intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Phép màu đêm Valentine

Chia sẻ: Windows_1 Windows_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:32

48
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Valentine… cái ngày mà tôi cho rằng ngớ ngẩn nhất cũng đến. Ấy thế mà chưa gì đã mười bốn tháng hai rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Tôi còn nhớ ngày này năm ngoái mình vẫn đang ngồi ăn sôcôla và xem “Zombie land” một mình.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Phép màu đêm Valentine

  1. Phép màu đêm Valentine Valentine… cái ngày mà tôi cho rằng ngớ ngẩn nhất cũng đến. Ấy thế mà chưa gì đã mười bốn tháng hai rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Tôi còn nhớ ngày này năm ngoái mình vẫn đang ngồi ăn sôcôla và xem “Zombie land” một mình. Đến hẹn lại lên, cứ cái ngày này là nhà tôi chẳng còn ai hết. Bố mẹ thì đi ăn tiệc, anh trai thì đưa người yêu đi chơi đến tối mịt mới về. Trước kia anh trai chưa có người yêu thì tôi ở nhà cùng ông ý. Valentine tôi cũng không đến nỗi cô đơn như thế này. Nghĩ vậy mà tôi tủi thân quá. Ước gì ông anh mình chưa có người yêu. Gạt phăng cái chăn ra, tôi với lấy chiếc điện thoại. Uầy, mới sáu giờ chiều thôi sao. Trời hôm nay tối quá, âm u nữa. Cầu mong sẽ mưa to để chúng nó khỏi đi chơi ngày này. Tôi cười cười vì cái ý nghĩ hết sức sáng suốt của mình.
  2. Tiến đến cái laptop để trên bàn, tôi bắt đầu lướt web. Không có ai ở nhà cũng tốt, tôi được ngày tha hồ đập phá, ngồi trước lap hàng tiếng đồng hồ cũng chẳng bị ai giục cả. Tự do thật tuyệt vời. Đang đọc tin trên kênh mười bốn thì mấy tiếng lạch cạch phát ra bên ngoài phòng khiến tôi chú ý. Chết, không lẽ có trộm? Đâu phải, ngày này trộm cũng phải đi chơi valentine với người yêu hết rồi chứ nhỉ? Lặng lẽ bước ra khỏi bàn học, tôi đi thật nhẹ để tên trộm nào đó không biết rằng có người vẫn đang ở nhà. Không biết hắn là ai mà láo thế nhỉ. Dám xông và nhà tôi định ăn trộm cơ đấy. Được rồi, quả này Mai Anh tỉ tỉ nhất định sẽ dạy cho chú mày một trận nên thân thằng trộm ngu si ạ. Tôi vừa nghĩ vừa cầm cây kiếm gỗ hé mở cửa phòng ra. Không phải nói điêu đâu, tôi đang theo học kiếm Nhật đấy. Hãnh diện chưa, mấy năm qua tôi cũng đã học được vài đường cơ bản như đỡ, chém và cắt. Con gái hai mốt tuổi như tôi chưa chắc ai cũng theo học môn nguy hiểm như thế này đâu. Suỵt, hình như hắn ta đang đến gần phòng tôi. Bước chân càng ngày càng gần. Lần này hắn chắc sẽ tiêu đời rồi. Vừa nghĩ tôi vừa mỉm cười. “Cộp cộp”… tiếng chân của hắn đấy. Chà chà, một chút nữa thôi tỉ tỉ đây sẽ cho chú mày đi chầu diêm vương gia nghe. “Cạch”, “cốp”, tôi mở cửa phòng và nhảy bố ra. Bao nhiêu kungfu của tôi nay cũng có ngày được sử dụng. Tôi dùng hết sức chém cây kiếm gỗ vào người tên trộm xấu số. - Oái, mày làm cái gì thế hả? Ôi chao, sao giọng nói này nghe quen thế nhỉ? Có phải tôi lãng tai không mà nghe ra giọng Lâm – anh trai tôi thế này. Cố chém nốt phát cuối cùng, tôi ngừng tay. Đưa đôi mắt uy hùng sắc lẻm về phía tên trộm. Hiện ra trước mặt
  3. tôi đáng ra phải là một người đàn ông lạ nào đấy. Nhưng không, người này lại quen tới mức mà ngày nào tôi cũng gặp. Chết rồi, là anh Lâm. Sau khi bị tôi giáng cho vài cú liên hoàn chém, ông anh tôi nằm co quắp dưới sàn nhà, tay vẫn đang ôm đầu. Tay chân ông ý bị tôi đánh cho bầm dập. À không, thật ra chỉ hơi tấy đỏ lên chút thôi. Đang bàng hoàng nhìn thì ông ý đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt tôi: - Mày làm cái gì thế hả? Ai dậy mày cầm kiếm gỗ đánh anh? Tôi bị ông ý quát đến giật nảy mình, lưỡi không biết chui tọt đi đâu rồi khiến tôi chẳng thể nói được gì ngoài im lặng. - Còn lì mặt ra à? Nhìn này, đỏ hết tay anh rồi.- anh tôi ôm tay suýt xoa. - Hic, em cứ tưởng trộm. Không ngờ là anh.