rơi vào cánh tay áo, giọt nước nhỏ thấm dần, thấm dần vào làn vải khiến trái tim anh nhói lên. Nàng mạnh mẽ nhưng không có nghĩa nàng sắt đá và không biết khóc. Nàng không quan tâm đến việc anh và Linh Hương là gì, cái nàng quan tâm là lời nói dối của anh. Nếu không có gì thì từ đầu không nên nói dối, đến khi vỡ lỡ thì mọi lời nói thật đều chẳng đáng để tin ngay nữa. Anh sai! *** Anh dợm chân đuổi theo nhưng Linh Hương đứng phắt dậy chồm đến ôm lấy anh. “Đủ rồi! Ở đây là Việt Nam không phải ở cái nước Mỹ của cô đâu. Đủ lắm rồi đấy…. Phá vậy là đủ lắm rồi.” Anh cáu bẳn quát lên đẩy cô ra. “Anh…. Anh …. Con bé đó có gì hơn em sao? Nó có gì hơn em không? Tại sao anh lại có thể quên em nhanh như vậy? Sau bốn năm tình yêu chân thật mà cũng có thể quên?” “Nếu là chân thật nó đã chẳng bị danh vọng dụ dỗ đưa đi! Anh nghĩ em nên về nhà được rồi. Hiền dịu, xinh đẹp, thành công cô ấy không hơn em gì cả thậm chí cũng không biết khóc là gì. Nhưng với anh thế là đủ tốt rồi….. Bốn năm anh đã nghĩ, nếu như em và tình yêu hoàn mĩ là có thật thì nó đã không bung bét như ngày hôm nay. Trên đời này có thứ gì là trọn vẹn hoàn mĩ đâu…. đã chấp nhận lựa chọn thì tất nhiên phải từ bỏ một thứ nào đó.” “Vậy hả? Chỉ vậy thôi?” Cô cúi đầu khóc, nước mắt tuôn như mưa nhưng anh lại thấy như vậy còn tốt hơn là có người chẳng chịu khóc. Tỏ ra yếu đuối, nữ tính một chút có lẽ anh sẽ an tâm về nàng hơn một chút. ***
- Có người hỏi anh, tại sao Linh Hương hoàn hảo như thế anh lại không cho cô một cơ hội? Tại sao anh thường xuyên than thở về tính cách trẻ con, hung dữ của nàng nhưng rồi lại cố sống cố chết phớt lờ một cô gái lý tưởng để đuổi theo nàng, một cô nhóc bướng bỉnh? Anh chỉ có thể trả lời, anh không còn tin vào thứ gọi là hoàn hảo nữa. Anh đã từng yêu một người hoàn hảo nhưng rồi khi nó vỡ vụn trước mắt anh, anh đau xót nhận ra rằng: Tình yêu không cần phải tròn trĩnh đẹp đẽ, không cần phải là người yêu lý tưởng. Yêu thì chỉ là yêu vậy thôi, hai nữa ghép lại cho dù có khập khiễng nhưng đã thật sự là tình yêu thì bất kì điều gì cũng có thể chấp nhận, dung hòa để được bên nhau. Nếu vậy, có lẽ tình yêu của anh và Linh Hương chưa là một chữ ‘yêu’ thật sự. Nó đẹp như thế nhưng lại chẳng thể vượt qua được một cơn mưa. Cô không thể chấp nhận từ bỏ để ở bên anh, anh không thể chấp nhận được việc bị từ bỏ để chờ đợi cô. Còn với nàng thì khác, anh chấp nhận tính trẻ con, chấp nhận cá tính khác người của nàng, anh chấp nhận việc nàng không khi nào ngọt ngào nũng nịu với anh, chấp nhận việc nàng không phải là một người yêu hoàn hảo…. có lẽ vì thế mà anh yêu nàng. Đừng hỏi anh tại sao nữa, tất cả những gì anh có thể nói chỉ có vậy mà thôi. Làm sao anh có thể biết được và lý giải được thứ gọi là tình yêu. Nếu con tim có thể trả lời đúng sai, phân tích mổ xẻ thì có lẽ trong con người đã chẳng có thêm bộ não làm gì cho thừa thải. Vì thế, đừng hỏi tại sao với con tim. *** “Ắt xì!” anh hé mắt nhìn ra khung cửa sổ vằn nước với một ánh nhìn mệt mỏi trong một cơ thể rã rời hâm hấp nóng. Ôi! Sao anh lại rơi vào thảm cảnh thế này. Một bàn tay lành lạnh đặt lên trán anh kèm theo đó là một tràn cằn nhằn bên tai. “Anh có phải là đàn ông không vậy? Đội mưa có chút xíu mà giờ lại nằm ì ở
