
Ông Mèo Rừng
.
Tình cờ người đàn ông nhìn vào tấm kính chiếu hậu, giữa lúc gió lồng lộng thổi tung mái
tóc của người con gái, trông thoáng như cái bờm của một con sư tử hống. Gió chẻ tơi tựa
muốn bứt từng sợi tóc của nàng để cuốn vào cái nắng trưa đang hừng hực cháy đỏ.
Những nét nhọn, gẫy giao nhau trên khuôn mặt nàng khiến người ta liên tưởng tới gương
mặt của một thiếu nữ da đỏ, khi nhìn nghiêng.
Người con gái nhắm mắt. Những sợi tóc mai vò đập tả tơi trên mặt nàng. Đôi tay khoanh
trước ngực, cho cảm tưởng đó là tấm lá chắn kiên cố, vững vàng nhất trước mọi biến
động. Ngoài tiếng gió còn có tiếng xe, tiếng nở giãn của những miếng sắt hay thép ở đầu
máy. Giữa ba người, sự yên lặng một tấm màn ngăn cách mà không người nào trong bọn
họ, đủ can đảm cầm lên dù là một lưỡi lam rất bén, để xé rách.
Chiếc xe tiếp tục lồng tới trong cái nóng cùng hơi thở hồng hộc của buổi trưa gắt.
Người đàn ông ngồi bên cạnh người tài xế có đôi mắt đỏ ngầu, thần trí dường như đã lạc
ở một cõi khác. Anh có dáng của một con gấu kềnh càng quen sống miền Bắc cực.
Những dãy phố vun vút bị bỏ lại. Những chiếc xe đồng hành thoát chốc, chỉ còn là những
chấm đen di động cùng chiều, dội tới những tia sáng chói.
Người con gái vẫn nhắm mắt. Người tài xế bỗng buộc miệng :
- Bờm sư tử.
Người đàn ông ngồi cạnh giật mình. Anh như kẻ mới về sau một chuyến viễn du không
tưởng.
- Cái gì?
- Tôi mới thấy cái bờm của một con sư tử.