
Ở một nơi không có bão…
TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRINH
Tâm chuồi người sâu vào tấm chăn, tránh ánh sáng từ tivi hắt ra. Anh nói, tiếng lùng
nhùng trong chăn:
- Sao từ tối đến giờ em không ngủ?
Giao không trả lời. Cô vẫn ngồi sát mé giường bên kia, lưng dựa vào thành giường, mắt
nhìn đăm đăm lên màn hình. Tâm đưa cao tay lên, vô tình quờ trúng ngực Giao. Cô gạt
tay anh ra. Tâm kéo tấm mền vẫn đang phủ mặt xuống, rồi ngồi dậy cạnh Giao. Anh liếc
nhìn màn hình. Thì ra tivi đang trực tiếp buổi phóng vệ tinh VINASAT – 1 từ trung tâm
vũ trụ quốc tế của châu Âu tại Kourou. Tâm lặng lẽ nhìn màn hình nhưng đầu óc lại mơ
màng đến những chuyện khác.
Tâm kết hôn với Hạnh hơn một năm nay. Từ lúc gặp đến ngày đám cưới chỉ vỏn vẹn có
ba tháng. Hạnh thua Tâm chín tuổi và nhỏ hơn cả Giao một tuổi. Hạnh xinh đẹp, hiền
lành, con nhà gia giáo, mong ước có một cuộc đời bình yên. Những ngày đầu gặp Hạnh,
Tâm cảm thấy mình thật may mắn khi ở cái tuổi 35, anh vẫn gặp được một cô gái xinh
đẹp nết na dường ấy, lại chưa từng yêu ai bao giờ. Đi chơi với nhau được hơn một tháng,
anh ngỏ ý muốn cưới. Hạnh đồng ý ngay. Cả hai tất bật chuẩn bị cho hôn lễ. Trước hôm
đám cưới hai tuần, trên đường chở Hạnh đưa thiệp cho bạn bè về, Tâm chỉ cho Hạnh xem
những chiếc lá còn ướt nước sau cơn mưa đang lấp loáng ánh trăng. Hạnh cười, dịu dàng:
“Anh để ý làm chi mấy cái đó”. Tâm cảm giác xe mình vừa sụp ổ gà… Thế rồi họ vẫn lấy
nhau.
Hạnh quả là một người vợ đảm đang. Cô sắp xếp nhà cửa ngăn nắp, gọn gàng, nấu ăn
ngon. Có lần, Tâm muốn làm vợ bất ngờ, anh mua một bó hoa rồi để vào bàn làm việc
của Hạnh. Khi phát hiện ra, Hạnh mỉm cười bảo anh:

- Hôm nay không nhân dịp gì cả, anh tặng hoa cho em để làm gì? Mà sau này mua hoa,
anh phải cắm vào bình. Hoa thì không thể để trên bàn làm việc được.
Tối hôm đó, khi nhìn vợ ngủ cạnh mình, Tâm bỗng cảm giác rất rõ ràng Hạnh là một con
người xa lạ, vốn chẳng liên quan gì đến anh, sao cô lại ở đây, chia sẻ giấc ngủ và chiếc
giường của anh.
Lần khác, hai vợ chồng vào xem kịch. Ở một cảnh nọ, diễn viên diễn hài, nhưng câu hài
ấy, trong tình cảnh ấy, thật chất là một câu bi. Khán phòng râm ran tiếng cười. Cả Hạnh
cũng cười khúc khích. Tâm ngồi bên. Cảm giác như Hạnh là một khán giả bình thường
trong cả trăm khán giả trong sân khấu này, chẳng liên quan gì đến anh. Kết thúc vở diễn,
nhìn thấy mặt anh dàu dàu, Hạnh hốt hoảng. Cô nằng nặc đòi anh để cô chở anh về, hoặc
cứ để xe ở đó, hai vợ chồng về bằng taxi. Thậm chí cô còn định gọi điện cho bác sĩ quen
đến khám cho anh. Tâm phải trấn an mãi Hạnh mới chịu để anh chở về. Nhưng đến nhà,
chưa kịp thay đồ, cô đã pha cho anh một ly trà gừng, giục anh uống, giục anh đi nằm
nghỉ. Đêm đó, Tâm giật mình thức giấc, thấy Hạnh ngồi trên giường, đầu gục lên vai.
