intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nụ cười hoa tú cầu

Chia sẻ: Lang Thị May | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

76
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nó đang lang thang trên đường, mơ mộng nhìn về phía những bông tú cầu. Một làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ rung những bông tú cầu. Cứ như chúng đang cười với nó! Kia là cây hồng nhẹ trông chẳng khác gì cánh bướm, bông thì xanh lam như mang màu hi vọng,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nụ cười hoa tú cầu

  1. Nụ cười hoa tú cầu Tên tác giả: Cofee milk Thể loại: Truyện ngắn Nó đang lang thang trên đường, mơ mộng nhìn về phía những bông tú cầu. Một làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ rung những bông tú cầu. Cứ như chúng đang cười với nó! Kia là cây hồng nhẹ trông chẳng khác gì cánh bướm, bông thì xanh lam như mang màu hi vọng, thi thoảng lại xen thêm những bông tim tím. Nó thích tú cầu lắm, nên chỉ cần nhìn thấy chúng, nó đã ngắm nhìn chúng “đắm đuối”. Phải chăng, vì ý nghĩa của tú cầu cũng giống như chính tính cách của nó, vừa lạnh lùng, lại vừa kiêu ngạo, nên nó mới yêu chúng đến như vậy. Đang miên man suy nghĩ, phía xa xa, nó nhìn thấy một bóng người. Trông có vẻ quen quen, nhưng có lẽ là không muốn tỉnh giấc mộng này, nên nó không muốn nhớ ra người đó là ai. Nhưng rồi cứ mỗi lúc, cái bóng này lại tiến đến gần hơn. Rồi nó ngả sang bên một cái, không phải là nó bị rùng mình, mà là bị cái bóng kia đẩy cho một cái. Là bé Ji! Sao hôm nay bé lại ra đón nó nhỉ, hay là bé ra chơi??? Ngạc nhiên thật! -Sao hôm nay bé chịu đi bộ ra tận đây? Ủa, bé ra đón chị à?- Nó tròn xoe mắt, rồi cười nhẹ một cái. -Em đi tìm vài bông tú cầu nở muộn. Chỗ này có vài bông trông đẹp nhỉ? Vả lại, em đoán chị vừa đi chơi về, nên nghĩ chắc là có quà cho em! Mà chị có quà cho em không đấy?
  2. -Có chứ, bé có thích bánh cupcake anh đào này không? -Òa, em yêu chị Milky nhất đấy! Bé Ji cầm hộp bánh rồi lon ton chạy đi. 1. Chị Milky Ji là em gái sinh đôi của nó. Nhưng nó thấy, nó với Ji thì chẳng có gì giống nhau cả. Bé Ji có rất ít bạn, hầu như đều là bạn của nó đến chơi, thấy Ji ở nhà nên chơi cùng cho vui; còn nó thì nhiều bạn vô kể, không thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi hay, (xin trân trọng giới thiệu) nó là một trong những học sinh nổi của trường; còn Ji thì đến cả bạn cùng lớp cũng ít ai biết đến. Nó thì thường dành thời gian rảnh để đi tung tăng với bạn bè, ăn chè, rồi tám… thì Ji chỉ biết chùm chăn lên đầu mà đọc hết tiểu thuyết này đến truyện nọ, toàn những quyển mà nó chẳng bao giờ dám đọc vì quá dày, đôi khi bé còn viết bài hát nữa. Có thể nói, 2 chị em nhà nó khác nhau một trời một vực. Ít ai biết rằng, bé Ji với tôi là 2 em, ngay cả bạn cùng lớp! Nhiều hôm, nhìn thấy bọn ở lớp nói xấu bé Ji, nó đã quát cho một trận nhớ đời, vậy mà mấy bà vẫn tiếp tục. Ẹc. Cũng may có ông Sun cũng đồng tình với nó, “nhỏ nhẹ” ca cho bọn nó một bài dài “tràng giang đại hải”. -Thế Ji là ai thế hả? – Sun tròn xoe mắt nhìn nó, hỏi lấy hỏi để. Điều này càng làm nó tức hơn, Sun là bạn của nó, vậy mà em gái học cùng lớp, ông cũng không thèm để ý. -Ông không biết à, thế sao