Nước chảy qua cầu
TRUYỆN NGẮN CỦA CAO CHIẾN
“Đến ngay nhé!” Tám bảo tôi rồi cúp máy đánh rụp. Đã thành lệ, chủ nhật nào tôi cũng
đến Tám, mà không đến cũng không xong vì hắn cứ réo suốt. “Đồ quỷ!” Tôi vừa đi vừa
rủa bởi bữa nay mới là thứ năm. Tám te te chạy ra, sơ mi trắng bóc bỏ thùng, cổ đeo dây
cà vạt. Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn chớp mắt cười tinh quái: “Tao vừa đi chào mọi
người về!” Rồi lôi tuột tôi vào nhà.
Tám, biệt danh Tám Tàng Hình, là bạn thân thiết nhất của tôi ở thành phố. Sở dĩ có cái
biệt danh ấy bởi dù giàu có smá nhưng hiếm khi thấy Tám ta diện hàng hiệu. Chơi với
hắn, dần dà tôi ngộ ra chả phải Tám có ý giấu của hay khiêm nhường gì mà chẳng qua là
cái thói hợm của kẻ lắm tiền. Tay nhà giàu nào cũng vậy, tưởng như chẳng màu
nhưng thật ra là họ đang kiêu. Phàm mấy anh nghèo rt mới hay sĩ, lúc nào cũng như lúc
nào, giầy bóng lộn, áo quần thẳng thớm, mà có khi dính túi không có một xu.
Từ những năm cuối thời bao cấp, Tám đã làm sếp phòng của một cơ quan cấp bộ. Dân
nhà quê chính cống, nhưng chẳng ai bảo hắn quê bi cái dáng cao ln trắng trẻo, và đặc
biệt là giọng nói, trong, thị dân đến mê hồn. Hắn có bằng tiến sĩ, thật chứ chẳng phải
dỏm, đã thế lại được trời phú cho cái hài hước hơn người. Cùng một chuyện, tôi kể nghe
lạt thếch nhưng qua miệng hắn thì khác hẳn, nhếch mép một cái thiên hạ đã cười vãi đái.
Nhiều người chắc mẩm, thằng cha này còn đi xa.
Đang ngon trớn, đùng một phát hắn nhảy ra làm tư và nhanh chóng phất thành triệu
phú đô la. Hắn thôi Nhài, cô hoa hậu quê, rước thêm hai đời vợ thành phố. Rốt cuộc lại
bỏ. Giờ ở tuổi bốn mấy vẫn độc thân một cục. Nhưng cái kiểu độc thân của Tám cũng
chả giống ai. Hắn đổi người giúp việc như đổi áo, toàn các em trẻ măng. Tôi hỏi, thì hắn
chối biến. Có lần tôi đến bất chợt, thấy hắn đang ngắc ngư trên ghế bố, mắt lim dimn
vào cô giúp việc lúc ấy đang giặt đồ. Cái váy lụa lùng bùng của cô gái dính bết vào đùi,
đã thế, bên trong lại chẳng có gì…“Giờ thì hết chối nhé!” Tôi la lên, cố giấu đi cảm giác
bối rối. Tám cười, rồi chẳng biết nghĩ ngợi thế nào bỗng buột miệng: “Tao cô đơn nhất
trần đời!”
Làmvài năm, có lẽ chán nên hắn về lại cơ quan. Cũng thi đàng hoàng. Đậu điểm
cao. Làm chuyên viên. Vài tháng sau được bổ chức trưởng phòng, cái chức cũ của hắn.
Rồi lại yêu. Thanh là á khôi thi trang. Cách đây ít ngày Tám rỉ tai tôi: “Tao sắp cưới!”
Tôi cười. Nghe vậy thì biết vậy chứ một tay lãng tử như hắn chả biết đâu mà lần.
Tám đi tây xoành xoạch. Có đêm đang mơ màng bỗng nghe rét một tiếng, tôi gắt toáng
lên: “Thằng quỷ, biết mấy giờ rồi không?” Hắn cười khùng khục trong máy, đáp tỉnh bơ:
“Biết! Tao đang ăn sáng đây!” Té ra hắn đang ở nước ngoài. Tám là thế, muốn giận cũng
chả giận được.
“Mày lại sắp đi đâu vậy?” Vào nhà, ngồi chưa ấm đít tôi hỏi luôn. Tám xòe năm ngón
tay đảo nửa vòng, tưng tửng: “Cửu tuyền!” “Đừng giỡn nữa, lại sắp đi đâu à?” Tôi quu.
