
Phép màu đêm Valentine
Valentine… cái ngày mà tôi cho rằng ngớ ngẩn nhất cũng đến. Ấy thế mà
chưa gì đã mười bốn tháng hai rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Tôi còn
nhớ ngày này năm ngoái mình vẫn đang ngồi ăn sôcôla và xem “Zombie
land” một mình.
Đến hẹn lại lên, cứ cái ngày này là nhà tôi chẳng còn ai hết. Bố mẹ thì đi ăn
tiệc, anh trai thì đưa người yêu đi chơi đến tối mịt mới về. Trước kia anh trai
chưa có người yêu thì tôi ở nhà cùng ông ý. Valentine tôi cũng không đến
nỗi cô đơn như thế này. Nghĩ vậy mà tôi tủi thân quá. Ước gì ông anh mình
chưa có người yêu.
Gạt phăng cái chăn ra, tôi với lấy chiếc điện thoại. Uầy, mới sáu giờ chiều
thôi sao. Trời hôm nay tối quá, âm u nữa. Cầu mong sẽ mưa to để chúng nó
khỏi đi chơi ngày này. Tôi cười cười vì cái ý nghĩ hết sức sáng suốt của
mình.

Tiến đến cái laptop để trên bàn, tôi bắt đầu lướt web. Không có ai ở nhà
cũng tốt, tôi được ngày tha hồ đập phá, ngồi trước lap hàng tiếng đồng hồ
cũng chẳng bị ai giục cả. Tự do thật tuyệt vời.
Đang đọc tin trên kênh mười bốn thì mấy tiếng lạch cạch phát ra bên ngoài
phòng khiến tôi chú ý. Chết, không lẽ có trộm? Đâu phải, ngày này trộm
cũng phải đi chơi valentine với người yêu hết rồi chứ nhỉ?
Lặng lẽ bước ra khỏi bàn học, tôi đi thật nhẹ để tên trộm nào đó không biết
rằng có người vẫn đang ở nhà. Không biết hắn là ai mà láo thế nhỉ. Dám
xông và nhà tôi định ăn trộm cơ đấy. Được rồi, quả này Mai Anh tỉ tỉ nhất
định sẽ dạy cho chú mày một trận nên thân thằng trộm ngu si ạ. Tôi vừa nghĩ
vừa cầm cây kiếm gỗ hé mở cửa phòng ra. Không phải nói điêu đâu, tôi
đang theo học kiếm Nhật đấy. Hãnh diện chưa, mấy năm qua tôi cũng đã học
được vài đường cơ bản như đỡ, chém và cắt. Con gái hai mốt tuổi như tôi
chưa chắc ai cũng theo học môn nguy hiểm như thế này đâu.
Suỵt, hình như hắn ta đang đến gần phòng tôi. Bước chân càng ngày càng
gần. Lần này hắn chắc sẽ tiêu đời rồi. Vừa nghĩ tôi vừa mỉm cười.
“Cộp cộp”… tiếng chân của hắn đấy. Chà chà, một chút nữa thôi tỉ tỉ đây sẽ
cho chú mày đi chầu diêm vương gia nghe.
“Cạch”, “cốp”, tôi mở cửa phòng và nhảy bố ra. Bao nhiêu kungfu của tôi
nay cũng có ngày được sử dụng. Tôi dùng hết sức chém cây kiếm gỗ vào
người tên trộm xấu số.
- Oái, mày làm cái gì thế hả?
Ôi chao, sao giọng nói này nghe quen thế nhỉ? Có phải tôi lãng tai không mà
nghe ra giọng Lâm – anh trai tôi thế này. Cố chém nốt phát cuối cùng, tôi
ngừng tay. Đưa đôi mắt uy hùng sắc lẻm về phía tên trộm. Hiện ra trước mặt

tôi đáng ra phải là một người đàn ông lạ nào đấy. Nhưng không, người này
lại quen tới mức mà ngày nào tôi cũng gặp. Chết rồi, là anh Lâm.
Sau khi bị tôi giáng cho vài cú liên hoàn chém, ông anh tôi nằm co quắp
dưới sàn nhà, tay vẫn đang ôm đầu. Tay chân ông ý bị tôi đánh cho bầm dập.
À không, thật ra chỉ hơi tấy đỏ lên chút thôi.
Đang bàng hoàng nhìn thì ông ý đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Mày làm cái gì thế hả? Ai dậy mày cầm kiếm gỗ đánh anh?
Tôi bị ông ý quát đến giật nảy mình, lưỡi không biết chui tọt đi đâu rồi khiến
tôi chẳng thể nói được gì ngoài im lặng.
- Còn lì mặt ra à? Nhìn này, đỏ hết tay anh rồi.- anh tôi ôm tay suýt xoa.
- Hic, em cứ tưởng trộm. Không ngờ là anh.- tôi cười cười.
- Trộm gì giờ này? Mà mày đánh anh dã man thế hả? Như thế này thì đi với
người yêu làm sao được.
- Hờ hờ, thời buổi này nguy hiểm lắm anh ơi! Em có cố ý đâu, chỉ vô tình
thôi mà. Anh không đi chơi được thì ở nhà với em. Hai anh em mình lại om
ba cây. Mà tự dưng anh quay về làm gì thế?- tôi vừa nói vừa nháy mắt.
- Hứ, tôi để quên hộp quà thưa cô. Ấy, cái hộp đâu rồi.- vừa nói, anh Lâm
vừa cuống quít quay tròn tìm cái hộp.
Hờ hờ, thế đấy. Có người yêu rồi thì quên cả em gái luôn. Buồn chết đi
được. Tôi chán, thả cây kiếm xuống thì “cộp”.
- Mày hành hạ anh chưa đủ à mà còn hành hạ quà của anh.
Ông anh tôi la tướng lên rồi hầm hầm lao về phía tôi. Híc, không biết lúc
đánh nhau thế nào, cái hộp lại văng ra đúng chỗ tôi đang đứng mới sợ. Thế

