Như Những Giọt Mưa
Ngu nhiên tôi gp li Hà sau gần hai mươi năm xa cách. Mt chiều mưa tầmvào
tháng bảy mùa Vu Lan, bên hiên chùa tôi đang th hn v dĩ vãng, vi nhng si mưa
giăng mịt m phía rừng cây trước mt. Tháng Bảy mưa ngâu Nu Lang Chức N gp
nhau, những cơn mưa tháng bảy, tháng tám quê nhà ngày xưa như tr li. Tâm trí tôi
tr v nhng mùa ngâu nht nhòa trong quá kh, đấy có m tôi bên bếp la hng
đàn gà con chiêm chiếp kêu tìm đôi cánh gà m trong mt chiu bão rt. đấy là nhng
chùm hoa mẫu đơn nở vàng trước ngõ giậu thưa, là hàng dừa lướt thướt ướt mưa bên một
giòng sông, là khong sân gạch loang loángc và nhng giọt mưa màu cà phê từ mái
tranh rt xung.
C thế tôi đm chìm trong nhng hình nh chp chn ca dĩ vãng thì t bên kia my chu
hoa qunh, tôi nghe có tiếng th dài. Tiếng th dài mun phin mong ch n mưa ngớt
ht, nghe chng quen quen, tht là thân thiết, có chút gì u un trong bóng chiu nhp
nhoạng. Đưa mắt nhìn người ph n đứng nghiêng nghiêng trong khong ti ca my
chu hoa, tôi ng ng nhận ra Hà, người bn cũ. Mặc dù đã bao nhiêu năm trôi qua,
nhưng dáng dấp và khuôn mt y, có già dặn hơn, nhưng vẫn là Thanh Hà ca nhng
năm xưa. Sau mt chút ngi ngùng, tôi tiến li rt rè:
Xin li, có phải đấy không?”
Ng ngàng my giây, Hà nhìn tôi trân tri. Rồi như một cơn lốc, Hà ôm chm ly tôi:
Trời ơi! Ngc, lúc nãy mình thy ai ging Ngc trong chùa nhưng không dám hỏi, s
người giống người, không ng qu đất tròn li có ngày gp nhau. Ngọc qua đây lâu chưa,
đâu, làm gì, gia đình ra sao?”
Trước s mng r và nhng câu hi dn dp ca Hà, tôi ch biết cười. Trên khóe mt nó
long lanh ngấn nước, tôi nh đến tiếng cười ròn rã của nó ngày xưa vang lên trong những
bui nng m sân trường:
T t đã, phi cho mình th ch! Gp li Hà mình mng quá, thời gian qua đi nhanh
quá phi không Hà, mới đây mà đã già hết ri. Mình sang đây đã lâu, có một cháu đang
học Đại hc, sắp ra trường nay mai. Cuc sng thì vy vậy, độc thân, vui tính, vn phi đi
cày cho hết mt kiếp người.”
Hà nhướng mt, ngc nhiên:
Quyền đâu? Vợ chồng ngươi hạnh phúc ch?”
Tôi bun bã lắc đu:
Chuyện xưa rồi nhc làm gì, để ri khi rnh ri mình s k b nghe. Quyn còn đó
nhưng là của người khác, mình nghĩ vậy li hay, c để dây dưa trong đau khổ trin miên,
không tìm cho mình mt li thoát e càng kh n nữa. Còn phn Hà thế nào? Bác Năm
chắc đã già lm, bác và anh Lâm có sang bên này không?”
Hà xiết cht tay tôi, ngm ngùi:
Má mình qua đời đã lâu ri Ngc à, mình chôn má mình mnh vườn sau nhà, Ngc
vn còn nh chứ? Sau đó thì hai anh em vượt biên, sang bên này có d th hơn vì được t
do nhưng buồn quá là bun, cc quá là cc, mình già đi nhiu Ngc thy không?”
Tôi xót xa nhìn Hà, như nhìn một đóa hoa tươi thắm ngày nào nay đã nht nhòa hương
sc. Thời gian đã điểm vài nét nhăn l m trên khuôn mt và đuôi mắt, tuy nhiên đôi
mt Hà vn còn nguyên nét nhìn trong sáng:
Mình cũng hơn gì Hà đâu, phải chp nhận thôi, đấy là định lý thun vi thi gian mà.”
Tôi và Hà cùng cười, ngày xưa nó là cây toán của lp, có l nó hiu tôi mun nói gì.
