Nơi tình yêu tái sinh
"Em không yêu anh".
Hiểu Đan quay đi. Chỉ còn một chàng trai đứng chơ vơ
trong cái lạnh của mùa đông Hà Nội.
***
1.
Ngày y, Đan và Huy đều là thủ khoa của trường đại học Kinh
tế Hà Nội. Ngay từ khi bước chân vào giảng đường đại học,
Hiểu Đan đã nổi bật hơn so với những chúng bạn cùng lứa,
không chỉ học giỏi, xinh đẹp, hát hay.... mà nàng còn là một
thư Đoàn xuất sắc.Huyng không kém cạnh, đẹp trai, thông
minh lại là đội trưởng đội bóng đá nam của trường. Cả hai cùng
học chung lớp QT203, cùng là đối tượng được bàn luận của cả
trường.
Hiểu Đan hiền lành, cao ráo, lại là gái Hà Thành, nên Hiểu
Đan hội tụ những nét tinh tú của một người con gái đất kinh kỳ.
Cũng chính vì thế nàng luôn được các chàng trai săn
đón...nhưng nàng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với
nhng "cái đuôi" của mình.
Phạm Huy, ngôi sao của đội bóng đá trường Kinh tế. Ngay từ
khi mới bước chân vào giảng đường đại học, chàng đã thu hút
ánh nhìn của các bạn nữ. Ấn tượng lần đầu tiên khi gặp Huy sẽ
khiến cho bạn không thể quên được chàng trai này: V ngoài
vượt trội bởi chiều cao lý tưởng: 1m80, dáng chuẩn đến nỗi
mấy chàng người mẫu cũng phải ghen tỵ. Là trai Hà Nội, nên
chàng có một giọng nói hút hồn các cô gái. Lại ga ng, khéo
o trong cách ăn nói nên không ai có thể ghét chàng được.
"Bạn cũng là thủ khoa năm nay à?" - Hiểu Đan nói với người
đang ngồi cạnh mình.
"Uh" - Phạm Huy, gật đầu và không h nhìn về phía người đã
hỏi mình
n tượng lần đầu gặp mặt làm Hiểu Đan luôn cho rằng Phạm
Huy thật chảnh và khó gần, nhưng nàng đâu biết rằng, Phạm
Huy sợ khi phải đối mặt với một khuôn mặt dễ thương nhất
trường Kinh Tế. Huy luôn theo dõi từng cử chỉ hành động của
HĐ. Từ những câu chuyện đơn thuần của 2 người bạn chung
lớp, giữa Hiểu Đan và Phạm Huy đã dần dần thân nhau và hiu
nhau nhiều hơn. Cùng chung s thích nghe nhạc Trịnh Công
Sơn, cùng thích ăn kem Tràng Tiền giữa mùa đông Hà Nội tái
tê, cùng thích ăn bánh tôm Hồ Tây, cùng yêu Hà Nội... Hai
người đã dần dần cảm thấy không thể thiếu người kia tự khi
nào.
"2 đa mình sẽ ở bên nhau mãi mãi, Huy nhé!"
Đan đã nói câu này trong đêm đầu tiên 2 đứa cùng trốn bố mẹ
đi lang thang giữa thủ đô yêu dấu. Ngồi sau xe Đan luồn tay ôm
cậu bạn thân lúc nào cũng nhường nhịn Đan, mặc cho Đan có
làm sai chuyn gì.
Huy im lặng, không trả lời mà chỉ hát vu vơ:
"An empty street,
An empty house,
A hole inside my heart,
I'm all alone and the rooms are getting smaller....."
Bài hát yêu thích của cả hai đứa. Và chỉ cần vậy thôi Đan đã
hiu rằng Huy đã đồng ý "tớ sẽ ở bên cnh cậu mãi mãi...."
Cứ như thế tình bạn của hai người cứ dần dần thêm gắn bó, cho
đến một ngày.....
"Alo, Đan hả? Chiều nay rảnh không?"
"Có, có gì không Huy?"
"Vậy 4h Huy sang đón Đan nha"
Không đợi Đan đồng ý Huy cúp máy, để mặc Đan ngơ ngác
không biết có chyện gi quan trọng mà mới 12h trưa, cô bị gọi
dậy trong cơn ngái ngủ.
Đúng 4h đã thấy Huy lù lù ở cửa nhà Đan. "Mình đi đâu vậy
Huy?" "Đi đến nơi này để Đan hiểu Huy hơn."
Đan ngơ ngác không hiểu thằng bạn thân mọi ngày hoạt bát vui
tính sao hôm y nói chuyện giống ông già quá. Đến đó rồi,
Đan ngơ ngác trước cảnh vật trước mắt, một ngôi nhà toàn màu
hồng với những bông hoa được kết bằng tay, trải từ ngoài cửa
vào trong phòng. Đan bước vào và cảm thấy tim mình bng đập
mạnh hơn, khi trong đó là những bc hình của Đan được ai đó
chụp từ mọi góc nhìn. Có bức hình chụp nụ cười đầu tiên khi
Đan bước vào lớp, có bức Đan đang đứng hát trên sân khấu khi
được nhận giải thưởng hoa khôi Kinh tế, có bức chụp lúc Đan
đang nằm lim dim trên bàn vào mùa thi, cũng có bức chụp lúc
Đan đang khóc khi xem phim, có bức chụp Đan cười rạng rỡ
trong sinh nhật tuổi 20 của mình.....Những bức chụp Đan trong
mọi tư thế, mọi tâm trạng vẻ mặt...
"Huy đã chụp những bức hình đó..., Huy đã quan sát Đan từ rất
lâu rồi, Huy đã tìm thấy ở đó tất cả những cung bậc cảm xúc
của Đan. Huy yêu những lúc Đan cười, buồn những khi Đan
khóc. Huy yêu tất cả những gì là của Đan...Huy yêu Đan!"