Ni Bun Mùa T Ơn
Trước 1975, tác gi là một nhà thơ quân đi, sĩ quan hải quân, tng tu nghip ti M.
Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính tr và định cư tại Hoa K theo din H.O.
Ông đã tham d Viết V Nước M ngay t năm đầu tiên và hai ln nhân gii, 2001
2012. Sau đây là bài viết mi ca ông.
Năm nào cũng vậy, c đến ngày l T Ơn, sau khi đi nhà th, tôi lin phóng xe một hơi
đến đường 50, tn East-San Diego. Ti căn nhà nhỏ c kính, có đám bìm bịp xác thả
ngn ph kín mái sau, tôi mi tp vào l, tt máy xe, ri bun bã ngó vào căn nhà mà
trm ngâm nh đến những người ơn, bây giờ đã biệt tăm, không biết chng nào mi gp
li.
Tháng Chín năm 1993, gia đình tôi qua M theo din HO. Những ngày đầu tiên San
Diego, trong căn apartment rng rãi đầy đủ tiện nghi, gia đình tôi có cảm giác như vừa
đến mt x s thần tiên nào đó. Vài ngày sau, một bà M già đến gõ ca. Bà t nhiên tiến
đến bt tay chúng tôi và ôm từng người mt vào lòng.
- Sao? Các con thế nào? Có khe không?
Tôi ngơ ngáo như người t cung trăng vừa rt xung. Bà già M nào đây? Bà đi lộn nhà?
Bà nhìn lầm người chăng? Tại sao bà t nhiên quá c th mc, và thân thiết vi mình quá
đột ngột như đã tng quen biết vi nhau t lúc nào? V tôi cũng hoảng lên, chy vội đến
bên tôi, nói nh:
- Ông ơi! Ông phải cnh giác nha! Không chng đây cũng giống như ở Sài Gòn. Người
ta lường gt nhau ghê lm!
Bà M già vn nhon miệng cười vi chúng tôi. Bà âu yếm xoa đu thng con tôi,
chm chm nói:
- Sao? Các con thế nào? Các con không biết nói tiếng Anh à? Good or no good?
Tôi lnh nht nhìn Bà:
- Bà có lm ai vi chúng tôi không? Chúng tôi va mới đến đây, t Vit Nam.
- Đúng rồi. Các con gồm ba người. Có phi các con tên này không?
Bà móc trong túi ra t giy, lật lên, đưa tôi coi:
- Tên các con này! Đây, đúng không?
Tên ca chúng tôi tht ri. Trong giấy, người ta còn ghi rõ địa ch và s phòng apartment
ca chúng tôi nữa. Tôi chưa kịp rõ nguồn cơn, bà già Mỹ đã tiếp li:
- M quan thiện nguyn, có nhim v giúp đỡ các con . M tên là Maurice. Còn con,
tên là “en” phi không?
M Maurice t nhiên quá, thân mt quá, khiến tôi gi tr li bà la “mom” chng chút
ngượng ngùng.
- Con xin li M. M ti thăm chúng con, vậy mà chúng con vô tình không biết. Tên con
là AN, không phải đọc là EN, M !
Bà xuýt xoa quay qua v và thng con tôi:
- Còn cô này và thng này? Cái tên cũng khó kêu quá!
- V con tên là T…U…Y…E…T…Còn thng con tên là C…U…O…N…G…
M Maurice vừa cười va lắc đầu.đọc tới đọc lui, vn lng cng, vn không th gi
tên v và thng con tôi mt cách chính xác. Cui cùng, M dt tôi ra xe, mang vào nhà
lnh kĩnh những túi xách. M vui v bày tng món lên chiếc thm màu vàng rc.
- Đây là bình trà và sáu cái tách d thương. Đây là lô dĩa chén cho các con dùng bữa. đây
là chu ra rau, bình pha cà phê, máy xay sinh t, máy xay tht. Còn cái này là ni nu
cơm, nồi hm tht, cho chiên trng…
V tôi tr mt nhìn tng cái. Nàng rất đỗi vui mng vì được làm ch nhng vt dng
t trước ti gi nàng chưa bao giờ chm tay ti.
- Con rất cám ơn Mẹ. M đã tng các con nhng vt dng quí giá. Khi xài chúng, chc
con s luôn nh đến M.
- M không cn cn các con nh M đâu. Mẹ mun phn nào hàn gn li vết thương mà
thi gian qua chính ph M đã bạc đãi các con trong chiến tranh Vit Nam.
Tôi cảm động đến rưng rưng nước mt. M Maurice đã làm tôi nh li chiến trường, nh
đến đồng đội. Ti nghip cho tui tr chúng tôi, va ln lên, xếp b bút nghiên để hiến
thân bo v đất nước. Và đau đớn thay, chúng tôi b bc t, b lùa vào ngc tù mt cách
tức tưởi.
- Bây gi M có vic phải đi ngay. Ngày mai hai đa con ca M: thng David và con
Ann s đến đây dẫn các con đi chợ. Chào các con nha! Chúc các con mt ngày tốt đp.
Tôi đưa M Maurice ra cng. Nhìn dáng M tt bt, vi vã – tôi cht nh đến M tôi
Vit Nam. Ôi! Nhng bà M,khác ging nòi, khác màu da…đều có chung mt tm
lòng ging nhau – mt tm lòng bao dung, độ lượng… cao như núi non, rộng như biển
c.
