vietmessenger.com
Quế Hương
Ni Bun Rc R
Anh nó dúi vào tay nó thùng đồ ngh sa xe và bo: “Làm việc cho đỡ buồn và đỡ đói”. Thế
là nó tr thành anh th sửa xe trước mt công viên nh trong Thành Ni nămmười sáu
tui.
Ha hon mi có k xìu lp, trật sên ngang qua đó còn thì nó nm dài trên ghế đá, bụng đói
meo, ngm mnh tri xanh qua k lá. Có khi nó nhìn ti hc trò đi qua. Mới năm ngoái nó
còn như chúng!nuốt c ni ti nghn xung hng và v cái que vẽ đầy trên mặt đất
nhng th ngn ngang trong lòng nó. Nó v giỏi hơn sửa xe đạp c triu ln. Khi b mn
sống, nó đã từng mơ trở thành ha sĩ.
Mùa hè đến. Có mt k l xâm chiếm ghế đá của nó. Nhánh phượng trong tay cô chói chang
như ngọn la. Bỏ thùng đ ngh xung, nó nghênh chiến:
- Đi chỗ khác. Ghế ni ca tui.
- Ơ… ghế nhà anh chc? - Địch th không va.
- Như… ng… t… ui… giành… tr… ước
- Ghế công viên ai đến trước ngồi trước.
Đuối lý, nó ngi bt xung c. Nếu nó tiếp tc, nó ch rn ra tng ch làm trò cười cho cô ta.
Bao gic động, nó cũng cà lăm rất nng.
K chiến thắng mân mê nhánh phượng, loay hoay đến nỗi làm rơi. Cô bé đứng bt dy.
Nhánh phượng ngay dưới chân mà cô cmm, s song dc chiu dài ghế đá. Cơn
giận đột nhiên tt ngúm. Nó biết đó là mt cô bé mù.
- Đây nì! – Nó nht và đưa cho cô nhánh phượng.
-m ơn… Trả ghế cho… đây!
- Không cn na.
- Ra mình ngồi chung được không?
Lần đầu trong đời, có đứa con gái đề ngh vi nó như vậy. Nó cố đẩy tiếng “được” ra khi
miệng nhưng âm và thanh cứ lấp ló sau lưỡi nên đành đứng lng ngó cô. Bây gi thì
nhn ra cô bé rt xinh. Con gái cả trường nó không ai được như vậy. Cô áp má vào nhành
phượng và bng nhiên nó mun v hình nh y đến cháy lòng.
- Hoa phượng màu đỏ phi không? – Ngp ngng cô tiếp - Màu đỏ ra răng ?
- Hắn… như… màu… lửa… màut…
Bi ri, nó lại cà lăm. T là phi so sánh. Cô không nhìn thy làm sao hình dung?
- Đẹp lm phi không? Phi đổi hai con búp bê len đấy.
- Không nói tui hái cho.
- Đã quen mô mà bo! Cô cười, lúm đng tin d thương chi lạ!
- Nó còn được gi là hoa hc trò phi không?
- .
- Có đi học không?
- Ngh ri.
- Răng rứa?
- Cha m tui b… tai… nn chết… không ai nuôi.
- Bun quá nh! Còn em thì chưa bao giờ thy cha m em. Ba em bo s cho em ch ni.
Đọc ri nì… - Cô làm b sờ vào trang sách tưởng tượng.
Nó im lng. Tiếng “em” ngt ngào làm sng sờ. Nhánh phượng trong tay cô đỏ nhc nhi.
Trong lp cũng có mt cây, bây giờ đang thắp la. Ti con gái sẽ năn nỉ ti con trai khèo
lén. Ti sao nó vĩnh biệt mùa hè sm thế?
- Anh my tui?
- 18 – Nó thêm đi hai tui để chắc được gi bng anh.
- Lần này em đoán trúng. Cô th phào – Có ln em gi mt thng nh 10 tui bng anh.
Giọng nó như ông cụ. Nì… anh có mun làm bn vi em không? Sáng nào em cũng ra đây
chơi. Em muốn có bn lắm nhưng… ai chơi với em cũng chán. Em mù mà!
- Không… ch…án… mô! Nó dt khoát.
- Nghéo không?
Cô giơ ngón tay út xinh như chồi lan đợi nó. Nó chùi tay vào qun ri lng ngón tay mình
vào đó. Hơi run.
