
Nụ cười hoa tú cầu
Tên tác giả: Cofee milk
Thể loại: Truyện ngắn
Nó đang lang thang trên đường, mơ mộng nhìn về phía những bông tú cầu. Một làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ rung những bông tú
cầu. Cứ như chúng đang cười với nó! Kia là cây hồng nhẹ trông chẳng khác gì cánh bướm, bông thì xanh lam như mang màu hi
vọng, thi thoảng lại xen thêm những bông tim tím. Nó thích tú cầu lắm, nên chỉ cần nhìn thấy chúng, nó đã ngắm nhìn chúng
“đắm đuối”. Phải chăng, vì ý nghĩa của tú cầu cũng giống như chính tính cách của nó, vừa lạnh lùng, lại vừa kiêu ngạo, nên nó
mới yêu chúng đến như vậy. Đang miên man suy nghĩ, phía xa xa, nó nhìn thấy một bóng người. Trông có vẻ quen quen, nhưng
có lẽ là không muốn tỉnh giấc mộng này, nên nó không muốn nhớ ra người đó là ai. Nhưng rồi cứ mỗi lúc, cái bóng này lại tiến
đến gần hơn. Rồi nó ngả sang bên một cái, không phải là nó bị rùng mình, mà là bị cái bóng kia đẩy cho một cái. Là bé Ji! Sao
hôm nay bé lại ra đón nó nhỉ, hay là bé ra chơi??? Ngạc nhiên thật!
-Sao hôm nay bé chịu đi bộ ra tận đây? Ủa, bé ra đón chị à?- Nó tròn xoe mắt, rồi cười nhẹ một cái.
-Em đi tìm vài bông tú cầu nở muộn. Chỗ này có vài bông trông đẹp nhỉ? Vả lại, em đoán chị vừa đi chơi về, nên nghĩ chắc là có
quà cho em! Mà chị có quà cho em không đấy?

-Có chứ, bé có thích bánh cupcake anh đào này không?
-Òa, em yêu chị Milky nhất đấy!
Bé Ji cầm hộp bánh rồi lon ton chạy đi.
1. Chị Milky
Ji là em gái sinh đôi của nó. Nhưng nó thấy, nó với Ji thì chẳng có gì giống nhau cả. Bé Ji có rất ít bạn, hầu như đều là bạn của nó
đến chơi, thấy Ji ở nhà nên chơi cùng cho vui; còn nó thì nhiều bạn vô kể, không thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi hay, (xin
trân trọng giới thiệu) nó là một trong những học sinh nổi của trường; còn Ji thì đến cả bạn cùng lớp cũng ít ai biết đến. Nó thì
thường dành thời gian rảnh để đi tung tăng với bạn bè, ăn chè, rồi tám… thì Ji chỉ biết chùm chăn lên đầu mà đọc hết tiểu thuyết
này đến truyện nọ, toàn những quyển mà nó chẳng bao giờ dám đọc vì quá dày, đôi khi bé còn viết bài hát nữa. Có thể nói, 2 chị
em nhà nó khác nhau một trời một vực. Ít ai biết rằng, bé Ji với tôi là 2 em, ngay cả bạn cùng lớp! Nhiều hôm, nhìn thấy bọn ở
lớp nói xấu bé Ji, nó đã quát cho một trận nhớ đời, vậy mà mấy bà vẫn tiếp tục. Ẹc. Cũng may có ông Sun cũng đồng tình với nó,
“nhỏ nhẹ” ca cho bọn nó một bài dài “tràng giang đại hải”.
-Thế Ji là ai thế hả? – Sun tròn xoe mắt nhìn nó, hỏi lấy hỏi để. Điều này càng làm nó tức hơn, Sun là bạn của nó, vậy mà em gái
học cùng lớp, ông cũng không thèm để ý.
-Ông không biết à, thế sao còn mắng bọn nó hộ tôi?
-Tại tôi thấy bà không “thắng” được nên tôi giúp cho đỡ “thua” tơi tả! – Nói xong, Sun cười khì một cái.
-Cũng may tôi không hay chấp đồ “trẻ con ngốc xít” như ông!
Nó vớ lấy cái cặp, rồi bước đi về. Hôm nào cũng như hôm nào, chúng nó không cãi nhau to thì cũng phải chí chóe với nhau vài
câu. Thế mà, nó với Sun vẫn là bạn thân được. Sun là đội trưởng đội bóng đá, nổi tiếng học giỏi mà cũng khá điển trai, pha chút
tính nghệ sĩ nên đi đến đâu, thấy bọn con gái “đổ” ngay ra đấy. Sun cũng được nhiều thầy cô quý lắm, tại ông học giỏi hay nịnh
giỏi (^^) thì nó cũng không rõ. Là bạn thân mà nó hay ghen tị với Sun lắm, nhất là những lúc ông được điểm cao, được tuyên

