
Ốm vì yêu

Cái Hòa nằm gác chân lên tường, gặm miếng bánh mỳ chay khô khốc, tiếc rẻ:
- Giá như không hẹn Tết này về quê hắn thì tao đã ở lại kiếm tiền, phí quá...
Quyên, mày có muốn kiếm tiền không? Làm từ 28 đến mồng bốn Tết, mỗi ngày
được một trăm nghìn, bao ăn, bao ở, chỉ việc trông nhà và cho chó ăn ngày ba
bữa, thức ăn đã có sẵn, hai ngày tắm cho chó một lần, dắt chó đi chơi tùy thích.
Chủ nhà đẹp trai hết ý nhưng tiếc rằng đã có người yêu, Tết này anh ta đi thăm
người yêu đang biệt phái ở Đà Lạt. OK thì tao cho địa chỉ...
Chẳng đợi nói đến lần thứ hai, Quyên ô kê liền. Tưởng dễ kiếm tiền, vậy mà đến
chiều ba mươi tết, đứng trên gác nhìn dòng người thưa dần, Hà Nội trở nên vắng
vẻ, những hạt mưa bụi giăng giăng, Quyên bật khóc vì cô đơn, nhớ nhà đến khủng
khiếp, nước mắt cứ chảy ra như suối. Quyên thầm rủa mình tham tiền nên khổ...
Gần đến giao thừa, Quyên giật mình khi con chó đang thiu thiu ngủ trên lòng cô
bỗng lao như tên bắn ra phía cửa. Tiếng mở khóa khe khẽ làm tim Quyên như

ngừng đập vì sợ, cô bật tất cả đèn hy vọng tên trộm sợ mà bỏ đi, nhưng cánh cửa
đã bật mở, con chó lao về phía người đàn ông ướt đẫm nước mưa, mặt tái ngắt vì
giá lạnh.
Sau tích tắc hoảng hốt sợ hãi, Quyên nhận ra đó là Bảo, anh chủ nhà. Mặt Bảo
không vui như hôm anh đi. Mặc cho người ướt sũng, anh ngồi vật xuống salon,
mệt mỏi, thẫn thờ.
Quyên vội rót một cốc nước nóng đưa cho Bảo. Cả hai im lặng. Bảo cảm nhận nỗi
sợ hãi, cảnh giác trong cái nhìn của Quyên, anh mệt mỏi nói:
- Đừng sợ, vì chuyện không lường nên tôi về sớm hơn dự định. Bây giờ sắp đến
giao thừa rồi, em cứ ở lại đây, sáng mai tôi sẽ thuê taxi để em về quê, tiền công tôi
vẫn trả theo đúng hợp đồng, xin lỗi em...
Nói rồi Bảo đi vào buồng kéo theo những vệt nước chảy dài. Chưa có đêm nào
Quyên lại khó ngủ và phập phồng sợ hãi như giao thừa ấy.

