
Những bông hoa ti-gôn
“Tặng một người bạn thân”
Tôi và Như Anh quen nhau cũng rất lâu rồi. Mười bốn năm. Kể từ khi hai đứa còn
học ở mẫu giáo. Vì thế tôi rất hiểu Như Anh và ngược lại Như Anh cũng rất hiểu
tôi.
*
Tôi còn nhớ khi mới chuyển về trường mẫu giáo mới, đúng với bản năng của một
đứa con nít tôi đã khóc rất nhiều. Mặc cho các cô có dỗ dành, tôi vẫn khóc và đòi
mẹ, dù biết mẹ đã đi rất xa rồi (đúng kiểu "ăn vạ" của đứa em tôi bây giờ).
Nhưng cuối cùng sau bao sự cố gắng của các cô, tôi cũng nghín. Bởi lẽ, nước mắt
của một thằng con trai không có nhiều và tôi cũng không muốn các cô phải mệt
mỏi với tôi (còn nhiều đứa khác cũng cần chăm sóc, đứa nào cũng như tôi
thì "loạn"). Vả lại trẻ con thì trẻ con thật, nhưng không phải cái gì đòi hỏi cũng
được đáp ứng. Thế nên, có đứa nào ngớ ngẩn mới cứ ngồh khóc mãi. Tôi lủi thủi
một mình ra khu vui chơi. Và ở đây tôi đã gặp Như Anh.
Ban đầu tôi ngơ đi vì chả quen biết. Ngồi vào cái ghế đá gần đó, tôi đưa mắt nhìn
xung quanh ngôi trường rộng lớn. Bỗng Như Anh ngồi xuống, thậm trí là rất gần
tôi nhưng tôi cũng không mấy chú ý. Cho đến lúc cô bạn lấy trong túi ra hai cái
kẹo mút, rồi đưa cho tôi một cái.
-Cho bạn!
Tôi đưa mắt nhìn, lưỡng lự.
-Cầm đi Như Anh cho bạn mà! - Cô bạn cười - Mẹ mua cho tớ đấy.
Tôi đưa tay cầm lấy cái kẹo. Hai chúng tôi cùng bóc kẹo và mút ngon lành. Tôi vẫn
im lặng, còn Như Anh vẫn cố bắt chuyện với tôi. Không phải tôi làm kiêu, mà tại
tôi rụt rè, cũng chả biết phải nói gì. Đến khi hai cái kẹo chỉ còn lại là hai cái que,
Như Anh đứng dậy, cô bạn nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đứng dậy cùng."Ra kia tìm
cỏ gà đi." Cô bạn vừa nói vừa kéo tôi đi. Tôi đi theo, và đó là lần đầu tiên tôi chịu
đi cùng một người xa lạ, ngỡ đã quen từ lâu.

*
Tôi tưởng mình chỉ học cùng Như Anh ở mẫu giáo. Nào ngờ, lên cấp một chúng
tôi vẫn chung trường, rồi chung lớp. Không những thế chúng tôi còn chơi với nhau
rất thân. Như Anh vẫn như thế, nhỏ nhắn, xinh xắn, và rất hòa đồng với mọi người.
Còn tôi vẫn rụt rè, nhưng không mềm yếu, chỉ tại tôi ít nói và ngoài Như Anh thì
hiếm khi tôi bắt chuyện với ai. Bởi tôi thích ngồi đọc truyện tranh (vài quyển Như
Anh cho mượn, còn tôi thường xuống thư viện trường). Khác với tôi Như Anh lại
thích chơi trò "người lớn" với mấy bạn cùng lớp hơn. Thực ra, cũng không hẳn là
trò người lớn, nhưng nó được người lớn hay làm như chơi bán hàng hay chơi trò
gia đình.
Tôi để ý mỗi lần chơi trò gia đình, Như Anh hay đóng làm mẹ và Như Anh tỏ ra rất
đảm đang. Cô bạn rất khéo tay, khi làm được nhiều món ăn ngon (tôi cũng chả biết
có ngon thật không, vì mấy đứa kia nhận xét như thế, dù là ăn giả vờ), có vài món
nghe tên là lạ và nó khiến tôi bật cười. Có lần bị Như Anh bắt gặp, vì cái tội không
chơi mà đứng "cười đểu" thế là tôi bị cô bạn lườm cho vài phát. Những lúc như thế
tôi thường bỏ đi chỗ khác, vì tôi sợ ánh mắt ấy. Có lần Như Anh có rủ tôi chơi
cùng, nhưng tôi từ chối. Nếu có chơi tôi cũng
chả biết đóng vai gì. Vai hai đứa con thì đã có thằng Minh Tồ cả cái Lan sumi
đóng (tôi gọi cách điệu thế, chứ gọi nó là su-mô thì nó xé xác tôi dù người nó hơi
tròn). Vai mẹ thì đã có Như Anh đóng. Còn mỗi vai bố thì thằng Nam Khánh cũng
tranh mất rồi. (Dù tôi rất thích đóng cặp với Như Anh và thích chúng nó gọi bằng
bố).