mà lúc nãy tôi giẫm phải nó thì hay biết mấy. Chắc ông Lâm phải tức lộn cả
tiết lên ý chứ!
Tôi khép nép cúi xuống nhặt cái hộp bọc giấy màu đỏ trông đến quê của ông
anh lên. Vừa nhìn anh, tôi vừa cười cười cho ông ta hạ hoả.
- Hề, em nhầm!
- Đưa đây, mệt với mày quá đi. Khổ thế không biết. Chắc em Linh đang
đứng đợi anh tới mòn gót chân ở Mega cũng nên.- anh Lâm vừa nhận lại hộp
quà vừa trầm ngâm suy nghĩ.
“Suốt ngày Linh với Linh, đi đâu cũng Linh, ăn cũng Linh, ngủ cũng Linh,
lúc cả nhà nói chuyện gia đình cũng lại Linh. Chán ông ý tới tận cổ. Linh với
chả tinh tinh”, tôi vừa nhìn ông ý nâng niu hộp quà vừa nghĩ thầm.
- Còn không mau đi đi. Chị Linh mà đợi mòn gót thì khỏi quà với đi chơi
luôn đấy.
Vừa nghe tôi nói thì anh trai tôi mới chạy tá hoả ra khỏi nhà. Thế đấy, đúng
là trọng sắc khinh em. Tôi còn đứng lù lù đây mà ông ý chẳng thèm chào
một câu nào hết.
Thôi kệ vậy, số tôi khổ, có ông anh vô tâm như thế cũng chả sao. Tôi vừa
lầm bẩm vừa cắp cây kiếm vào trong phòng tiếp tục đọc tin. À, từ từ đã, phải
đi kiểm tra xem cửa đóng hết chưa không lát nữa anh trộm đến hỏi thăm thật
thì khốn. Nghĩ vậy, tôi lại phải lết người xuống gác để kiếm tra cho an toàn.
Ở nhà một mình cũng có nhiều cái khổ ghê.
Tôi xem xét đầy đủ từ cổng, cửa nhà, cửa sổ, các cửa phòng, đến cửa phòng
vệ sinh tôi cũng không bỏ qua. Hiếm thấy người cẩn thận như tôi lắm đấy.
Tất cả đã ở trong tình trạng an toàn. Tiếp tục sự nghiệp cùng chiếc lap của
tôi thôi. Nghĩ rồi tôi hí hửng bước về phòng mình.

Valentine hôm nay tôi đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch cho mình rồi. Dĩ nhiên
người độc thân như tôi cũng phải có một bản kế hoạch hoàn chỉnh chứ.
Cũng sẽ đi dạo rồi mua sôcôla về gặm nhấm như mọi năm thôi. Nhưng mà
đợi đến tám giờ đường vắng bớt rồi hẵng đi. Đường giờ này chắc đông lắm.
Tôi nhớ năm ngoái ra khỏi nhà lúc sáu giờ để đi mua mà tắc đường mãi tới
tận gần tám giờ mới phóng xe về được. Năm nay tôi quyết định sẽ đi bộ. Đi
bộ dễ luồn lách và dù có tắc đường thì vẫn lết về nhà được. Hô hô, không
phải ai cũng thông minh như tôi đâu.
Chà, mới đó mà đã gần bảy giờ rồi đấy, đi lục tủ xem có gì ăn không đã.
Nghe nói mẹ mới mua mấy gói xúc xích Đức về thì phải. Chà chà, cho mọi
người đi ăn tiệc thoải mái, mình ở nhà măm xúc xích vậy. Giá mà có bánh
mì với ít sốt thì còn hay nữa.
Tôi với tay mở tủ lạnh ra. Xem nào, không biết mẹ tôi dấu gói xúc xích ở
đâu nhỉ? Tôi tìm hoài mà chẳng thấy. Khẽ thở dài thất vọng, chợt tôi thấy cái
bao bì ni lông màu xanh lá cây yêu dấu đang lấp ló phía sau mấy lon nước
ngọt. Mẹ tôi giấu kĩ ghê, nhưng làm sao qua khỏi mắt Mai Anh này chứ.
Tiện tay, tôi rút một lon côca ra đánh chén. Hôm nay chắc tôi sẽđược măm
một bữa ra trò đây.
Vừa cười thầm, tôi vừa lấy chảo rồi đổ ít dầu dán vào. Trong lúc ấy, tôi làm
nhiệm vụ cắt tỉa cho miếng xúc xích để nó nhanh chín hơn.
Với bàn tay của một đầu bếp như tôi, chẳng mấy chốc cả đống xúc xích đã
được dán xong. Nhìn chúng ngon quá đi mất!
Tôi dùng dĩa xiên từng miếng xúc xích, chấm ít tương ớt, rồi cho vào mồm
măm măm. Đã lâu rồi tôi không được chén một bữa như thế này. Ở nhà một
mình thật hạnh phúc!!!

