
Tôi không trách mẹ, bởi tôi cũng bị ảnh hưởng phần nào cách sống phóng
khoáng ấy, và cũng bởi mẹ không để tôi thiếu thốn thứ gì.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao một người phụ nữ
chăm chỉ và xinh đẹp như mẹ lại có thể ở vậy những 19 năm, kể từ sau ngày
ba tôi mất. Hồi nhỏ, tôi nghĩ điều đó thật tốt, tôi đã quen với cuộc sống
không có bóng đàn ông trong nhà, và chỉ cần nghĩ đến sự xuất hiện của họ
thôi là tôi đã thấy thật phiền phức. Tôi còn nghĩ rằng sau này lớn lên mình sẽ
sống độc thân, chứ cũng không ngờ là mình lại có thể yêu một người khác
phái nhiều đến thế! Cũng có thể do khách quan tác động nên tôi cực kỳ ý tứ
và không bao giờ có những lời lẽ nào làm tổn thương ai, tôi luôn biết nói
tránh đi giống như cái cách mà tôi đã muốn họ tránh những câu làm đau tôi
như hỏi về các đấng sinh thành.
Suốt bao nhiêu năm trời tôi vô tâm không để ý xem mẹ mình đã cô đơn lủi
thủi như thế nào, tôi vẫn nghĩ rằng cuộc sống của mẹ rất tốt và chẳng có gì
đáng buồn cả. Thế nhưng thời gian trôi đi, một ngày tôi nhận ra mẹ không
còn trẻ nữa, mọi người thường hỏi bao giờ tôi lấy chồng… Đó cũng là lúc
tôi nhận ra một sự mất mát thiếu thốn lớn lao không thể nào bù đắp được của
mẹ.
Mỗi khi hàng xóm cãi nhau, ông chồng say xỉn đánh chửi vợ đuổi ra khỏi
nhà, mẹ tặc lưỡi: “Có chồng như thế thà không có còn hơn”. Thế nhưng nhìn
thấy hàng xóm aum vầy hạnh phúc, ông bà già chăm nhau, mẹ chỉ im lặng
thở dài. Quá quen với nỗi cô đơn nên nó không còn là cô đơn nữa, cuộc sống
vẫn cứ mãi trôi. Rồi một ngày khi cả hai chị em tôi đều lập gia đình hết, mẹ
sẽ già hơn, có nhiều thời gian để suy ngẫm về cả quãng đời, về hai năm vẻn
vẹn hạnh phúc bên ba. Cứ nghĩ đến là tôi lại thấy lòng bất nhẫn không sao
chịu được.