
Perfect - Kì 8: Trở lại

Giọng của ai mà quen thế này. Chi nhớ nó đã nghe thấy ai đó nói câu này với
nó, từ rất lâu rồi. Nó cũng muốn dậy lắm... nhưng nó mệt quá, nó còn không
muốn mở mắt ra nữa.
Đúng là lúc này Chi đang lạnh. Không phải chỉ lạnh chút xíu, mà lạnh phát điên
lên được. Chưa bao giờ Chi thấy lạnh đến thế, dù trên người nó đang quấn nào
khăn quàng cổ, khăn mặt, cả một chiếc áo khoác nhưng vẫn chưa xi nhê gì với
nhiệt độ buổi tối vùng đồi núi này.
Chi không ngừng rủa thầm vì sao số nó lại đen thui thế này, không lẽ nó sẽ chết ở
đây, giữa chốn rừng núi hoang vu này? Nghe thật giống số phận của mấy diễn viên
phụ trong mấy bộ phim phiêu lưu hành động. Nó lắc đầu, không được, nó sẽ là
diễn viên chính, sẽ trở về thật oanh liệt, đời nào nó chịu chết lãng nhách giống mấy
cái vai phụ đó được cơ chứ?
Thật ra lỗi cũng là tại nó mà ra cả. Buổi chiều đang đi theo đoàn, bỗng tự nhiên có
một chú bướm rất to, sải cánh rộng hơn 20cm, xanh biếc bạy vụt qua mặt nó. Nó
ngây người nhìn theo, rồi chợt nhận ra con bướm bay ra một đoạn rừng bên đường
cách đấy chừng hai chục mét, đậu trên một bông hoa lớn màu đỏ. Nó có nhìn nhầm
không vậy? Hoa đỗ quyên!
Chi quên béng là nó đang đi cùng các bạn, nó lần theo con đường chú bướm bay,
đi về phía bông hoa màu đỏ. Không ngờ đã sang tháng năm rồi mà đỗ quyên vẫn
nở đẹp được như thế này. Nó vẫn nghĩ rằng phải ở độ cao cao hơn nữa mới có thể
gặp được hoa đỗ quyên của rừng Hoàng Liên Sơn chứ. Hơn cả những gì nó kì
vọng, đi sâu vào thêm một đoạn chừng hai trăm mét, thì trước mặt nó trải dài cả
một dải đỗ quyên đỏ thẫm, hoa rụng đầy xuống mặt suối phía dưới. Đẹp không tả
nên lời! Chi chỉ biết đứng há hốc, đờ đẫn như mê đi. Rồi nó chợt tỉnh ra, tự bảo

phải kéo cả bọn vào đây xem mới được, ai dè lúc ngó sang xung quanh, nó đã một
mình một chốn giữa rừng hoang không bóng người bóng thú này. Dấu vết của con
đường mòn cũng hoàn toàn mất hút, nó hoảng quá hét lên thật to, nhưng chỉ có
những tiếng vọng của rừng là trả lời nó mà thôi. Chi quýnh quáng quay lại đường
cũ, mong tìm được con đường mòn, nhưng sau khi đi một hồi, nó nhận ra mình
hình như càng đâm sâu vào rừng hơn thì phải. Chết nó rồi, phải làm sao đây?
Chi vẫn thường nghĩ có một ngày nó sẽ đóng vai một nhà thám hiểm, ngao du đến
những miền đất xa xôi hiểm trở nhất trong thiên hạ. Nó thích mê những chương
trình dạy kĩ năng sống sót trên mấy kênh nước ngoài, nó chưa từng bỏ sót tập
“Man vs. Wild” nào cả, tiếc thay nó mới xem kĩ năng sống ở hoang mạc, ở vùng
băng tuyết, ở đảo hoang, chứ còn rừng rậm nhiệt đới thì chưa! Nó có đọc nhiều
sách báo, thậm chí cả tiểu thuyết về mấy người sống sót trong rừng rậm Amazon,
vừa đọc vừa ngưỡng mộ thán phục. Nhưng nó đâu có ngờ lại có ngày nó rơi vào
hoàn cảnh như này? Nó đã kịp chuẩn bị tinh thần đâu. Hồi trước, mỗi lần thấy nó
ngồi xem mấy chương trình như vậy, Hoàng Anh vẫn lắc đầu nói, cậu có xem đến
già cũng chẳng bao giờ làm nổi cái gì đâu. Nó lè lưỡi bảo, cứ chờ đấy, sẽ có lúc tôi
cho cậu sáng mắt. Không lẽ bây giờ trời cho nó cơ hội để chứng tỏ? Trời đất ơi,
nếu vậy thì nó xin rút, xin rút. Bị lạc đường chỉ vì mê hái hoa bắt bướm, thật không
có cái nhục nào giống cái nhục nào. Nhưng dù sao đi nữa, cũng không được phép
mất tinh thần, Chi quăng ba lô xuống đất, bắt đầu lên kế hoạch.