- tôi cười cười. - Trộm gì giờ này? Mà mày đánh anh dã man thế hả? Như thế này thì đi với người yêu làm sao được. - Hờ hờ, thời buổi này nguy hiểm lắm anh ơi! Em có cố ý đâu, chỉ vô tình thôi mà. Anh không đi chơi được thì ở nhà với em. Hai anh em mình lại om ba cây. Mà tự dưng anh quay về làm gì thế?- tôi vừa nói vừa nháy mắt. - Hứ, tôi để quên hộp quà thưa cô. Ấy, cái hộp đâu rồi.- vừa nói, anh Lâm vừa cuống quít quay tròn tìm cái hộp. Hờ hờ, thế đấy. Có người yêu rồi thì quên cả em gái luôn. Buồn chết đi được. Tôi chán, thả cây kiếm xuống thì “cộp”. - Mày hành hạ anh chưa đủ à mà còn hành hạ quà của anh. Ông anh tôi la tướng lên rồi hầm hầm lao về phía tôi. Híc, không biết lúc đánh nhau thế nào, cái hộp lại văng ra đúng chỗ tôi đang đứng mới sợ. Thế
  4. mà lúc nãy tôi giẫm phải nó thì hay biết mấy. Chắc ông Lâm phải tức lộn cả tiết lên ý chứ! Tôi khép nép cúi xuống nhặt cái hộp bọc giấy màu đỏ trông đến quê của ông anh lên. Vừa nhìn anh, tôi vừa cười cười cho ông ta hạ hoả. - Hề, em nhầm! - Đưa đây, mệt với mày quá đi. Khổ thế không biết. Chắc em Linh đang đứng đợi anh tới mòn gót chân ở Mega cũng nên.- anh Lâm vừa nhận lại hộp quà vừa trầm ngâm suy nghĩ. “Suốt ngày Linh với Linh, đi đâu cũng Linh, ăn cũng Linh, ngủ cũng Linh, lúc cả nhà nói chuyện gia đình cũng lại Linh. Chán ông ý tới tận cổ. Linh với chả tinh tinh”, tôi vừa nhìn ông ý nâng niu hộp quà vừa nghĩ thầm. - Còn không mau đi đi. Chị Linh mà đợi mòn gót thì khỏi quà với đi chơi luôn đấy. Vừa nghe tôi nói thì anh trai tôi mới chạy tá hoả ra khỏi nhà. Thế đấy, đúng là trọng sắc khinh em. Tôi còn đứng lù lù đây mà ông ý chẳng thèm chào một câu nào hết. Thôi kệ vậy, số tôi khổ, có ông anh vô tâm như thế cũng chả sao. Tôi vừa lầm bẩm vừa cắp cây kiếm vào trong phòng tiếp tục đọc tin. À, từ từ đã, phải đi kiểm tra xem cửa đóng hết chưa không lát nữa anh trộm đến hỏi thăm thật thì khốn. Nghĩ vậy, tôi lại phải lết người xuống gác để kiếm tra cho an toàn. Ở nhà một mình cũng có nhiều cái khổ ghê. Tôi xem xét đầy đủ từ cổng, cửa nhà, cửa sổ, các cửa phòng, đến cửa phòng vệ sinh tôi cũng không bỏ qua. Hiếm thấy người cẩn thận như tôi lắm đấy. Tất cả đã ở trong tình trạng an toàn. Tiếp tục sự nghiệp cùng chiếc lap của tôi thôi. Nghĩ rồi tôi hí hửng bước về phòng mình.
  5. Valentine hôm nay tôi đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch cho mình rồi. Dĩ nhiên người độc thân như tôi cũng phải có một bản kế hoạch hoàn chỉnh chứ. Cũng sẽ đi dạo rồi mua sôcôla về gặm nhấm như mọi năm thôi. Nhưng mà đợi đến tám giờ đường vắng bớt rồi hẵng đi. Đường giờ này chắc đông lắm. Tôi nhớ năm ngoái ra khỏi nhà lúc sáu giờ để đi mua mà tắc đường mãi tới tận gần tám giờ mới phóng xe về được. Năm nay tôi quyết định sẽ đi bộ. Đi bộ dễ luồn lách và dù có tắc đường thì vẫn lết về nhà được. Hô hô, không phải ai cũng thông minh như tôi đâu. Chà, mới đó mà đã gần bảy giờ rồi đấy, đi lục tủ xem có gì ăn không đã. Nghe nói mẹ mới mua mấy gói xúc xích Đức về thì phải. Chà chà, cho mọi người đi ăn tiệc thoải mái, mình ở nhà măm xúc xích vậy. Giá mà có bánh mì với ít sốt thì còn hay nữa. Tôi với tay mở tủ lạnh ra. Xem nào, không biết mẹ tôi dấu gói xúc xích ở đâu nhỉ? Tôi tìm hoài mà chẳng thấy. Khẽ thở dài thất vọng, chợt tôi thấy cái bao bì ni lông màu xanh lá cây yêu dấu đang lấp ló phía sau mấy lon nước ngọt. Mẹ tôi giấu kĩ ghê, nhưng làm sao qua khỏi mắt Mai Anh này chứ. Tiện tay, tôi rút một lon côca ra đánh chén. Hôm nay chắc tôi sẽđược măm một bữa ra trò đây. Vừa cười thầm, tôi vừa lấy chảo rồi đổ ít dầu dán vào. Trong lúc ấy, tôi làm nhiệm vụ cắt tỉa cho miếng xúc xích để nó nhanh chín hơn. Với bàn tay của một đầu bếp như tôi, chẳng mấy chốc cả đống xúc xích đã được dán xong. Nhìn chúng ngon quá đi mất! Tôi dùng dĩa xiên từng miếng xúc xích, chấm ít tương ớt, rồi cho vào mồm măm măm. Đã lâu rồi tôi không được chén một bữa như thế này. Ở nhà một mình thật hạnh phúc!!!