Đúng như lời M Maurice hứa, trưa hôm sau, có hai vợ chng tr người M đến gõ ca
phòng tôi.
- Chào ông bà. Xin gii thiu tôi là David, còn v tôi là Ann. Chúng tôi đến đây đ đưa
ông bà đi ch. Mi ôngra xe.
Ann đưa vợ tôi vào mt ngôi ch M. Còn David ch tôi đi lòng vòng. Hn tp xe vào
nhng khu có cộng đồng người Vit sinh hot, gii thiu vi tôi tng chi tiết. Trò chuyn
mt lát, hn và tôi thân thin nhau ngay.
- Mày có thích ra biên gii M nhìn cho biết không?
Tôi ngp ngng, ngn ngi:
- gần đây không? Xa thì thôi. S làm phin mày.
- Gần đây. San Diego sát vi biên gii M mà. Mày chưa coi bản đồ sao?
David chy một hơi đến biên gii. Hn lái xe gii tht! Hn xàng qua lách lại điêu luyện
như tên nài chơi ngựa trong trường đua. Cui cùng, hn dng li trên một đỉnh cao.
- Nhìn kìa! Mày có thy border/biên gii phía tay phi không? Bên kia là M. Mày s
dịp qua đó du lch, khi mày cm th xanh trong tay.
Tôi nhìn border phía trước. Border ch là mt cánh cng rng cho s ra vào hp pháp
gia hai bên. Mù m tít xa là nước M bao la. Cũng những cm mây xám xà xung vi
hàng lot dãy núi kéo dài.
David đưa tôi về Apartment cũng vừa lúc Ann v tôi xách lnh knh nhng túi thức ăn
vào nhà. V tôi không giấu được ni vui mng, c cười toe toét:
- Gần năm chục đồng thức ăn đó anh ! Mình không dám mua nhiu, nhưng chị Ann c
bo: lấy đi, lấy đi! Chị s tr tin cho. Mình ngi quá anh à!
T đấy, gia đình tôi và gia đình M Maurice gn lin với nhau như bóng với hình. Cui
tun, David lái chiếc truck đến nhà gọi tôi đi làm công tác thin nguyn. Công tác ch vn
vn vài tiếng đồng hồ.Chúng tôi thường đến giúp đỡ những người già neo đơn. đôi khi
giúp h ăn uống. Đôi khi dọn dp rác rến trong garage. đôi khi ct c xung quanh nhà.
đôi khi di chuyn một món đồ nào đó qua nơi khác. Lần đi nào, Mẹ Maurice cũng dành
cho tôi mt phần ăn to tổ b. Và sau chuyến công tác, M luôn thân thiện đt vào túi tôi
nhng t giy bạc mười đồng.
Mt hôm, David lù lù ti, trao tn tay tôi mt chiếc xe đp mi toanh, và mt tm giy
ca M Maurice:
Certificate chng nhn
chiếc xe đạp này ca AN
do M Maurice thân tng.”
Trước khi v, David còn nhn mnh:
- M có dn, mày nh đạp xe đến thăm Mẹ vào mi ngày cui tun.
Nghe li M, c mi cui tuần, tôi đạp xe t đường 43 đến đường 50 thăm Mẹ. M vi
v chng David trong mt ngôi nhà nh nhắn, nhưng rất xinh xn. Tôi thích nhng hàng
cây xung quanh nhà, David trồng đủ loi, t cam, quít, chanh... đến nho, lê, táo.
Bui sáng, M Maurice thường ngi ung cà phê với Ann nơi chiếc bàn bằng đá, dưới
bóng mát ca tàng cam xum xuê trái. Lúc nào M cũng để dành cho tôi mt phn hot dog
với tách cà phê sóng sánh hương vị. M luôn xem tôi như một người con trong gia đình.
Tôi cũng vậy. Tôi t nhiên như anh em với David t lâu, tôi cn cù bu tng nhánh cam,
chiết t cành quít cho David trng thêm trên phần đất trng xung quanh nhà. Nhìn nhng
nhánh cây mc r trng xóa trong bu, M Maurice thích chí cười ha h:
- Thng này gii tht! Vy mà thng David không biết c xách tiền đi mua từng cây v
trng. Nh con, bây gi M ch cn chiết nhánh, ri ch ngày bén r đem xuống đất vun
phân tưới nước. Va tiết kim tin, va tiết kim công. Hay quá!
Ngày qua ngày, tám tháng tr cp ca chính ph M vùn vụt trôi qua. Tôi chưa kịp có ý
định tìm vic làm thì M Maurice đã nhc David:
- Thng An sp hết tr cp. Ngày mai con dt nó xin việc làm đi!
David nheo mt, ngó tôi t đầu ti chân:
- Ê, Vit Nam mày làm ngh gì?
Tôi cười h h, rồi đưa ngón tay trỏ lên, cong li:
- Bóp cò.
- Tri đất! Mày đùa hay nói thật, thng qu?
M Maurice chêm vào :
- Thì đi lính, ngày xưa…
David nhy chm lên, hn h :
- Vy, tao có job cho mày ri.
- Job gì?