còn mắng bọn nó hộ tôi? -Tại tôi thấy bà không “thắng” được nên tôi giúp cho đỡ “thua” tơi tả! – Nói xong, Sun cười khì một cái. -Cũng may tôi không hay chấp đồ “trẻ con ngốc xít” như ông! Nó vớ lấy cái cặp, rồi bước đi về. Hôm nào cũng như hôm nào, chúng nó không cãi nhau to thì cũng phải chí chóe với nhau vài câu. Thế mà, nó với Sun vẫn là bạn thân được. Sun là đội trưởng đội bóng đá, nổi tiếng học giỏi mà cũng khá điển trai, pha chút tính nghệ sĩ nên đi đến đâu, thấy bọn con gái “đổ” ngay ra đấy. Sun cũng được nhiều thầy cô quý lắm, tại ông học giỏi hay nịnh giỏi (^^) thì nó cũng không rõ. Là bạn thân mà nó hay ghen tị với Sun lắm, nhất là những lúc ông được điểm cao, được tuyên
  3. dương trước toàn trường, thế nên số phận Sun sau những hôm đó thê thảm lắm! Nhưng có hôm nó bị ngã xuống vũng bùn, bọn bạn đứa nào cũng mắt chữ O, mồm chữ A thì Sun đã kịp nhảy ra khỏi xe, mang nó đi thay đồ trong … shop. Rồi còn cả, nhiều lắm! Hôm nay, vừa tan học, Sun đã nhảy ngay ra bàn nó: -Milky ơi, tôi có chuyện muốn nói! -Chuyện gì, ta cho phép ngươi nói. Hihi. – Nói xong, nó nở một nụ cười. Sun ghé sát vào tai nó, thì thầm một hồi to nhỏ, nhưng rốt cuộc, nó chỉ nghe thấy có 4 chữ “Tôi thích Băng lắm!”. -Băng á, lớp mình làm gì có Băng nào? – Nó tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi. -Bà này hay nhỉ, cô bé ngồi cuối lớp ý. -Ẹc, bé Ji á? -Ji nào ở đây? -Em gái tôi. -Em gái bà á? Xem ra trời không phụ lòng tôi rồi. Hehe! -Bà còn nhớ hôm tôi mang bà đi siêu thị không, bà mua bao nhiêu là đồ mà toàn tôi phải bỏ tiền túi ra, còn nhớ cái hôm chúng mình đi ăn kem không, tôi mua cho bà 3,4 cốc kem trái cây hay gì đấy… - Uk , thì sao?
  4. -Thì cho tôi số điện thoại, sở thích, ước nguyện của em gái bà đi! Không ngờ có ngày tôi phải gọi bà là chị dâu. -Á, ông lừa tôi à? -Bà tưởng tôi hâm à mà tự nhiên bỏ tiền túi ra cho bà. Giận đỏ cả mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó thấy bé Ji cũng hợp đôi với Sun đấy chứ, mà đi với ông, bé cũng có bị thiệt đâu! Mà Ji bị gọi là Băng á? Cũng đúng thôi, bé ngồi trong giờ hay ngoài giờ, đến cô giáo hỏi còn không trả lời mà cứ ngồi trơ ra đấy cơ mà! À, nó chợt nhớ ra, vội viết mấy dòng vào tờ giấy rồi đưa cho Sun, trong đó gạch chân dòng chữ to đùng “Ji thích nhất là hoa tú cầu, nhất là nụ cười trên cả cánh đồng hoa tú cầu”. Khi về, nó không quên “tống tiền”: -Chiều nay đưa ta đi ăn trà sữa, haha! 2. Bé Ji Hôm nay, chị Milky về hơi muộn. Chắc là chị lại chuẩn bị cho cuộc thi tài năng ở trường đây mà. Bé Ji định bụng lấy túi mì tôm rồi ủ lên cho nhanh rồi viết tiếp bài hát. Đúng lúc đó nó chị Milky về. -Chị chuẩn bị thi ở trường à mà về muộn thế? – Ji vội hỏi. -Thi gì? -Thi diễn tài năng, mọi năm chị vẫn thi mà. Ui, chắc chị lại quên rồi. Chắc chị lại ngồi lại với mấy cô “buôn” của lớp đây mà. Người đâu mà chẳng biết chuẩn bị gì cả! Bé Ji không thích sống giống chị, bé chỉ thích được sống nội tâm với chính mình. Trong nội tâm, bé thấy vui, không bị ai làm
