
Như nắng xuân phai
Tên tác giả: Thùy An
1.1 GẶP LẠI NGƯỜI QUEN
Tôi nhảy chân sáo vào nhà vá nếu như không có ánh mắt của người con trai ngời
trên ghế salon nhìn tôi chăm chú, có lẽ tôi đã hát to lên để khoe với ba rằng tháng
này tôi đã được bằng danh dự nữa. Ba gọi tôi:
- Hạnh!
Tôi ôm gặp rụt rè tiến lại gần ba, ba hỏi:
- Hạnh, con còn nhớ anh Chương không?
Tôi nhíu mày sũy nghĩ. Người con trai vẫn nhìn tôi với nụ cười mỉm trên môi. Tôi
ngờ ngợ, hình như mái tóc đó, nụ cười đó, đôi mắt thật sáng đã quen thuộc với tôi
từ một dĩ vãng nào xa mà quả thật tôi đã quên mất đi từ không gian lẫn thời gian.
Tôi cười khỏa lấp trí nhớ kém cỏi của mình:
-Con thấy… Con thấy quen quen… Mà con không đoán ra…
Ba cười lớn:
-Trí nhớ của con gái ba đi vắng rồi à, anh Chương con bác Nghè ngày xưa ở cạnh
nhà mình đó.
-A
Tiếng “A” bật ra từ miệng tôi thành một âm thanh ngớ ngẩn, tôi thẹn thùng đưa tay
lên che miệng thì người con trai đã lên tiếng:
-Hạnh đã nhớ ra tôi chưa?
Tôi gật đầu, Chương tiếp:
-Sáu bảy năm qua không gặp, Hạnh lớn ghê. Chừ mà gặp hạnh ngoài đường, chắc
tôi không nhận ra.
Tôi nhìn Chương:
-Thì Hạnh cũng rứa, nếu không có ba Hạnh nhắc, Hạnh cũng không biết anh là ai
thiệt đó.
Ba đứng dậy:
-Thôi hai đứa ngồi nói chuyện nghe, ba vô phòng nằm nghỉ một chút.
Gió thoảng qua khung cửa xanh. Tôi đưa mắt nhìn theo những cụm mây trắng lang
thang trong bầu trời hoàng hôn. Chương lên tiếng:

-Hạnh vẫn thích nhìn mây bay như ngày xưa.
Tôi giật mình quay sang người bạn thời thơ ấu:
-Anh còn nhớ thói quen của Hạnh à?
Chương xoay chén trà trong tay:
-Đó là cái đam mê đáng yêu nhất của Hạnh mà tôi không bao giờ quên.
Tôi nóng bừng đôi má, hỏi lâng sang chuyện khác:
-Anh… anh vào Sài Gòn chơi hay có chuyện chi?
-Tôi vào dây học đó Hạnh, tôi đậu Y khoa rồi.
-Anh giỏi ghê, chị Sương của Hạnh cũng thi nhưng rớt, nên chị ấy ghi danh vào
Văn khoa.
Chương gật gù:
-Tôi có nghe bác nói chuyện. Mới đó mà mau thiệt.
Tôi nhắc:
-Hạnh cứ nhớ mãi, dạo anh và chị Sương thi dậu vào đệ nhất, được bác Nghè
thưởng cho 2 gói kẹo, chị Sương cứ đòi dành gói lớn, suýt nữa còn đánh lộn với
anh…
Chương cười:
-Tính Sương nóng nảy như con trai ấy, chẳng bù cho Hạnh, dạo đó Hạnh hiền hậu
như cừu non.
Tôi bảo:
-Chừ chị Sương vẫn như rứa đó anh, nóng nảy bộp chộp nhưng được cái là chị ấy
thẳng tính, nghĩ răng nói rứa, không giả dối. Từ dạo bác Nghè đổi vào Nha Trang,
gia đình Hạnh dời vào sài Gòn, nhà Hạnh gần như mất liên lạc với bên anh, nhưng
chị Sương vẫn luôn nhắc anh và hai bác luôn.
-Riêng tôi, hình bóng Hạnh cùng những kỉ niệm thời ấu thơ đó thật khó phai mờ.
Hôm Tết, gia đình tôi nhận được carte chúc Xuân của bác trai mới biết được hiện
gia đình Hạnh đang ở Sài Gòn đó chứ, ba mẹ tôi mừng hết sức, vì Sài Gòn và Nha
Trang cũng không cách nhau xa bao nhiêu, ba mẹ tôi định rảnh rỗi sẽ vào thăm bác
trai.
-Dạ, Hạnh cũng rất mong gặp lại hai bác.
-Tôi cũng vừa nghe bác trai nói chuyện, thật tội nghiệp, không ngờ bác gái lại vắn
số.
Tôi nhớ đến mẹ, rơm rớm nước mắt.

<<<<<<<<<<còn nữa>>>>>>>>>>>.
P/s: Từ ngữ địa phương là do n/v là người Huế............nha ...............
1.2
Chương thoáng bối rối :
- Xin lỗi Hạnh, tôi đã làm cho Hạnh buồn.
- Không có chi anh.
Tôi đứng dậy :
- Hạnh đi lấy nước mát cho anh uống.
Chương xua tay :
-Thôi Hạnh, trời cũng đã tối rồi, để tôi vào chào bác.
Tôi không cản :
- Khi mô rảnh, anh tới chơi nghe.
Chương đi rồi cho phòng khách trống trơn, tôi tựa người vào nệm ghế, nhìn chăm
chú vào bức tranh thủy mạc để hồn thả mông lung. Ký ức xuôi dòng về một khung
trời xa xôi hoa bướm có cô bé Diệu Hạnh tóc thắt bím chấm bờ vai non, tung tăng
chạy theo lối mòn sau vườn nhà bác Nghè nhặt những cánh hoa cau bay bay theo
chiều gió. Dạo đó tôi lên bảy, Chương lên mười đồng tuổi với chị Sương. Gia đình
tôi thân với gia đình bác Nghè hồi nào cũng không rõ, chỉ biết rằng khi gia đình tôi
đón lên Huế thì nhà bác Nghè đã có ở đó rồi. Ngôi biệt thự khang trang với chiếc
hồ lát men trước nhà nước xanh biêng biếc cùng đàn cá thia suốt ngày bơi lội nhởn
nhơ, màu vảy đỏ óng ánh phản chiếu ánh sáng mặt trời làm tôi bao lần say sưa
ngắm hoài không biết chán mỗi khi theo ba mẹ sang nhà thăm bác. Phía sau nhà
bác Nghè là một vườn trồng cây ăn trái sum suê, tôi đã cùng Chương và chị Sương
đuổi bắt nhau quanh những thân cây nhãn lồng sù sì mạnh mẽ, hoặc bày đồ chơi ú
tim trong các lùm dâm bụt rậm rạp cuối vườn. Chương là con trai độc nhất của
giòng họ Vũ, Vũ Việt Tân, ba của Chương là một công chức thanh liêm, thường
được mọi người gọi ông là Nghè Tân, nghe nói ngày xưa bác Nghè và ba tôi cùng
học một lớp, tâm đầu ý hiệp nên thân nhau cho đến bây giờ. Ba tôi là một thương
gia, nghề buôn bán lúc thăng lúc trầm nên cuộc sống của gia đinh tôi cũng theo đó