dương trước toàn trường, thế nên số phận Sun sau những hôm đó thê thảm lắm! Nhưng có hôm nó bị ngã xuống vũng bùn, bọn
bạn đứa nào cũng mắt chữ O, mồm chữ A thì Sun đã kịp nhảy ra khỏi xe, mang nó đi thay đồ trong … shop. Rồi còn cả, nhiều
lắm!
Hôm nay, vừa tan học, Sun đã nhảy ngay ra bàn nó:
-Milky ơi, tôi có chuyện muốn nói!
-Chuyện gì, ta cho phép ngươi nói. Hihi. – Nói xong, nó nở một nụ cười.
Sun ghé sát vào tai nó, thì thầm một hồi to nhỏ, nhưng rốt cuộc, nó chỉ nghe thấy có 4 chữ “Tôi thích Băng lắm!”.
-Băng á, lớp mình làm gì có Băng nào? – Nó tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi.
-Bà này hay nhỉ, cô bé ngồi cuối lớp ý.
-Ẹc, bé Ji á?
-Ji nào ở đây?
-Em gái tôi.
-Em gái bà á? Xem ra trời không phụ lòng tôi rồi. Hehe!
-Bà còn nhớ hôm tôi mang bà đi siêu thị không, bà mua bao nhiêu là đồ mà toàn tôi phải bỏ tiền túi ra, còn nhớ cái hôm chúng
mình đi ăn kem không, tôi mua cho bà 3,4 cốc kem trái cây hay gì đấy…
- Uk , thì sao?

-Thì cho tôi số điện thoại, sở thích, ước nguyện của em gái bà đi! Không ngờ có ngày tôi phải gọi bà là chị dâu.
-Á, ông lừa tôi à?
-Bà tưởng tôi hâm à mà tự nhiên bỏ tiền túi ra cho bà.
Giận đỏ cả mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó thấy bé Ji cũng hợp đôi với Sun đấy chứ, mà đi với ông, bé cũng có bị thiệt đâu! Mà Ji
bị gọi là Băng á? Cũng đúng thôi, bé ngồi trong giờ hay ngoài giờ, đến cô giáo hỏi còn không trả lời mà cứ ngồi trơ ra đấy cơ mà!
À, nó chợt nhớ ra, vội viết mấy dòng vào tờ giấy rồi đưa cho Sun, trong đó gạch chân dòng chữ to đùng “Ji thích nhất là hoa tú
cầu, nhất là nụ cười trên cả cánh đồng hoa tú cầu”. Khi về, nó không quên “tống tiền”:
-Chiều nay đưa ta đi ăn trà sữa, haha!
2. Bé Ji
Hôm nay, chị Milky về hơi muộn. Chắc là chị lại chuẩn bị cho cuộc thi tài năng ở trường đây mà. Bé Ji định bụng lấy túi mì tôm
rồi ủ lên cho nhanh rồi viết tiếp bài hát. Đúng lúc đó nó chị Milky về.
-Chị chuẩn bị thi ở trường à mà về muộn thế? – Ji vội hỏi.
-Thi gì?
-Thi diễn tài năng, mọi năm chị vẫn thi mà.
Ui, chắc chị lại quên rồi. Chắc chị lại ngồi lại với mấy cô “buôn” của lớp đây mà. Người đâu mà chẳng biết chuẩn bị gì cả!
Bé Ji không thích sống giống chị, bé chỉ thích được sống nội tâm với chính mình. Trong nội tâm, bé thấy vui, không bị ai làm

phiền, không phải đau đầu suy nghĩ, chỉ thấy bình yên và bình yên! Ở lớp, biết mình bị nói xấu, bị chế giễu nhưng bé Ji vẫn mặc
kệ, không thèm để tâm. Sống với chính mình! Nhiều khi chị hỏi, vì sao không chịu chơi với các bạn, không chịu giống như các
bạn trên lớp. Bé Ji sợ nhất những lúc này, chỉ dám cúi mặt xuống mà không dám cãi lại, bởi những lúc này chị đáng sợ lắm. Đợi
khi chị nói xong, bé mới kiếm cớ, ám chỉ như chẳng bao giờ bé sẽ rời bỏ thế giới riêng của mình:
-Em sẽ thay đổi, khi nào em được thấy, nụ cười bông tú cầu trên cánh đồng hoa!
…
3 giờ chiều. Chị vừa dậy thì đã nghe thấy giọng hát của bé Ji trong phòng nhạc của nhà. Giọng hát trong veo cứ vang lên từng hồi
vừa du dương vừa nhẹ nhàng bài hát bé vừa mới viết:
“ Bừng nắng một ngày mưa
Giọt mưa hôm qua còn đọng trên
Những bông tú cầu, đang cười
Rồi nhẹ rung trong gió…”
Từng tiếng bước chân nhẹ cứ tiến lại gần. Cửa phòng bật mở kèm theo tiếng hỏi khẽ:
-Nghỉ được chưa Ji?
-Dạ, chị có chuyện gì ạ?
-Em hát song ca với chị hôm biểu diễn nhé, chị mượn bài hát này của em được không, darling?