  5. phiền, không phải đau đầu suy nghĩ, chỉ thấy bình yên và bình yên! Ở lớp, biết mình bị nói xấu, bị chế giễu nhưng bé Ji vẫn mặc kệ, không thèm để tâm. Sống với chính mình! Nhiều khi chị hỏi, vì sao không chịu chơi với các bạn, không chịu giống như các bạn trên lớp. Bé Ji sợ nhất những lúc này, chỉ dám cúi mặt xuống mà không dám cãi lại, bởi những lúc này chị đáng sợ lắm. Đợi khi chị nói xong, bé mới kiếm cớ, ám chỉ như chẳng bao giờ bé sẽ rời bỏ thế giới riêng của mình: -Em sẽ thay đổi, khi nào em được thấy, nụ cười bông tú cầu trên cánh đồng hoa! … 3 giờ chiều. Chị vừa dậy thì đã nghe thấy giọng hát của bé Ji trong phòng nhạc của nhà. Giọng hát trong veo cứ vang lên từng hồi vừa du dương vừa nhẹ nhàng bài hát bé vừa mới viết: “ Bừng nắng một ngày mưa Giọt mưa hôm qua còn đọng trên Những bông tú cầu, đang cười Rồi nhẹ rung trong gió…” Từng tiếng bước chân nhẹ cứ tiến lại gần. Cửa phòng bật mở kèm theo tiếng hỏi khẽ: -Nghỉ được chưa Ji? -Dạ, chị có chuyện gì ạ? -Em hát song ca với chị hôm biểu diễn nhé, chị mượn bài hát này của em được không, darling?
  6. Chị kéo dài chữ “linggggg” nghe sao mà ngọt như viên kẹo đường ý. -Nhưng sao lại mượn? -Nói thật nhé, chị cạn tiết mục biểu diễn rồi! Tiết mục múa ba lê, chị biểu diễn năm ngoái rồi. Chị thích cắm hoa, nhưng thế thì nhàm lắm! Chỉ còn cách mượn bài hát rồi song ca với em cho xong. Đi mà, đi mà, đi mà! Thi xong chị sẽ đãi em bánh cupcake anh đào, được không? Ơ, chị lại giở trò rùi. Huhu, bé Ji không “đỡ” được, nên phải ngậm ngùi đồng ý. 3. Buổi biểu diễn Ngày hội của trường đã bắt đầu. Cả trường rộn rực, náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hôm nay, nó đã phải thức dậy từ sớm, thử hết bộ quần áo này đến bộ váy kia. Xong việc, nó vội chạy sang phòng của bé Ji. Bé đã thức dậy từ lâu, nhưng chỉ thấy bé ngồi cặm cụi đọc truyện mà không chịu chuẩn bị cho buổi thi. -Thế bé không đi thi à? Bánh cupcake!!! Nghe đến đây, bé đứng dậy ngay, vội trả lời. Nó đã nắm thóp được bé Ji rồi còn gì! -Đợi em thay đồ đã, nhưng, phải mặc gì ạ? -Đây! Là bộ đồ nó đã chuẩn bị cho bé Ji từ mấy hôm trước. Chiếc váy bồng bềnh, màu hồng kem cùng chiếc áo đồng phục. Chiếc kẹp nơ được nó kẹp trên mái tóc mây của bé Ji, đôi giày búp bê điểm đầy sao. Trông bé chẳng khác gì một thiên thần!
  7. 7 giờ 15, vừa đến cổng trưởng, Sun đã ra đón tiếp nhiệt tình. Ông này đã bị ngất ngây bởi sự có mặt của Ji. -Sao hôm nay ông lại ra tận cổng trường đón tôi à? – Nói rồi, nó cười thoáng. Sun kéo nó ra xa, xì xào. -Bà tưởng tôi đón bà chắc, tôi đến để chào Ji. Chắc bé biết hôm nay tôi tặng bé bất ngờ nên mới mặc đẹp thế này chứ gì! Hehe! -Đừng có mà mơ. Hứ. Mà, bất ngờ á! - Uk , bất ngờ. … Cuộc thi bắt đầu. Ngồi trên hàng ghế thí sinh dự thi hôm nay, nó cảm thấy đặc biệt hơn bao giờ hết. Người nó bỗng nhiên nóng ran, mặt đỏ bừng như quả gấc, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Tại sao nhỉ? Bình thường, nó có bị sao đâu. Chắc tại hôm nay, có cả bé Ji biểu diễn cùng nên nó thấy hơi lo. Lo vì nếu không được giải cao, nó thì không sao, nhưng Ji thì chắc không vui đâu. Thế cũng đúng thôi! Bé Ji khẽ nhìn sang tôi, vội chạy đi mua ngay ly kem trái cây cho nó. -Ji có sợ không? Mà nếu không được giải, Ji có buồn không? -Không. Em không sợ. Bé Ji cương quyết như vậy, làm nó yên tâm phần nào. Thế mà đến lúc gần thi, Ji nằng nặc đòi về. -Chị Milky ơi, mình chị biểu diễn được không? Tự nhiên em muốn về.
