Ông Tính Tr V
QUÁN GII KHÁT CA BÀ LÀNH NH nhưng sạch s, gọn gàng. Bà Lành đôn hu,
luôn xi lởi nên quán đông khách. Quán nằm đối mt vi khách sn Hoàng Nguyên và
phía sau lưngtrường cp 3 ca thành ph. Mấy tháng nay, có đứa cháu gái dưới quê
lên ph giúp nên bà cũng nhàn nhã hơn. Những khi rảnh khách, bà thường ngi bế đứa
cháu ngoi và ngi nhìn sang phía khách sn. C nhìn vy, chng biết trong đầu bà đang
nghĩ gì?
Bên y có một người khách đã làm bà chú ý. Thy l mà chú ý, ch bà chng có ý gì xu
đâu. Ông khách là l ấy đến đấy đã ba ngày ri, mà hình như chẳng đi đâu. Mt ln, mi
ch mt ln thôi, ông y vào quán của bà. Ông ta có mái tóc xoăn, rm rì; cng vi cp
kính đen, bộ ria mép đen càng tôn thêm cái vẻ ng ngộ. Ông thường ra ngi mt góc
ca phòng l tân, nhìn sang phía đối din. Sáng th tư, ông khách sang đường, lng thng
vào quán bà ln th hai. Ngi vào bàn góc quán, ông gi mt li cafe, c nhâm nhi và
ngi mãi đấy như chờ ai, đợi ai. Khách đã vng, ông gi bà ch quán lại và thưa:
- Cm phin bà! Tôi mun nh bà chút vic.
- Có vic gì ông c nói.
ng l giây lát, ri ông cũng nói rõ ý định ca mình:
- Tôi có một người bạn tên là Tân đang dạy trong trường cp ba. Không tin vào trường,
nhhi giùm tôi s điện thoi ca thy y.
- Trong trường có hai thy tên Tân, bn ca ông dy môn gì?
- Anh y dy Vt lí.
- Tưởng ông nh chuyn gì khó, các thy trong y vẫn thường ung cà phê đây. Sáng
mai chc có thy ra quán, tôi s hi h ông.
Đã nhp s điện thoi ca Tân mà bao nhiêu ln m máy, Tính li tắt đi. Rồi như đã
quyết định, ln này ông gi:
- A lô! có phải anh Tân đấy không? Tôi là Tính, tôi mun gp anh và có vic mun nh
anh giúp.
T máy bên kia:
- Xin li! Tính nào nh, tôi không quen ông. Có vic gì mi ông vào trường cp ba. Sáng
nay tôi có gi dy, chúng ta s gp nhau.
- Cm phin anh, tôi không th vào trường được. Anh ra khách sn Hoàng Nguyên, tôi
phòng 302. Tôi có vic thiết tha mun nh anh giúp.
Du không quen biết, nhưng người ta đã nh khn thiết vy nên hết gi dy, Tân cuc b
sang khách sn. Anh vừa đi, vừa lc li trong trí nh: Tính là ai, sao lại không vào trường
gp mình?...
Ca phòng 302 khép hờ. Tính đang chờ Tân. Bước vào phòng, Tân gp ngay một người
l hoc, không th biết được ông y ai. Dáng đi hơi lệch v bên trái, vì cánh tay phi
không còn. Mái tóc xoăn tít trùm lấy đầu. B ria mép rm rì, gần như che kín cái miệng.
Vi ging nói Nam B khàn khàn, Tính va gii thiu, va mi Tân ngi xung ghế:
- Anh ngi xuống đi. Đừng nhìn tôi chm chặp như vậy. Anh không th nhn ra tôi đâu.
Ba bảy năm rồi, bình thường cũng khó nhận ra nhau, hung h tôi li trong b dng thế
này. Tôi là Tính, quê xóm Vĩnh Yên, hc cùng khoá vi anh, nhp ngũ vi anh mt
ngày hi by hai. Anh còn nh na không?
Không th là thng Tính. B dng này không th là Tính. Ngày đó, tóc nó có quăn đâu.
Sao nó li nói ging Nam B? Không th ch đợi được na, Tân st sng:
- Ông là ai, ông nói thật đi? Ông cần gì tôi?
Tính đưa cánh tay còn li lên lt m tóc gi ra, và gi b ria mép xuống, trước s ng
ngàng ca Tân. Tri đất! Đúng thằng Tính rồi. Nó là ma hay người, biệt tăm gần 40 năm
ri nay li xut hin. Vì sao nó phi gi dạng như vậy? Gi dạng để làm gì? Nhn biết
đúng mặt thằng Tính, máu trong người Tân bng chốc như muốn sôi lên. Vì nó, bao
nhiêu năm nay anh phải sng vt vã trong nhng cơn đau. Vì nó, ba bảy năm trước đơn vị
anh đã phi khốn đốn. Nhng thằng như nó sao không chết quách đi. Mà còn sng sao
dám vác cái mặt đớn hèn, phn bi v đây. Nó là kẻ thù, k thù không th đội tri chung.
Nhìn ánh mt long lên ròng sc, hai bàn tay nm cht li ca Tân, Tính s. Mt hắn tái đi.
Ly li bình tĩnh, Tính rót một cốc nước đưa cho Tân, một cc cho mình. Ung trn cc
nước, như một bản năng tự v ca k yếu hèn, Tính qu xuống trước mt Tân:
- Bình tĩnh đi Tân ơi. Chuyện đâu còn đó. Vả li, chuyện đã qua đi gần 40 năm rồi.
Tôi qu xung van ly anh tha th. Biết là v đây gặp anh, anh thù, anh căm phẫn tôi là
điều không th tránh khỏi, nhưng tôi không còn ai khác để nh v việc này. Tôi đang cn
anh giúp đỡ.
Ung xong cốc nước, và trước nhng lời van lơn của Tính, lòng Tân đã du xung.
Nhng khi vết thương tái phát hành h, anh nghiến răng lại để c quên đi hình nh ca
mt k phn bi, mt k đê hèn, vì nó mà anh phi sống trong đau đớn bao nhiêu năm
nay. Trong chc lát, quá kh nhc nhã ca mt thng bạn đã chôn cht trong anh bao
nhiêu năm rồi, nay đã ào v.
***
Ấy là mùa hè năm bảy hai. Trên dãy núi Sơn La, bom pháo mổ chát chúa, chp giật như
giông bão đã gn chc ngày. Không một giây ngơi nghỉ tiếng n. Không tài nào phân bit
được đâu là tiếng súng của ta, đâu là tiếng n của địch. Ban ngày, nhìn lên ngn núi thy
một màu đỏ quch của đất rng b cày xi, trn ln những làn khói đen kịt. Ban đêm nhìn
lên ngn núi, có c trăm ngn la t những đám cháy bốc lên. Ánh la t ngn núi ht
lên, trên tri áng sáng t nhng chiếc pháo sáng ma quái ht xung, tt c to nên mt
th ánh sáng nhp nhoè, quái d. Hai bên giành git dãy núi c tun rồi, chưa phân thng
bi. Chiu hôm ấy, đại đội ca Tân li tiếp tc tấn công lên đỉnh. Trn y thắng. Thương
vong không nhiều, nhưng một trường hp hi hữu đã xảy ra, đã có mt tay chy sang phía
bên kia, đấy là thng Tính. Hắn đã b đch chiêu hi.
Lúc đang đánh nhau, việc thng Tính b chiêu hi mi ch là ng ngợ. Năm ngày sau, s
th đã rõ ràng. Địch m mt trn tn công mi. Ln này trn tn công ca chúng có quy