
Oan hồn người vợ trẻ (Phần 7)
Ngày... tháng... năm... Vậy là hai đứa hoàn thành được ước nguyện. Mặc dù cha
mẹ mình từ quê nhà nghe tin đã phản đối cuộc tình mà họ cho là trái chiều, không
hợp lẽ, bởi theo họ thì người Kinh không thể thành vợ chồng với người con gái
Thượng. Mà phía gia đình Yến Vỹ cũng phản đối. Họ cho rằng tình yêu mình dành
cho Yến Vỹ là không thật, họ nghi ngờ...
Chỉ có một người duy nhất là ông ngoại của cô ấy luôn ủng hộ, nhưng ông cũng
không có được ảnh hưởng lớn trong nhà. Cho nên cuối cùng tụi mình đã chọn giải
pháp tự quyết định tương lai bằng cuộc hôn nhân không có hai bên cha mẹ chứng
kiến! Yến Vỹ nhờ có học tiếng Kinh nên cô ấy hiểu biết luật lệ về nếp sống người
Kinh, nhờ vậy khi hai đứa sống với nhau trong ngôi nhà mình mới xây, gần khu
vực toàn người kinh sinh sống, chẳng một ai biết nàng là người dân tộc. Cái tên
Yến Vỹ là một cái tên Việt hoàn toàn do nàng tự đặt khi đi học trường Kinh, chớ
tên dân tộc Châu Ro của nàng Tho Ria.
Nàng bảo rằng từ nay nàng chỉ muốn được gọi là Yến Vỹ! Ngày... tháng... năm...
Không ngờ tai nạn ập đến với hai đứa quá sớm! Lại tới từ phía gia đình mình: Khi
hay tin mình xây nhà ở riêng với Yến Vỹ, cha mẹ mình đã lên tận nơi tìm và cương
quyết phản đối, bắt mình phải bỏ ngay cô ấy! Mình không nghe thì cha mình đã
mạnh tay, cắt đứt hết mọi nguồn tiền bạc mà từ lâu cho mình kinh doanh gỗ và lâm
sản. Điều này cũng chẳng sao, nếu không thêm việc ba mình cho tổ chức bắt cóc
Yến Vỹ đem giấu biệt đến hơn một tháng, khiến mình phát điên lên, tìm kiếm khắp
nơi!
Sau cùng mình giải thoát được cho Yến Vỹ, nhưng khi trở về thì cô ấy bỗng phát
bệnh và gần như câm và điên loạn! Mình tìm đủ mọi cách để cứu chữa, nhưng
cũng vô hiệu, bởi sau đó mình biết được là ba mình đã nhờ một ông thầy mo, cho
Yến Vỹ uống một loại thuốc gì đó mà ông ta nói là khi uống vào, người uống sẽ bị
mất hết trí nhớ về những gì xảy ra trước đó. Có nghĩa buộc nàng phải quên mình
đi!