Ông Mèo Rng
.
Tình c người đàn ông nhìn vào tm kính chiếu hu, gia lúc gió lng lng thi tung mái
tóc của người con gái, trông thoáng như cái bm ca một con sư tử hng. Gió ch i tựa
mun bt tng si tóc của nàng để cun vào cái nắng trưa đang hng hực cháy đỏ.
Nhng nét nhn, gy giao nhau trên khuôn mt nàng khiến người ta liên tưng tới gương
mt ca mt thiếu n da đỏ, khi nhìn nghiêng.
Người con gái nhm mt. Nhng si tóc mai vò đập t tơi trên mặt nàng. Đôi tay khoanh
trước ngc, cho cm tưởng đó là tm lá chn kiên c, vng vàng nhất trước mi biến
động. Ngoài tiếng gió còn có tiếng xe, tiếng n giãn ca nhng miếng st hay thép đầu
máy. Giữa ba người, s yên lng mt tấm màn ngăn cách mà không người nào trong bn
họ, đ can đảm cm lên dù là một lưỡi lam rất bén, để xé rách.
Chiếc xe tiếp tc lng tới trong cái nóng cùng hơi th hng hc ca buổi trưa gắt.
Người đàn ông ngồi bên cạnh người tài xế đôi mắt đỏ ngu, thần trí dường như đã lc
mt cõi khác. Anh có dáng ca mt con gu knh càng quen sng min Bc cc.
Nhng dãy ph vun vút b b li. Nhng chiếc xe đồng hành thoát chc, ch còn là nhng
chấm đen di đng cùng chiu, di ti nhng tia sáng chói.
Người con gái vn nhm mắt. Người tài xế bng buc ming :
- Bm sư tử.
Người đàn ông ngồi cnh git mình. Anh như kẻ mi v sau mt chuyến vin du không
tưởng.
- Cái gì?
- Tôi mi thy cái bm ca một con sư tử.
Người tài xế nói. Người ngi bên hi :
- đâu?
Người tài xế đăm đăm nhìn vào tm kính chiếu hu. Ln này không do tình c, anh nhíu
lông mày (không hiu vì nng hay điều gì?) Anh nói :
- Thôi quên đi.
Người con gái vn nhm mắt. Nhưng nàng nghe đ mẩu đối thoi nhát gng ca hai
người đàn ông. Nàng mỉm cười. n cười rc r mặt khác hơn cái gay gắt ca buổi trưa.
Lát sau người con gái mi mt ct tiếng du dàng :
- Quay h Kim cái ca kính. Anh .
Giò bão du dn ri tt hn băng ghế sau. Hình nh thiếu ph da đỏ vi mái tóc gó thi
tung như một cái bờm sư tử, cũng không còn.
Đến lượt người tài xế khép lại đôi mắt, cũ.
2.
Nếu trí nh tôi không quá ti t thì dường như Quyên đã gi tôi là “Ông Mèo Rng” mi
khi nàng nói chuyn hay viết thư cho Thược. Thu y Quyên là bn thân nht của Thược.
Quyên v chung vi chúng tôi trên một căn gác làm thêm, phía sau nhà bếp, vùng xa
cng.
Nhng buổi trưa Thược có gi trường không v được, Quyên lo cho tôi nhng ba
cơm, duy nhất mt ht vt luc dm trong chén nước tương mang nhãn hiu Lá B Đề và,
mt nhúm bp ci héo mua t người bán rong đầu ngõ.
Tôi gọi đó là những buổi trưa quê nhà tháng mười mt. Tôi nh như vậy vì tôi sinh vào
tháng đó. Thược và Quyên, tháng kế tiếp. Tôi nh nhng buổi trưa quê nhà, tháng mười
mt, gia cái nóng hm hp ca ngoi ô Sài Gòn, bt c lúc nào, mt trận mưa ồ t cũng
có th bt thần đổ xung và, bao nhiêu buổi trưa không có Thược, tôi và Quyên ch mong
một cơn mưa, như thế.
Dường như chúng tôi đã ngm tha thun vi nhau, nếu một cơn mưa xập xuống, điều đó
có nghĩa, chúng tôi s không chy trốn điều c hai cùng c gi vì Thược.
Rt may cho chúng tôi, sut thi gian này, xa cảng đã không có một cơn mưa nào. Chỉ
những cơn mưa khi tôi về đó, buổi trưa một mình, đọc nhng mu giy nhn tôi trên
vách. Hoc khi y, bên tôi là Th. mà thôi.
Tôi nh nhng lần điện thoi cho Quyên Nha Kho Thí, bảo Quyên mượn tiền đi uống
cà phê. Đó là những ngày Thược đã ri thành ph. Nàng v mt ngôi nhà ven biển. Nơi
Thược d tính cắt đi một mái tóc, khoác lên người mt màu áo khác. Cui cùng d tính
không thành, sau khi Thược viết cho tôi một lá thư, báo rng nàng đã t tay chôn cất đứa
con giữa hai hàng dương. Đứa con trai đu tiên của chúng tôi. Đa con trai mang tt
nguyn trên bàn tay t b nó.
Quyên k tôi nghe my anh công chc nhà quê mê nàng, rt hoan hỉ, sung sướng mi khi
được Quyên hỏi n tin. Chúng tôi cưi ngt nghẽo khi Quyên đạp chiếc xe mi ni đến
ch tôi cui dc ca tri lính. Mt ly cà phê sữa cho tôi lúc đó giá trăm hai. Gói thuc
Bastos xanh, khi y một trăm đúng, và ly cà phê đen ca Quyến (dù nàng ch nhp mt
thìa, nhưng phải có) giá tám chc. Tôi cũng không còn nh do y, ti sao tôi li có th
túng quẫn đến thế. T ngày Thược b đi, tôi vẫn tiếp tục đi dạy thêm. Nhưng sự ra đi của
Thược dường như đã đem theo cùng với nàng tt cả. Thược ch để li cho tôi, nhng con
đường, ch ngi, và mt Quyên ti nghip. Có l Quyên cũng hiểu tôi mun tìm gp
nàng ch để hi chuyện Thược. Ch để nhc nhau v Thược. Cho riêng tôi cảm tưởng
Thược vẫn đâu đó. Nàng chưa ra khỏi thành ph này.