Nhắc đến Nam Khánh tôi mới nhớ, mỗi lần chơi trò gia đình thằng này có vẻ rất
thích đóng chung với Như Anh là một cặp. Hình như nó có tình cảm với Như Anh.
Khi chơi đã đành, nhưng đến cả chuyện ăn uống cũng thấy lạ. Có "của ngon" là nó
đều chia cho Như Anh và Như Anh thì lại đem chia cho tôi. Hay là Như Anh có
tình cảm với tôi. Tôi đóan, nhưng chắc không phải như tôi nghĩ. Tại tôi mơ mộng
nhiều, hay chỉ là những tình cảm trẻ con ngô nghê, đến đường đột rồi cũng qua đi
vội vàng...
*
Những năm cấp 2, là khoảng thời gian ý nghĩa đối với tôi và Như Anh. Đây cũng
là lúc tôi nhận ra trong tôi có một thứ tình cảm đặc biệt dành cho Như Anh, mà nó
không phải tình bạn.. Tôi và Như Anh đi đâu cũng như hình với bóng. Mọi người
gán ghép trêu hai đứa tôi là một cặp. Những lần như thế, Như Anh lại cười rồi phủ
nhận "không phải đâu tớ với cả Hoàng chỉ là bạn thôi”. Tôi im lặng, hơi buồng khi

Như Anh nói vậy. Nếu tôi cả Như Anh là một cặp, thì cũng tốt, đúng là điều tôi
mong muốn. Tôi có tình cảm với Như Anh là thật. Nhưng thật khó để tôi nói ra tất
cả những gì tôi đang nghĩ và đang trai qua. Tôi biết, sẽ chẳng dễ gì để Như Anh
chấp nhận và điều đó nó có thể phá vỡ cả tình bạn mà chúng tôi đang có...
Như Anh vì một lí do nào đấy mà phải đăng kí lớp học thêm toán ngoài trường.
Không đắn đo, tôi cũng chọn theo cô bạn. Đến lúc tôi chuyển lớp Hóa, Như Anh
cũng chuyển theo, mà không hỏi lí do. Chúng tôi rất hiểu và thông cảm cho nhau.
Với tôi như thế là đủ.
Tôi cũng hay chở Như Anh đi dạo, vào nhà sách và đi ăn kem. Dường như, tôi đã
thuộc lòng sở thích của Như Anh. Cô bạn thích đi dạo vào buổi tối, nhất là nhưng
đêm trăng tròn, vì nó có cái gì đó rất thơ mộng. Như Anh thích truyện tranh, tiểu
thuyết, đôi khi là cả sách về thiên văn nữa... Còn vị kem mà Như Anh "kết" nhất là
Sô-cô-la hơi đắng nhưng cũng rất ngọt ngào với cô bạn.
Tôi nghĩ nhiều về Như Anh, về mối quan hệ của chúng tôi. Không biết có phải là
thái quá không, nhưng ít nhất nó cũng khiến tôi thấy vui. Tôi chỉ là một thằng bạn,
có lẽ Như Anh sẽ nghĩ như vậy. Nhưng tôi muốn làm được nhiều hơn như thế.
Làm một chỗ dựa tinh thần bất kể khi cô bạn vui hay buồn..Còn nhớ cách đây hơn
một năm, khi tôi và Như Anh mới bước vào những ngày đầu tiên của năm học lớp
10, thì gia đình Như Anh có chuyện. Bố mẹ cô bạn hay cãi vã. Có thể họ sẽ li hôn
nếu không hóa giải được mâu thuẫn. Tôi không phải là người trong cuộc nhưng tôi
hiểu tâm trạng của Như Anh lúc bấy giờ. Như Anh đã khóc rất nhiều. Và những
lần như thế là những lần tôi ở bên Như Anh an ủi, động viên và cho cô bạn mượn
một bờ vai...chờ đến khi mọi chuyện qua đi.
*
Hàng ngày, tôi vẫn đến đón Như Anh đi học rồi thi thoảng lại rủ cô bạn đi chơi.
Tôi đứng trước cửa nhà Như Anh đợi cô bạn, nơi có giàn hoa ti-gôn hồng dịu nở rộ
và dịp cuối thu đầu đông. Tôi thích màu hồng ấy, nó dịu dàng và đằm thắm như
tính cách của Như Anh vậy.
Chúng tôi băng qua mọi con đường, nói với nhau đủ thứ chuyện.Chở Như Anh sau
lưng mà tôi thấy nhẹ tênh, chẳng có cảm giác gì của sự nặng nề hay mệt nhọc. Thú
vị hơn là vài lần chúng tôi cùng đạp (nó bắt nguồn từ những lần đi học muộn, Như
Anh đòi đạp cho nhanh), vừa đạp vừa nghêu ngao. Rồi Như Anh còn đòi đèo tôi.
Nhưng tôi từ chối thẵng thừng.
- Không được để Hoàng đèo cho.