Ngày tháng nh thênh t khi có bn. Nó chng ngi th hay nm dài na. Nó đến sm, c
ăn mặc sch sẽ hơn dù cô không nhìn thy nó. Cô hỏi nó đủ thứ trên đời nhưng ngôn ngữ
nó quá nghèo nàn để mô t. Những khi bí, nó thường cà lăm và cô chu khó nht ly tng
tiếng. Giá cô nhìn thy, nó s v chúng ra. V dễ hơn tả.
Thường cô ngi trên ghế đá vi mt nhúm len vụn đủ màu. Cô biến nó thành nhng con búp
bê len xinh xinh còn nó giúp cô sp xếp màu sc. hai đứa nhng con búp bê len trn
ng nghĩnh hơn. Nhiều khi cô thn th, không làm, không nói. Nó biết cô bun, len lén th
vào lòng cô tng vt ng ngn – chiếc lá, hòn si… Cô ve vuốt chúng, đôi mt vô hn lng
l mở to. Nó đọc thy mt tiếng kêu nghn tc, da diết, tuyt vng: “ánh sáng! Hãy cho tôi
ánh sáng!”.
Một ngày, tn đường v, nó nht ở đống rác mt chú mèo con gn chết. Mt tháng sau,
tặng cô. Con mèo vàng hơn nng, trắng hơn tuyết, óng ả, mượt mà, bé bng và bàn tay cô
cm nhận được điều đó. mừng đến ni không nói thành li, ch chìa tay cô cho nó.
nm ly bàn tay tht xinh y, viết vào lòng bàn tay ch mèo. Cô ngẩn người còn nó ct
nghĩa:
- Tên hn viết ra.
- Anh viết lại đi. Thật chm – cô hi hp.
Nó lp li tng nét ri cm tayviết vào lòng bàn tay nó. Sáng đó hai đứa không làm chi
na ngoài ch mèo. Chúng bò lm ngm trên mặt đt, ch n chng ch kia nhưng cô sung
sướng không t xiết. Cô bo: “Anh s dy em viết tên em, tên anh, tên mi th quanh mình
ch?”. Nó tr thành thy ln th trong sut mùa thu, mt mùa thu có “em ngồi đây tóc ngắn
và mùa thu ri nng chung quanh”. Hc trò nó rt ham hc. Nó mua cho cô phn, bng
con và tp cho cô viết các chi. Ngày cô ghép chúng là mt ngày quan trng. Cô ngi
trang nghiêm, bng cm tay. Nó hái mt ngọn lá đặt vào tay cô rồi xưng to: “L… a… la…
sắc lá…”. Cô nghiêng đầu lắng nghe như hứng từng âm thanh trước khi chúng rơi xuống
mt bng. Ch L và ch A run ry chng lên nhau hoc có khi xa nhau c quãng, du sc
lt thm giữa nhưng cô bé thì tái nht vì xúc động. Thế gii tối tăm và tĩnh lặng ca cô b
xáo trn. Mi vt không imm na. Chúng ro rực dưới tay cô, hăm hởu lên: “Viết tên
em đi! Tên em nữa! Em na…!”.
Cô say sưa viết còn nó lng l v khi không có vic. Con mèo lun qun bên cnh hc v
nhng chiếc lá rơi. Đó là những ngày êm đềm nht ca nó t khi cha m nó mt. Nó v
nhng ngày vui y vào mt quyn v, v cả ước mơ của cô và của nó. Trong đó dĩ nhiên cô
hết mù và nó cũng hết làm th sửa xe. Nó đã quen việc nhưng không quen ý nghĩ làm anh
th sa xe suốt đời. Trong gic ng nó cũng vùng vy thoát khi s phn.
Mùa đông đến, vô cùng khc nghiệt đối với người nghèo. Công viên vng tanh. Khách
không có, cô bé mù không đến. Nó co ro, môi thâm tím vì lạnh nhưng không bỏ đi chỗ khác.
Kết qum mt trận nên thân. Khi đi làm lại, lác đác đã có người đến bán mai công
viên, những cành mai đầy n phong kín nng tháng chp. Nó ch hoài, chờ hoài nhưng cô
bé mù bn nó vẫn không đến. Nhng gì còn li ca là mt con búp bê len, lem luc, m
ướt, gần như vùi trong lớp lá.
* * *
- Đi thôi em. Bức tranh có gì đâu mà xem hoài!