Mi ln gp nhau, câu chuyn bao gi cũng xoay quanh “bà Thược”, căn gác và, cui
cùng là tin chiến s vi con s cp nht trong danh sách ca chúng tôi, những người bn,
“đền n nước!”
Sut thời gian này, điều tôi nh rõ, chính xác nht là chng bao gi Quyên còn dùng ba
ch “Ông Mèo Rừng” để gi tôi. Nhng ln Quyên tìm tôi tri, không gặp, để lại thư,
Quyên cũng chỉ dùng cái tên thường nht ca tôi là “ông Nam” mà thôi.
Thâm tâm tôi đnh thế nào cũng phải có mt ln tôi hi Quyến cho ra l: Ti sao Quyến
li cho tôi cái hình nh kia? Cái hình nh mà tôi biết Thược rt thích. Nàng rt thú v vi
ví von này. Chng thế mà trong thư từ đôi khi ngay cả lúc nói chuyn vi Quyên, Th.
cũng đã dùng ba ch “Ông Mèo Rừng” để nói v tôi.
Mt bui chiu cuối năm, sau khi lãnh tin dy học, tôi đi tìm Quyên. Tôi nói:
Hôm nay tôi có tin...”
Quyên cười. N cười luôn a ra mt ni bun rt l! (Dù ch cần hơi cười, người ta cũng
có th thấy cái xoáy đng tin nh bên má trái ca Quyên. Không l khi Quyên cười, đôi
mt của nàng đã buồn hơn bt c lúc nào khác?) Quyến bo:
Ta đi ăn đi!”
Tôi gật đầu, “Chính thế”, và nhc Quyên ct chiếc xe đp ca nàng s. Rt t nhiên,
Quyến quàng tay ôm ngang bng tôi. Tôi ch Quyến đến đền th Tây H. Không phi vì
bánh cun Tây H ni tiếng mà, còn đó cũng là mt trong nhng ch tôi và Thược
thường ngi nht. Dọc đường tôi nói, bàn tay ca Quyến khiến tôi nh đến Thược. Ch
khác, Th. thường m mt nút áo chemise tôi ra và, nàng nghịch chơi cái bụng hoc ngc
tôi.
Không biết Quyên có nghe đưc câu chuyn tôi kể? Nhưng tôi nhớ, Quyên đã im lng.
Nng im lng gần như suốt bui tối, cho đến lúc ri quán cà phê, hai đứa đứng cnh nhau
khá lâu, bên cây nhãn mi trông trên l đường Đinh Tiên Hoàng. Khi tôi tra chiếc khóa
vào máy, ngước lên thy mt Quyên sát gn. Ánh mt Quyên thm đạm, đêm cuối năm!
Tôi bng nh Thược. Nh tht nghn. Nh điên cuồng. Nh cào xé... Tôi hôn Quyên.
Tôi biết mọi người trong quán đang lõ mt nhìn tôi. Tôi biết con bé bán thuc lá l, ngi
sau cái xp bán thuc cũng chết trân trước s kiện đột ngt này. Tôi cũng biết có th
nghĩ về tôi không ra gì bi vì sut mt thi gian dài,rt “b” với Thược. Ch Thược
mi có th mua chu nhng gói Philip Morris cho tôi, tr giá c năm trăm đồng, thi y.
Trên đường ch Quyên v Nha Kho Thí s làm lấy xe, tôi định hi Quyên v ba ch
“Ông Mèo Rừng”. Nhưng ở phía sau, Quyến đã như cây nước đá đông cứng!
Năm tháng sau, tôi ra đi. Quyên li.
Tôi nghĩ vĩnh viễn đến ngày chết, s chng còn cơ hội hi Quyên v xước danh “Ông
Mèo Rng” Quyến đt cho tôi, khi vì lá thư cuối cùng Thược nhận được t quê nhà,
Quyên viết:
Tôi s ra đi một ln na. Ln th ba. Nếu ln này không thoát, bà và ông Mèo Rng
hãy coi như tôi đã chết. Tôi vt kit chút sc tàn cho ln cuối cùng này. Hai người hãy
cu nguyn cho tôi! Một ngưi bn cũ”.
Theo Thược thì đó là ln Quyên chp nhận điều Quyến khinh b nht, ly mt cán b
Cng sản, để được bảy lượng vàng, ra đi.
3.
Qua điện thoại, người đàn ông nói giọng ht hong :
- Hãy đến ngay vi Anh.
- Chuyn gì thế? Có chuyn gì thế, anh? Người con gái hi li.
- Không. Không có gì. Kim đng bt anh phi gii thích.
- Vâng. Kim đến ngay, Anh . Chạ” sau cùng người con gái nói bng mt ging rt d
thương.
Người đàn ông nghe được tiếng ống điện thoại đặt xung đầu giây bên kia.
Bui chiều đã xm mu bên ngoài khung cửa. Người đàn ông nhớ li mt bui chiu, khi
chiếc xe của hai người đừng li mt ngã tư, người con gái đột ngt nói:
Bui chiu, mun khóc. Anh ”.
Người đàn ông hỏi:
Chiu vàng”.