Bây gi Hà k mình nghe chuyn của Hà đi chứ, Hà và anh Lâm có gn nhau
không?”
Giọng Hà như chùng xuống, mắt nó rưng rưng:
Mình đâu có lập gia đình, sang đây được vài năm thì anh Lâm gp tai nn trong lúc
làm vic, mù c hai mt, mình đâu đành lòng để nh mt mình, cho nên hai anh em gi
này vn sng với nhau như hai kẻ tu hành, tr trì trong mt ngôi chùa không tên tui. Ti
nghiệp anh Lâm, đáng lẽ đời anh y phải được thênh thang, đẹp đẽ thay vì mù lòa, tăm
ti, âu cũng là nghip phi không Ngc? Sng bây gi không phải lo cơm ăn áo mặc,
nhưng nhìn anh y sut ngày s song bên khung cửa đ nghe tiếng gió, tiếng mưa, năm
này qua năm nọ, ngày này qua ngày khác, Ngc thấy đời có nghĩa gì không?”
Tôi nghe lòng mình tht liï theo tng tiếng Hà k lể. Anh Lâm, người thanh niên hin
lành, chăm chỉ, rất đỗi hin hòa trong nhng ngày tr tui hin v trong trí nh ca tôi.
Bên y là giàn bông giy màu hng tím, tiếng đàn của anh xôn xao những đêm trăng, là
mng, là hoa, là sách v chất đầy thương nhớ. Tôi đột ngột đề ngh:
Mình có th đến thăm anh ấy được không?”
Hà lắc đầu, ngn ngi:
Thú thc vi bn, thế nào thì ti mình cũng phải gp lại nhau, nhưng bây giờ anh Lâm
hầu như không muốn giao tiếp vi ai, nht là những người quen cũ. Ngọc biết không, có
ln anh Lâm gin Hà mt my ngày vì mình đưa v nhà một người bn ca anh y mà
không hi ý kiến ca anh ấy trước. . .”
Tôi qu quyết:
Mình ch mun nhìn thy anh y thôi, và s không nói một câu nào đ anh y không
biết là có người đến thăm.”
Hà lưỡng l giây lát. Ri biết là không th t chi, nó phi dn tôi:
a thì đi, nhưng Ngọc nhnhững người mù thường sng bng thính giác, anh Lâm
t khi mù đến nay đã quen nghe và đoán sự vic gần như chính xác, mình không du anh
ấy được chuyn gì đâu. Bây giờ, Ngc cho mình s phôn và địa ch, chúng mình còn
nhiu chuyện để nói mà mình li phi về, mưa xuống là tri mau ti lm, không biết
nhà anh Lâm đãù ăn uống gì chưa.”
Thy Hà lo lng cho anh, tôi không khi cảm động. Tôi theo Hà ra ch đậu xe, tri ngt
mưa, nhng sợi mưa nhỏ bay bay trong khung tri m m ca bui hoàng hôn. Ngôi
chùa nm trên mt ngọn đồi, xung quanh bao bc bng rng cây và lá úa, t phía thung
lũng đằng sau, gió như muốn cun hút tt c nhng chiếc lá vàng xô vào nhau đến mt
nơi êm đềm nht. Mi lúc bun tôi lại đến đây, để lòng mình cun theo nhng chiếc lá
rơi vào những nơi thăm thẳm dưới chân đi, phng phất mùi hương trầm và tiếng mõ
nhp nhàng ca khóa kinh chiu, cái buồn đã bay đi dịu dàng như một làn khói ta.
Hai chiếc xe lăn bánh ra khỏi sân chùa và lướt đi trên con đưng ph đầy lá ướt, nhng
vũng nước a phản chiếu ánh đèn vàng buồn hiu ht. Lòng tôi như chơi vơi nỗi nh
nhung v mt khoảnh đời rt xa trong dĩ vãng. Ngày ấy là tôi mười by tui, mt biếc và
môi tươi, đôi guốc nh khua những bước chân rộn ràng trên đường vng. Ngày y là
nghch ngm líu lo như chim vành khuyên, mái tóc ct ngn, khuôn mt bu bĩnh d
thương, mặc chiếc qun ct ngắn để sn sàng nhy ào xung sông, lội đùng đùng như
mt con rái cá. y vậy mà hai đa thân nhau, Hà sôi ni còn tôi u trm, lãng mn,
thường ch cho tôi nhng bài toán khó, còn tôi thường đọc cho nó nghe những bài thơ học
trò rt non nt.