- đây.” Là nàng “Hừ…. Hừ… em không thể nhẹ nhàng với người bệnh được hả?” “Đã bảo về nhà đi còn không chịu, cố sống cố chết đứng trước cửa nhà người ta dầm mưa thì ra vậy thôi. Ngốc không thể tả.” “Nếu không đứng chờ em thì em chịu ra nghe anh nói chắc.” Bực quá, lần này mà nàng không cải thiện thái độ với anh, anh cũng không thèm nhường nữa đâu. Anh đang bệnh mà. “Em không có để ý. Lúc đó chẳng qua em buồn vì anh chẳng chịu tin em, không chịu nói thật cho em nghe mà thôi. Nếu như lúc ấy anh nói thật, rõ ràng thì em với anh đi đón cô ấy cũng được… cái cô Linh Dương gì gì đấy ấy!” Nàng nhẹ giọng, ngồi xuống bên cạnh giường chỉnh lại tấm chăn dày cho anh rồi ôm lấy anh thật nhẹ. “Sao? Còn lạnh hả?” “Hết… hết rồi…. Anh xin lỗi vì không nói thật, tại vì anh nghĩ …. Em….em…” “Đã bảo là em không hay suy nghĩ lung tung mà. Người yêu cũ và người yêu mới thì sao chứ, em không để ý đến quá khứ. Tại sao ai cũng chú trọng đến nó thế nhỉ?” “Ừ… hì…” Anh cười nhẹ nhõm. Xem ra anh dầm mưa một trận cũng không quá là oan uổng. Ít ra anh biết được rằng nàng có một tâm hồn lý tưởng dành cho anh. Lý tưởng ư! Không có cái định mức lí tưởng chung chung vì ai cũng có một người lý tưởng dành cho mình. Với anh, nàng là người lý tưởng. Như vậy là đủ rồi, quá đủ để có hai chữ hạnh phúc. “À mà em này!” “Hử?” “Cô ấy là Linh Hương, không phải Linh Dương đâu…. tên người ta mà xuyên tạc dễ sợ.” “Xót hả?” Nàng trợn mắt đấm vào ngực anh. “Linh gì cũng mặc… từ giờ mà
- léng phéng là cho ăn đấm, có dầm bão thì cũng không tha đâu, nghe rõ chưa?” “Ớ! Vậy mà bảo là không để ý….” “Vậy à!” Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu rồi hắng giọng. “Con gái nói không là có…. Biết vậy đi!” “….” Anh đầu hàng…. Anh chấp nhận, vì đây là số phận của anh mà….
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Cờ thế chọn lọc - Tập 2: Bách cục tượng kỳ
110 p | 1960 | 1166
-
ĐIỀU KIỆN ĐỊA LÝ NƯỚC NGA VÀ TƯ DUY DÂN TỘC NGA
11 p | 411 | 143
-
Truyện ngắn 50 người ngoại hạng
53 p | 152 | 25
-
Điểm đến lý tưởng dịp Valentine
10 p | 81 | 7
-
Điểm Đến Lý Tưởng Cho Người Độc Thân
4 p | 80 | 6
-
4 điểm đến lý tưởng cho người độc thân
3 p | 46 | 5
-
Người điên
5 p | 54 | 4
-
Truyện ngắn Thử yêu lần nữa
7 p | 52 | 4
-
Tỉ Lệ Của Tình Yêu?
5 p | 67 | 4
-
Tóc ngắn, anh yêu em được không?
3 p | 57 | 3
-
Truyện ngắn KIẾP SAU... VẪN NGUYỆN LÀM CHỒNG EM
8 p | 54 | 3
-
Mẫu truyện ngắn BÃO
19 p | 64 | 3
-
Zurich: Thành phố lý tưởng
8 p | 76 | 2
-
Am Cu Ly Xe
4 p | 92 | 2
-
Địa điểm du lịch cho người yêu mèo
7 p | 54 | 2
-
Truyện ngắn Tình yêu muộn màng
9 p | 75 | 2
-
Phận Bạc
9 p | 57 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn