Những Điều Mơ Ước
Có mt dạo, đi đâu tôi cũng nghe thiên h hát bài Con Chim Đa Đa, "sao không ly
chng gần mà đi lấy chng xa.." rồi đến bài Ch Tôi, "thế là ch ơi rụng bông hoa go".
Đúng như người ta nói, Thơ và Nhc có ngôn ng riêng ca nó. Mt người không có
nhiu ch nghĩa như tôi, nhiều khi say mê hát một bài hát mà sau đó suy ngmãi vn
không hiu rõ ngn ngành, ý nghĩa một vài câu. Trong bài Ch Tôi, tôi cũng rất ư là lờ
m cái s kin.. rng bông hoa go..và tri cho làm thơ.. này lắm. Dù vy tôi vn thy
bn nhc ph t một bài thơ ch vn vn mấy câu này, khá hay. Mà ngay đến cái s hay
này tôi cũng mơ hồ, không biết có đúng là tôi biết thưởng thức thơ nhạc không, hay là ch
vì có s đồng cm mà tôi thy lòng mình xúc đng. Bi vì mi lần nghe ai đó hát bản
nhc Ch Tôi, tôi li da diết nh đến bà Cô Út ca tôi.
T lúc chưa tròn hai tui, tôi ln lên trong cái bt hnh ca một người chưa hề"bông
hng cài áo". M tôi mt quá sớm, đến ni tôi không bao gi hình dung được khuôn mt
hin t phúc hu của bà như lời cha tôi k li. Ni bt hạnh đó lại càng lớn hơn, khi tôi
không có mt bà ch nào đ được dp nhìn dung nhan Ch mà mơ tưởng đến bóng hình
ca Mẹ. Ba tôi đang dạy hc trường Pháp Vit thì b Việt Minh đưa ra liên khu năm
làm công tác "xóa nn mù ch". Khi ln lên mt chút, bắt đầu nhn hiểu được đôi ba điu
quanh mình, tôi ch biết là hai anh em tôi ln lên nhà ông bà ni, và trong vòng tay yêu
thương cùng giọng hát ru hi ca bà Cô Út.
Cô út tôi lớn hơn tôi hơn một con giáp. nhà quê nhưng bà có cái tên nghe rt l: Phm
Th Mẫu Đơn. Cho mãi đến lúc đi học tôi mi biết được cái tên này, vì mọi người đều gi
cô là con Út hay cô Út. Sau này tôi hi ba tôi v cái tên trong giy t ca Cô, được ông
gii thích: S thc thì tên trong acte de naissance (khai sanh hi thi Pháp thuc) ca
út là Pham Thi Mau Dan (Phm th Mu Dần), nhưng khi Cô tôi ln lên và có chút nhan
sc, thì ông bà ni li lo cho cái tui Dn cao s ca Cô, nên khi có lnh làm bn thế vì
khai sanh tiếng Vit, ông bo ba tôi xung Huyn, nh ông anh h làm chánh lc s, sa
tên cô tôi thành Mẫu Đơn. Mang tên một loài hoa mà sut c một đời cô tôi không biết đó
là loi hoa gì, ch nghe thiên h bảo loài hoa này đẹp lm, thế thôi.
Có một điều chc chn là khi cô sinh ra Tri đã không "cho làm thơ", vậy mà sut c mt
đời Cô vn b "vấn vương với sợi tơ trời, tình riêng b ch tình người đa đoan". Mà khổ
thay, thng cháu ca Cô cũng dốt nát, ch phải có tài năng một chút thì hôm nay nó cũng
viết mt bn nhc hay chí ít cũng làm được mấy câu thơ để ca ngi Cô. Vì so với người
ch trong my bn nhc Ch Tôi, bà Cô ca tôi coi b còn thánh thin và ti nghiệp hơn
nhiu lm.
Cô lo lắng chăm sóc hai anh em tôi không thua bt c mt bà m mu mc nào trên thế
gian này. Lòng Cô lúc nào cũng " bao la như biển Thái Bình rt rào", li ca cô lúc nào
cũng "tha thiết như dòng sui hin ngt ngào" mà ông nhc sĩ Y Vân đã tng ngi ca,
vinh danh người m. Cô cũng là cô giáo v lòng, dy tôi hai tiếng i t, nhng câu tc ng
ca dao. Ln lên một chút, tôi được Cô ngi bên cnh dạy đọc truyn Chàng Nhái Kin
Tiên, Thch Sanh Lý Thông, Phm Công Cúc Hoa cho bà Ni tôi nghe mi ti. Mùa hè,
i mê đá dế, Cô dẫn tôi ra trước h sen tìm bt nhng con dế mun mà mỗi trưa Cô không
ng, ngi rình để nghe nó gáy t ch nào. Thy bn trng xóm th diu, Cô cũng mò
mm c mt ngày làm cho tôi cái diu to nhất. Tôi mê nuôi chim, Cô đi khắp nơi tìm mua
cho tôi hai con chim keo màu xanh mướt và năn nỉ ông chú tôi làm cho tôi cái lng tht
đẹp. Nhng ln b "ấm đầu", tôi tha h nũng nịu, làm tình làm ti Cô tôi. Cô ngi sut
bên cạnh, đắp lên trán tôi một cái khăn ướt, nu cháo cá b nhiều tiêu cho tôi ăn để "tháo
m hôi". Nghe nói Cô cũng ham học lắm, định xin ông bà ni cho hc xong cái bng
primaire thì theo ông chú tôi đi dạy hc my lp nh trường làng, Nhưng rồi m tôi bt
ng qua đời, b lại hai anh em tôi. Cô đành phải ngh hc nhà để chăm sóc hai thằng
cháu di, một đứa bn tui và một đứa va mới lên hai. Năm tháng cô quanh qun trong
nhà, làm công việc gia đình và lo lng cho hai anh em tôi. Khi nào rnh ri Cô nh ông
chú ca tôi ch cô hc thêm my ch tiếng Tây.
Cô ch có một người bạn thân, đó là bà cô h của tôi. Hai người cùng tui và hc chung
mt lp. Khi Cô Út ngh hc, thì bà cô hy vn tiếp tục đi học mấy năm nữa, sau này
làm y tá và ly mt ông chng Tây, làm trong vin Pasteur ca bác sĩ Yersin Nhatrang.
Bà đi đó đi đây, lâu lâu trở v thăm quê vài bữa. Ln nào v cũng ghé lại thăm Cô Út tôi
và trò chuyn c đêm. Trông bà tht sang trng. Cô Út thì trm tr nhng món n trang
đắt tin, nht si dây chuyn vàng có mt ngc thch, thi y rt hiếm hoi. Còn tôi thì
say mê chuyện đi đó đi đây mà bà cô họ thường k cho cô cháu tôi nghe.
Dường như từ ngày bà cô h đi theo chồng, Cô Út không còn ai tâm sự, nên Cô thường
tâm tình vi anh em tôi v chuyn tình duyên ca mình. Có mt ông thy giáo dy cùng
trường vi chú tôi, gc Bình Định, khá bnh trai, lớn hơn Cô hai tuổi, rất thương Cô và
có nh người đến mai mối, nhưng Cô Út phn vì thương cảnh m côi ca anh em tôi, mt
phn b ám nh bi nhng lời đồn đãi ca thiên h: "tui Dn cao s, ch hp vi tui
Dn", nên Cô t chi cuc hôn nhân. Ông thy giáo Bình Định bun tình nên xin đổi đi
xa, làm lòng Cô cũng xốn xang mt do.
Năm tôi lên by, quê tôi có mt trn lt ln, trn lụt tháng mười. Tôi nh loáng thoáng li
Cô tôi gii thích, vì "ông tha mà bà không tha, bà cho cây lụt hăm ba tháng mười". Nước
t đâu không biết tràn qua, kéo theo nhiu nhà ca cây ci và c trâu bò. Nhà ông ni tôi
rng lm, my cây ct ln có chm tr nhiu hình cầm thú, có mái ngói âm dương và
nm trên mt nn gạch khá cao, được bao bc bi đủ th cây ăn trái, vậy mà bây gi
chung quanh tôi ch thấy toàn nước và nước. Ông Ni ra lnh cho Cô phi gi k anh em
tôi trên b phản trong nhà. Hai ngày sau mưa gió đã tnh, nhìn qua khe ca, anh em tôi
thấy nước ngp c sân nhà (nhà ông bà ni tôi có cái sân vuông khá rng bằng xi măng,
có b thành thấp chung quanh), nên năn n Cô Út ra bt my cái l lù, không cho nước
rút, và đứng trên thm nhà canh chng cho anh em tôi ci trung xuống sân bơi lội. Bt
ng tôi phát hin trong sân có my con cá, anh em tôi tha h hò hét rượt bt cá. Ông Ni
tôi nghe n ào, chy ra nhìn thy hai thng cháu nội đang bì bõm trong cái sân ngp tràn
nước lt, ông không la chúng tôi mà ry Cô Út tôi mt trn, ri cm cung cô cháu tôi
trên căn nhà thờ, lúc nào cũng đóng kín cửa, trước đây rất ít khi tôi dám ti đây, vì rt
s my cái bàn th có treo nhng tm hình và nhiu bài v viết ch nho, nht là hai c
quan tài sơn đ, có hình con rồng con phưng hai bên. Cô tôi bảo đó là hai chiếc quan tài
bng g quí để dành cho ông bà nội đến lúc qui tiên..