Mắt nhắm nghiền. Anh chợt ân hận vì những cảm giác gần đây về Hạnh.
Ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng trẻ có một chiếc lồng chim. Con chim hoàng oanh màu
vàng nhảy nhót trong chiếc lồng có đầy đủ thức ăn, nước uống, có cả một chạc cây để
chim đậu lên. Từ cái đêm hôm đó, Tâm bỗng thương con chim một cách đặc biệt. Anh
thương con chim khát khao bầu trời tự do mà bỏ cái lồng thì không thể…
Bốn tháng ba tuần sau khi cưới thì anh gặp Giao.
Lần ấy, anh mang tâm trạng rất kì lạ, không hẳn là buồn nhưng lúc nào cũng có cảm giác
mình mất một cái gì đó. Anh đăng kí đi du lịch bằng xe máy đến Nam Cát Tiên trong hai
ngày với nhóm Du khảo trẻ. Trong chuyến đi ấy, anh được phân công chở một cô gái. Đó
chính là Giao. Giao có ngoại hình bình thường, dễ lẫn vào đám đông. Giá như Giao xấu
xí, có lẽ gương mặt cô còn khiến người ta nhớ lâu hơn là thế này. Giao trông thấy chiếc
nhẫn cưới trên tay anh, liền hỏi:
- Sao anh không đưa chị nhà đi cùng?

- Cô ấy không thích – Anh trả lời, vẻ miễn cưỡng.
Đêm, mọi người kéo nhau sinh hoạt tập thể quanh đống lửa lớn. Giao tự đốt một đống lửa
nhỏ, ngồi một mình. Tâm cũng chẳng thú vị gì những trò chơi tập thể, anh ra ngồi cạnh
Giao.
- Sao em không chơi với mọi người?
- Em chưa bao giờ ngồi bên bếp lửa một mình thế này, thú vị lắm anh ạ. Em vẫn thích
thích những giây phút thật im lặng, thật riêng tư.
- Sao em không rủ… bạn trai em theo?
- Chẳng ai nhìn thấy em cả. Em cứ như bị tàng hình vào đám đông.
- Chẳng lẽ nãy giờ anh đang nói chuyện với người vô hình à? Anh có năng lực đặc biệt
này từ khi nào vậy ta?
Hai người bật cười vui vẻ. Phải thêm củi mấy lượt vào đám lửa mà câu chuyện giữa hai
người vẫn chưa kết thúc. Bất chợt, Tâm hỏi Giao về những giá trị đích thực của cuộc
sống. Giao nói:
- Em thích câu thơ này, thơ của học giả Đào Duy Anh, không phải nhà thơ: “Cho hay tất
thảy đều mây nổi/ Còn với non sông một chút tình”.
Khi chuyến đi kết thúc, tất cả đều chia tay nhau. Nhẹ tênh. Tâm về dọn ba lô, thấy tờ giấy
có ghi tên và điện thoại, email của tất cả các thành viên trong nhóm mà ban tổ chức đưa,
anh vuốt cho nó thẳng ra rồi cất vào cặp đi làm.
Một buổi chiều rãnh rỗi, anh một mình ra công viên, ngước lên trời, nhìn những áng mây
bay. Bất chợt, anh nhớ đến Giao. Anh gọi điện cho cô. Hai người ngồi dưới tán cây râm
mát của công viên, hỏi thăm về công việc, gia đình, sau chuyến đi có gặp lại ai trong
nhóm không… Đó là lần thứ nhất hai người hò hẹn.
- Sao người ta lại chọn Kourou để phóng VINASAT – 1 hả em?
- Vì nơi đây không có bão. Hầu hết các vệ tinh đều phóng lên từ đây.