“Ơ, tao đâu có giỡn!” Tám hếch môi lên, đẩy cho tôi ly rượu. “Vớ vẩn!” Tôi gắt, đổ hắt
ly rượu ra sân, nhìn sững Tám, tự nhiên cảm thấy sờ sợ thế nào. Tám ôm cổ tôi cười hề
hề, đột nhiên hạ giọng thầm thì như scó kẻ nghe lén. “Bảo cho mày nhé, tao vừa nghĩ ra
một trò, gãi nhđã thấy sướng rợn…” Tôi thở phào như vừa trút được gánh nặng. “Trò
gì?” Tôi hồi hộp. Tám đưa mắt nhìn tôi, ánh nhìn rất lạ, nửa như đang cười nửa lại như
đang muốn khóc, hồi lâu lên tiếng: “Giả chết. Tao hỏi nhé, đã bao giờ mày tưởng ra cái
cảnh người ta khiêng mình đi như thế nào chưa?” Tôi xua tay: “Dào, hơi đâu nghĩ ba cái
tào lao ấy!” “Có thì sao?” Tám gặng. “Thì cũng như mọi đám khác, có kẻ khóc có người
cười!” Tôi tặc lưỡi. Tám nhổm dậy, úp kịch cái ly, hào hứng: “Đúng là có kkhóc có
người cười, nhưng chết rồi thì biết đếch gì nữa. Tao muốn mục sở thị cái đám ma của
mình. Tuốt tuồn tuột. Thú lắm mày ơi!” “Ngông!” Tôi bảo hắn. “Sao lại ngông, thiên h
người ta còn vác tàu bay rước dâu đó...” Tám bĩu môi, đôi mắt ẩn dưới cặp lông mày
xếch vụt sáng quắc. Cái bộ điệu phấn khích của hắn lúc này chẳng hiểu sao cứ làm cho
tôi liên tưởng tới hình ảnh một con sói đói khát chợt đánh hơi thấy mồi. “Đấy là phim,
phim ông ơi!” Tôi hét toáng lên. “Cái kiểu nghĩ của mày đáng bỏ rọ cho trôi sông, ừ thì
ngông đấy, nhưng có chết thằng tây nào đâu!” Hắn gục gặc đầu, giọng đột nhiên trầm
xuống như tự nói với mình.
“Có chết thằng tây nào đâu!” Tôi lẩm bẩm nhai lại lời hắn. Chẳng biết Tám nung nấu
cái ý tưởng dị thường kia tự lúc nào, tôi trách sao hắn giấu tôi. Tám gật gù: “Nó mới lòi
ra mấy bữa nay, giả nhưng phải diễn như thật, tao lo cáo phó còn cái hậu sự để cho mày!”
Tôi nhẩm tính sơ sơ rồi bảo: “Hơi tốn!” Hắn típ mắt cười: “Ăn chơi phải tốn kém, ch
sao nữa!” Tám khoe, trước lúc tôi đến hắn đã gặp Thanh, tiện thể tặng cho nàng bộ đồ
vía. “Bé hứa ngày cưới sẽ diện, giời ạ, mới thử đã đẹp dã man luôn, em ơi, Thanh ơi!”
Tám run lên, rên rỉ gọi tên người yêu. Tôi im lặng. Bên hàng rào cây trinh nữ, vài bóng
chim lao vút qua, tan trong ánh hôn hoàng đang dần tím sẫm lại. Tiếng suối róc rách dưới
chân hòn non bgợi nhớ một miền quê thanh bình xa lắc. Tôi biết, ở cơ quan có không ít
người ghét Tám, bảo hắn dị hợm, thích chơi nổi. Có thể người ta nói không ngoa. Nhưng
lúc này, khi chỉ có tôi với Tám, chẳng hiểu sao cái tình cảm yêu đương tràn ngập thơ
ngây của hắn chợt làm tôi xao động. “Trong cái đám giả chết ấy mày đặt cho tao một
vòng lay ơn trắng!” Tám bảo tôi, giọng tự nhiên nghe ngàn ngạt. Tôi giãy ny: “Mày thì
trắng với ai mà bày đặt!”
Có lchẳng cần có thêm sự diễn giải nào bạn đọc hẳn cũng có thể tự hình dung cận
cảnh cái đám ma của m. Sau khi các báo loan tin Tám chết, hắn trốn lên lầu nằm
khểnh, bỏ mặc tôi chạy đôn đáo tứ tung. Khai tử. Gặp nhà đòn. Thuê người tiếp khách.
Toàn việc giời ơi. Tôi mệt muốn đứt hơi. Hóa ra lo việc hậu dẫu là cái hậu giả cho một
con người chẳng hề nhẹ nhàng chút nào.
Một màn hình bí mật được đặt ở cái kho lâu nay bỏ hoang trên đỉnh lầu. Tám cởi trần,
ngồi chồm hổm như ông địa. Trò chơi của chúng tôi hoàn hảo tới mức không một ai trong
số những người đến viếng biết được họ đang lượn quanh một cái thùng rỗng. Đầu óc tôi
quay cuồng. Có khi vừa đi vừa ngủ. Nhưng Tám đâu để cho tôi yên, lúc lúc lại lôi đến
bên màn hình, vừa hấp háy cười, vừa vỗ đùi đen đét: “Quá đã! Quá đã!” Khói nhang bay
quẩn quanh. Tập phong bao xếp chồng lên nhau, vơi lại đầy. Những gương mặt quen và