Nhà không có đàn ông
Tôi là đứa ít khóc, rất chai lỳ và bướng bỉnh, tôi giải thích điều đó là ti tôi
hời hợt và không nhiều tình cm, chẳng biết nói thế có đúng không nhưng
tôi cũng chẳng còn câu trlời nào khơn thế. Từ nhỏ, tôi đã sm xa chị, và
sm sống một mình dù không phải tự lập vì đã có mnuôi, rất may là tôi
không bị chứng tự kỷ. Tôi sống với mẹ nhiều hơn chị gái, bởi thế nên tính
cách mẹ tôi thế nào tôi đều hiểu rất rõ, cũng sốc nổi, dễ nóng giận và d
nguôi ngoai. Mtôi là người phụ nữ rất đảm đang, nhưng mẹ không chu đáo
và không tính đến chuyện lâu dài. Nếu tôi có nói thì mlại bảo người
min Nam sng hết mình, m nay chỉ biết hôm nay, đến ngày mai ri tính.
Tôi không trách mẹ, bởi tôi cũng bị ảnh hưởng phần nào cách sng phóng
khoáng y, và cũng bởi mẹ không để tôi thiếu thốn thứ gì.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không tài nào hiu nổi vì sao một người phụ nữ
chăm chỉ và xinh đẹp như mẹ lạithể ở vậy những 19 năm, kể từ sau ngày
ba tôi mất. Hồi nhỏ, tôi nghĩ điều đó thật tốt, tôi đã quen vi cuộc sng
không có bóng đàn ông trong nhà, và chỉ cần nghĩ đến sự xuất hiện của họ
thôi là tôi đã thấy thật phiền phức.i còn nghĩ rằng sau này lớn lên mình s
sống độc thân, chứ cũng không ngờ là mình lại có thể yêu một người khác
phái nhiu đến thế! Cũng có thể do khách quan tác động nên tôi cực ký tứ
và không bao giờ có những li lẽ nào làm tổn thương ai, tôi luôn biết nói
tránh đi giống như cái cách mà tôi đã muốn họ tránh những câu làm đau tôi
như hỏi về các đấng sinh thành.
Suốt bao nhiêu năm trời tôi vô tâm không đý xem mmình đã đơn lủi
thủi như thế nào, tôi vẫn nghĩ rằng cuộc sống của mẹ rất tốt và chẳng có gì
đáng buồn cả. Thế nhưng thi gian trôi đi, một ngày tôi nhn ra mẹ không
còn trnữa, mọi người thường hỏi bao giờ tôi lấy chồng… Đó cũng là lúc
tôi nhận ra một sự mt mát thiếu thốn lớn lao không thể nào bù đắp được của
mẹ.
Mỗi khi hàng xóm cãi nhau, ông chng say xỉn đánh chửi vợ đuổi ra khỏi
nhà, mẹ tặc lưỡi: “chồng như thế thà không có còn hơn”. Thế nhưng nhìn
thấy hàng xóm aum vầy hạnh phúc, ông bà già cm nhau, mẹ chỉ im lặng
thở dài. Quá quen vi nỗi cô đơn nên nó không còn là cô đơn nữa, cuộc sống
vẫn cứ mãi trôi. Rồi một ngày khi chai chị em tôi đều lập gia đình hết, m
sẽ già hơn, có nhiều thời gian để suy ngẫm về cả quãng đời, về hai năm vẻn
vẹn hạnh phúc bên ba. Cứ nghĩ đến là tôi lại thấy lòng bất nhẫn không sao
chịu được.
Nhà không có đàn ông, chẳng có việc gì mà không đến tay mẹ, từ việc làm
nhà làm cửa, sửa nồi cơm, cánh quạt, bàn ghế hay điện đóm mẹ tôi đều tự
mình làm hết. Bất kể công việc nặng nhọc hay nhẹ nhàng, nng mưa bão t
mẹ cũng không nề hà gì, chẳng bao giờ thấy mẹ than khổ cực, chẳng bao gi
thấy mẹ nghỉ ngơi, chẳng có cái gì mà không đến tay người mẹ tần tảo của
tôi cả.
Nhà không có đàn ông, bữa m nấu chỉ lưng bò gạo mà bữa sau vẫn để
m thừa. Trong nhà chỉ có thấp thoáng những chiếc ng nhỏ bé của người
phụ nữ chân yếu tay mềm. Có một lần tôi đọc bài viết nói về một người đàn
bà thèm khát sức nặng của người đàn ông mỗi khi đêm về, thèm khát tiếng
thở gấp gáp phả vào mặt mình, tm khát một cánh tay vững chắc và thèm
khát có lại ánh nhìn của người chồng cũ năm xưa.i đã không thôi nghĩ
đến mẹ mình!
Chiều nhạt nắng, mẹ ngồi trước hiên nhà, gió heo may chạy lệt phệt qua
mang nhng sợi tóc dài bay ngang vầng trán giờ đãthật nhiều nếp nhăn.
Bất giác tôi lại nhớ đến câu thơ quen thuộc nghe da diết lòng của Nguyễn
Tất Nhiên:
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn”
thấy thương mẹ thắt lòng! Ai cũng có một thời con gái trẻ trung, nhưng mẹ
đã đi qua nó lng lẽ, chở những nhọc nhằn nặng trĩu trên vai!
Tôi thương mẹ, thương những già nua qua bao nhiêu năm tháng vò một
mình, thương sự cặm cụi suốt ngày sáng đêm đen, thương những cô đơn
mòn mỏi qua một chặng đường dài. Tôi hình dung ra tình yêu ngày y, một
người thiếu nữ trẻ và cng thanh niên yêu nhau say đắm mà chỉ cưới nhau
chưa đầy ba năm đã phi đứt gánh giữa đường kẻ người đi. Một người
nằm im lìm dưới nắm đất lạnh, một người vần vũ với mưu sinh, còn có ni
đau nào hơn thế nữa?
Tôi đọc nhiều về những bài viết kể về ba, tôi đọc nhiều về những gia đình
hạnh phúc, những kniệm sum vầy…Tôi đọc nhiu để thấy mắt mình thật
cay, để thấy chạnh lòng cho bao mất mát. Tôi tự biết thương hơn cho những
thiếu thốn tình cm, thương những người con mất ba, mất mẹ, thương những
đứa trẻ mồ côi không một ai nuôi dy đàng hoàng, thương sự chia ly tan vỡ,
thương những mảnh đời éo le. Phải học cách để chấp nhận rằng đôi khi cuộc
sống chẳng những không cho ta thứ gì mà còn cướp đi của ta tất cả. Nhưng
ta còn hơi thở thì còn có thể tự tạo ra những thứ mà ta thiệt thòi không may
mắn có. Đó là bài học quý giá mà mẹ tôi đã dùng ccuộc đời để dạy cho tôi!
Tôi hiu rằng điều duy nhất bây giờ khiến mẹ tôi hạnh phúc là nhìn thy chị
em tôi nên người, có một mái ấm nhỏ xinh và đầy ắp tiếng cười, là mỗi ngày
bà được bế cháu dạo ci, tuổi già s bớt đi cô quạnh. Hạnh phúc đôi khi
thật giản đơn, có những thứ giản đơn như thế mà vẫn là ước mơ xa xỉ của
nhiều người.. Bằng tình yêu đối với mẹ và tm lòng hiếu thảo. Đã đến lúc tôi
bù đắp tất cả cho Người người Mẹ kính yêu của tôi!