Chc Hà mt phần nào đã hiu được tình cm mộng mơ của anh Lâm và tôi, nhưng vẫn
không bao gi nói cho nhau biết. Nhà Hà ch có hai anh em, ba nó chết khi nào tôi cũng
không rõ, ch thy mi bui chiều má nó hay ra sau vườn đốt nhang cho my ngôi m
nm khut sau rng dừa nước tối đen, nhng khi y tôi rt s khi nhìn những đốm nhang
lp lòe trong khu vưn tối. Bác Năm có một sp bán chp phô ngoài ch, vy mà bác
cũng nuôi nổi hai đứa con thơ dại m côi cha. Tuy vt v nhưng bù li anh em Hà là
những đứa con hiếu hnh và rất đỗi thương nhau. Nhà tôi và Hà ch cách nhau có mt
hàng rào thp và một đường mương thông ra con sông nh, ngày hai bui lên xung theo
con nước thy triu. M tôi trng nhng giây mồng tơi tím, những cây đậu ván có chùm
đậu xanh như ngọc, và c mt th hoa leo có bông nh xinh xinh màu đỏ thm. Tôi hay
đứng bên này hàng rào để nói chuyn vi Hà khi nó git qun áo hay ra chén cái
ơng sau hè ấy. Hai đa tr lớn lên lúc nào không hay, ngày anh Lâm vào Đi hc bác
Năm mừng chảy nước mt, còn Hà và tôi đã hai cô n sinh đệ nh cp cùng lp, cùng
trường. Hà đã bt phn ng ngáo, còn tôi cũng thêm phn e l mi ln bt gp cái nhìn
nồng nàn, kín đáo ca anh Lâm bên kia giàn bông giy.
Tuy vy, trong nhng chiều nước ln, Hà vn nheo nhéo gọi tôi đi tắm sông. Ai đã tng
ngp lặn dưới dòng nước mát ca dòng sông quê hương, mới thy cái thú tm sông thu
nh tht là tuyt vi. Trên bến sông, rn rã tiếng vui đùa của đám trẻ con trong một trưa
hè oi , từng làn sóng lăn tăn trên mặt sông êm , và nhng tàu dừa lơi lản b sông
như đùa với gió.
Tôi vn nh mt bui chiều năm xưa, anh Lâm đón tôi ngoài đu ngõ. Anh đưa cho tôi
mt cun sách Toán ri vi vã bước đi.Tôi chp mt nhìn anh, không nói được câu cám
ơn nhưng lòng vô cùng xao xuyến, đây có lẽ lần đầu tôi gp anh mà không có Hà bên
cạnh. Tôi đinh ninh s có mt cái gì thơ mộng hơn, cuốn sách Toán khô khan ch là cái
c để anh dp nói với tôi bao điều anh mun nói. Vy mà không, anh lng l bước đi
để tôi lơ ngơ không hiểu nổi con người kín đáoy. Phải chăng s kín đáo của anh cũng là
nguyên nhân để tình yêu vut mt khi tm tay, khi cuộc đời có bao điều mi l đầy lôi
cun.
Câu chuyn t nhng ngày còn đi học hin v trong trí tôi như một cun phim, tôi bng
mỉm cười mt mình và để lòng trôi ni theo nhng k nim thi con gái. Thc ra, tình
cm gia tôi và Lâm ch đơn thuần là th tình cảm đầu đời trong sáng, anh vn nghiêm
trang như một ông thy ngi trong lp hc. Vi giác quan bén nhy của con tim, tôi đã
cảm được tiếng lòng anh qua tiếng đàn dìu dt những đêm mưa, tiếng tí tách ca giọt mưa
rt bên thm, chiếc bóng ca anh hắt lên tường bên kia khung ca m.
Không biết sao tôi li gin anh, chc ch vì mt bui chiu tôi thấy anh đứng nói chuyn
vi mấy người bn học dưới giàn bông giy, cô bn gái ghé vào tai anh thì thm câu gì
đó, ri c hai cùng cười vi nhau vui v. Tôi nép xung khung ca s để quan sát mi
người, mà c tưởng như mắt anh đang quyến luyến trao cho cô bn học. Người ta là sinh
viên, còn tôi chcô n sinh trung hc. Sao hôm nay anh nói nhiều như thế, sao hôm
nay anh cười vui đến thế, ni gin hn p đến tâm hn cô gái nh, d ti thân và nhiu
mc cm t ti. Hèn gì anh tiếc tôi my giòng ch, hèn gì anh không thèm trao cho tôi mt