Thy anh em tôi s, Cô Út trn an bn tôi bng cách k chuyn linh thiêng ca nhng
ông bà, t tiên đã khut. Vong linh ông bà lúc nào cũng ở bên cạnh để phù h cho con
cho cháu. Cô còn bo nếu có ước mơ điều gì, thắp hương thành tâm khấn nguyn, ông
s ban cho những điều ước muốn đó.
Cô hi tôi, nếu bây gi khn nguyn xin ông bà, thì tôi s mơ ước được điều gì. Nh ti
chuyện đi đó đi đây mà tôi rt say mê mi ln bà cô h có chng Tây k li, tôi nhanh
nhu:
- Con mơ ước mai mt lớn lên con được đi đó đi đây như bà cô h vy.
Ri tôi hỏi ngược li Cô Út, nhìn tôi cười:
- Còn Cô thì ch mơ ước được mt si dây chuyn mt cm thạch màu xanh như của
y, và có khc hai ch MĐ chính giữa.
Tôi tin lời Cô, kéo tay Cô đến trước bàn th thắp hương để hai cô cháu vái ly xin Ông
ng nghim cho những điều mơ ước. Cô chìu tôi, hai cô cháu quì trước bàn th. Cô thì
im lng, còn tôi thì nói tht to lời ước ca mình. Tôi s ông bà già quá, lng tai, không
nghe rõ li cu xin ca mình.
Mấy năm sau, tôi đành phi ri quê, chia tay Cô Út vào Nha Trang đi hc. Cô may cho
tôi my b đồ mi, bao nhiêu tin dành dụm được cô sm cho tôi mt chiếc xe đạp có ghi
đông hình ch U mà tôi rt thích. Những năm học Nha Trang, dù tuổi đã lớn, nhưng lúc
nào tôi cũng thấy thiếu vng vòng tay và nhng li trìu mến ca Cô tôi. Mi ln ngh
v quê, tôi vn quanh qun bên Cô, như thu mới lên ba, lên năm ngày trước. Lúc này
Cô tôi đang làm nghề th may, nhưng chỉ làm vic tại nhà, để tin việc săn sóc ông bà
nội tôi, đã đến lúc tui già sc yếu. Cô t tay may cho anh em tôi my b đồng phc hc
trò. Mùatri nóng, ti nào cô cháu cũng mang chiếu ra tri bên cnh h sen trước nhà.
Trong gió nội hương đồng, cô cháu nm tâm s thâu đêm.
Khi biết tôi đi lính, Cô Út bun ghê lm. Hết ngăn cản rồi năn nỉ tôi. Cô bo tôi không
thương Cô, nên bỏ mà đi lính, biết bao gi Cô cháu mới được bên nhau như nhng
ngày xưa, rồi Cô biết còn ai để mà tâm s.
Nh ti trn lụt tháng mười năm nào, Cô dạy cho tôi thắp hương khấn nguyn ông bà, tôi
th th vi Cô:
- Con đi lính là nhờ Ông Bà trên bàn th đã ng nghim cho con điều ước, được đi đó đi
đây, đúng như Cô bày cho con đó.
Cô vừa cười vừa lau nước mt.
Khi vào quân trường, hai người đầu tiên tôi viết thơ là Ba tôi và Cô. Tôi kèm theo tng
Cô tm nh mc quân phc, tóc va ct ngn ba phân. Cô viết thư khen "chú lính sa ca
cô trông oai phong ghê lm".
My tuần sau khi tôi được gn alpha, Cô theo Ba tôi vào tận quân trường thăm tôi, mang
theo cho tôi c chục xoài tượng và my cái bánh rán (bánh cam) mà lúc nh tôi rt thèm
ăn.
Ra trường, trước khi trình diện đơn vị, tôi dành trọn mười lăm ngày phép quanh qun bên
Ba tôi và Cô. Lúc này ông bà nội tôi đã qua đời và cô vn vậy chăm sóc ngôi nhà từ
đường và lo vic cúng k ông bà. Đêm nào Cô cũng niệm hương khấn vái thì thầm trước
bàn th ông bà ni và má tôi, ri bo tôi cùng li chp tay ly. Tôi nghe Cô xin ông bà và
Má tôi phù h tôi, tránh được ln tên mũi đạn.
Hơn mười năm trong lính, toàn là đánh đấm. Rt nhiu ln thoát chết trong đường tơ kẻ
tóc, tôi tin vào nhng li thì thm khn vái hằng đêm của Cô.
Lần đầu tiên v phép t mt chiến trường khói la cao nguyên, tôi dành dm my tháng
lương, và mất hai ngày thành ph Ban Mê Thut tìm mua cho Cô si dây chuyn vàng
có mt cm thch hình trái tim, loại đắt nht. Tôi ngi ch cho h k hai ch thật đẹp
chính gia.