Chi thở dài, nhưng nó nghĩ lại ít ra nó vẫn còn một tí may mắn vì chiều nay không
đưa ba lô cho Quân cầm hộ, nếu không thì đến bây giờ chắc chưa bị thú rừng thổ
dân làm gì nó đã thành ma đói rồi. Nó lôi hết các thứ trong ba lô ra kiểm lại một
lượt. Trời sắp tối rồi, phải nghĩ cách hành động ngay. Nó có ở đây một chai nước
vẫn còn nguyên chưa bóc vỏ, cùng một chai còn lại được một phần ba, hai cái bánh
ngọt với một thanh kẹo ngậm. Chậc, tạm thời đến mai vẫn chưa chết đói được rồi.
Điện thoại nó còn hai vạch pin, ngay lúc biết mình bị lạc nó đã lôi ra gọi thì phát
hiện đã tịt sóng. Thôi, có thể lấy để chiếu sáng tạm thời lúc cần thiết là được. Nó
còn có một cái áo mưa, một áo khoác mỏng, một khăn quàng cổ, một khăn mặt và
may mắn nhất là một cái bật lửa. Ôi chao, nó thấy số mình vẫn chưa đến ngày tận,
cái bật lửa này là hôm trước đứa nào nhờ nó mua mà quên chưa lấy đấy chứ. Ngoài
ra nó còn có một quyển sổ ghi chép cùng hai cái bút. Không có thiết bị nào giúp
xác định phương hướng, ngẩng lên thì cây che hết bầu trời, khỏi thấy trăng sao,
còn mấy cách nhìn rêu thì quá cao siêu nó chưa được dịp kiểm chứng nên không
thể áp dụng. Nó uống hết chai nước còn thừa, xé một tờ giấy trong quyển sổ, viết
vào đó vài dòng rồi treo tòng teng cái chai lên cái cây. Không biết có tác dụng gì
không, nhưng nó nghĩ vẫn nên để lại dấu hiệu những nơi đã qua, biết đâu đấy.
Ngoài cái chai, nó không còn gì có thể dùng để đánh dấu, khăn với áo thì phải mặc

lên người nếu không thì chết rét. Nó đọc ở đâu đó tốt nhất là nên ở cạnh nguồn
nước, rồi lần mò gì đó tìm khu dân cư. Nhưng chỉ một lát nữa trời sẽ tối om om,
Chi quyết định sẽ quay về bên dòng suối có hoa đỗ quyên, rồi sáng mai tính gì thì
tính. Nó đã gần kiệt sức, giờ đi lang thang không khéo lạc sâu hơn vào rừng, rồi lại
gặp beo gặp cọp hay bọn buôn người buôn lậu cướp đêm thì coi như tàn đời. Ngồi
phịch xuống một tảng đá, Chi rùng mình bởi một cơn gió lạnh thoảng qua.
….
Nó không ngờ khi trời tối nhiệt độ lại xuống thấp đến thế. Lạnh run người, khăn
với áo hầu như chẳng có tác dụng gì mấy, còn chân nó thì cóng cả lại. Hôm qua
vừa mưa nên cành cây trong rừng đều ẩm, nó mất cả tiếng lụi hụi nhóm lửa mà chỉ
thấy toàn khói cay mờ cả mắt, may mà cuối cùng cũng nhóm được một đống lửa
nhỏ leo lét. Nó dọn sạch một khoảng đất cạnh đó rồi trải áo mưa ra ngồi. Đống lửa
không lớn lắm, lúc nào cũng chực tắt vì củi quá ẩm, nhưng cũng làm thấy Chi ấm
áp hơn một chút, cũng đỡ sợ hơn nữa. Quanh nó tối như hũ nút, chỉ có tiếng suối
chảy len lỏi qua các kẽ lá. Lâu lâu lại có lại chim đêm đập cánh, kêu những tiếng kì
lạ, tiếng chân của vài loài thú nhỏ đi lại dẫm lên lớp lá mục. Quá tĩnh lặng, đến cả
tiếng cành cây gãy cũng khiến Chi giật bắn mình. Nó không dám ngủ, phần vì sợ
lửa tắt, phần vì sợ chẳng may lúc ngủ có con gì nhảy ra thì chết. Chưa cần đến hổ
báo gì, chỉ cần ngủ dậy mà có con rắn đang vui vẻ nằm cạnh thì cũng đủ khiến nó
hồn bay phách tán rồi. Từ sáng tới giờ trên đường đi, nó đã hai lần ngó thấy có rắn
trên các cành cây. Tốt nhất là phải tỉnh, phải canh, mắt có sụp thì phải chống lên
mà thức.
Chi đổ một chút nước ra chiếc khăn, lau mặt cho tỉnh, rồi lôi một chiếc bánh ngọt
ra gặm. Bụng nó đói mềm, nó muốn ăn cả hai cái một lúc, nhưng phải cố chịu, nhỡ
đến mai mọi người vẫn chưa tìm ra nó thì nó vẫn còn có thứ mà cầm hơi. Ngậm