  8. -Không được đâu. -Đi mà chị, đi mà. May quá, vừa đúng lúc này, mấy bà tám “cứu hỏa” đi qua. -Ê, Sóc ơi, gần thi rồi mà Ji lại đòi về nhà. Học sinh cấp 3 hay lớp 3 thế hả Ji. Em bảo không sợ cơ mà! Con Sóc gí sát mặt vào mặt Ji, rồi tròn xoe mắt. -Ngạc nhiên chưa, Băng cũng đi thi cơ à. Mà đã là cục Băng thì còn sợ cái gì! – Con Sóc hồn nhiên nói, rồi cười một tràng dài. Oái, mặt bé Ji thâm tím lại, bé hậm hực đáp trả: -Thế thì xem cục Băng này biểu diễn đi! Nó vừa mừng vừa sợ. Bé Ji đã giận như thế này bao giờ đâu. Huhu. Mong trời không có sấm sét hay mưa bão gì hôm nay. “Tiếp theo là bài hát “Nụ cười bông tú cầu” sáng tác bởi Ji – biểu diễn Milky & Ji.” Bé Ji mạnh dạn bước ra sân khấu trong tiếng “Ồ” kinh ngạc của đám đông. Với học sinh trong trường, có lẽ họ chưa thấy khuôn mặt thiên thần này bao giờ, còn với bọn ở lớp, đây là sự ngạc nhiên! Giọng hát cất lên. Đôi má bé ửng hồng, đôi mắt long lanh xanh biếc như nhìn thấy cả bầu trời bao la. Bé khẽ nhắm mắt, đu đưa theo tiếng nhạc dịu êm. Còn Sun cứ chăm chú nhìn Ji mà chẳng thèm để ý đến đứa đứng bên cạnh Ji gì. Đồ ngốc! Thành công rực rỡ! Cuộc thi kết thúc trong giải nhất thuộc về chị em nó và với cả bao sự thán phục trầm trồ. Vừa tan tầm, Sun đã chạy đến chúc mừng. -Chúc mừng 2 chị em nhé! Thế bà có muốn tôi dẫn bà đi chơi không? Cả bé Ji nữa, có thích đi chơi với chị Milky không, anh có bất ngờ đấy!
  9. -Vâng ạ. – Ji đồng ý rồi, ông Sun sướng điên lên ý chứ. Chẳng qua đang đứng trước bé nên chỉ dám cười rồi cho qua. Một lúc sau, khi đã thoát ra khỏi thành phố đông đúc, 3 chúng nó đã đến một cánh đồng hoa. Chỉ toàn hoa là hoa thôi! Nào hàng hoa cúc mặt trời bé li ti, hàng hoa bướm có những chiếc cánh hoa mỏng manh như cánh bướm, cả những bông thạch thảo tím như đang ghé đầu vào nhau mà e ngại, và xen kẽ đâu đó là những bông tú cầu xanh mang đầy hi vọng. Nó và bé Ji đều rất thích nơi này, nên không muốn rời mắt một giây phút nào. -Bé Ji có thấy gì đặc biệt không? -Gì ạ? -Nụ cười bông tú cầu đấy! -Dạ… Sun bỗng nhấc bé Ji lên. Là hình nụ cười được xếp bởi những bông tú cầu! Bé Ji có vẻ vui lắm, chưa bao giờ thấy bé cười nhiều như hôm nay. Còn Sun, ông tủm tỉm cười, còn nháy mắt với nó. Nó cũng nháy mắt lại, niềm vui tràn ngập trong ánh mắt. Thành công rồi! i'm done now  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2