  6. … Sau bữa ăn, tôi tranh thủ ngồi xem tivi một lát rồi thay quần áo và ra khỏi nhà. Cũng sắp đến tám giờ rồi đấy. Bố mẹ và anh trai tôi đi chơi đến mười rưỡi là về. Chỉ còn hai tiếng tự do nữa thôi. Phải nhanh chóng hưởng thụ mới được. Tôi chạy lên phòng và cũng như mấy bạn trẻ ngày Valentine, tôi cũng sẽ đi chơi. Nhưng chỉ một mình thôi, bởi tôi làm gì có bạn trai hay người yêu gì cơ chứ. Đến buồn, hai một tuổi rồi mà tôi chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai. Bố mẹ thì suốt ngày kêu tôi là: “Mày chuẩn bị ế đến nơi rồi!”. Thế đấy, sức ép gia đình đè nặng trên vai, ấy vậy mà tôi chẳng thế làm gì để thay đổi được tình thế. Nhìn tôi trong gương xem, cũng đâu đến nỗi “ma chê quỷ hờn”. Nhìn trông cũng xinh xắn trắng trẻo đấy chứ. Vậy mà bị coi là “ế”, tủi thân muôn phần. Chắc tại từ trước đến giờ, chưa có thằng cha xấu số nào lọt được vào mắt đen của tôi. Dĩ nhiên, đâu có ai dám dũng cảm đối mặt với Mai Anh tỉ tỉ này. Chà, tôi sẽ mặc cái áo len màu hồng bên trong, áo phông trắng rộng tay bên ngoài, quần tất cùng quần đùi lửng. Tóc búi cao hay để xoã nhỉ. Mà thôi, để xoa đi, buộc tóc xong mỏi tay lắm. Đấy, nhìn mà xem, tôi xinh thế này cơ mà. Từ nãy đến giờ trông tôi như đang trang điểm đợi người yêu đến đón ý. Nản quá, chả hiểu tính tôi dở dở ương ương thế nào, cứ đến ngày này là lại trang điểm rồi đi chơi. Mặc dù chỉ đi có một mình. Đến chán! Thôi kệ vậy, đi mua sôcôla thôi nào! …
  7. Tôi bước đi trên con đường quen thuộc một mình một bóng, cái se se lạnh của mùa xuân Hà Nội khiến tôi khẽ rùng mình. Trời tối nay không mưa như tôi mong ước. Nó đẹp lạ thường với muôn vàn vì sao lấp lánh. Cây cối hôm này cũng có vẻ đẹp hơn vì nó được giăng đèn hoa lộng lẫy, chiếu sáng cả con đường. Dòng người đi chơi tấp nập và vui vẻ quá. Cạnh hồ Gươm, mấy đôi tình nhân đang ngồi tâm sự trên ghế đá, họ nhìn ngắm hình ảnh Tháp Rùa lung linh giữa hồ. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến hàng cây rung lên nhè nhẹ. Mọi thứ thật nên thơ. Quả là một đêm Valentine tuyệt vời với tất cả nhưng trừ tôi ra. Đi đến cửa hàng “Chocolate love”, nơi mà tôi thường ghé qua vào mỗi ngày này. Bước vào trong cửa hàng, tôi nhìn chị bán hàng và mỉm cười. Chị ấy quen tôi mà. - Chị ơi còn sôcôla không ạ? - Em tới muộn quá, hôm nay hết sạch rồi. Chị cũng định để giành cho em một hộp nhưng nãy vừa có một đôi tới mua mất rồi. Sorry em gái nha!- chị cười. - Dạ, không sao ạ. Vậy thôi, em qua hàng khác. Thế đấy, cái ngày quái gở, xui cho tôi quá! Biết thế đi từ sáu giờ. Cầu mong cho đôi nào vừa lấy hộp sôcôla của tôi sẽ sớm chia tay. Tôi cũng không phải độc ác gì nhưng lấy mất sôcôla của tôi là không thể tha thứ được. Tôi lặng lẽ bước ra khỏi cửa hàng. Không biết xung quanh đây còn chỗ nào bán không. Không thì tôi phải đi mòn đôi giày converse này mất. Thật là Valentine xui xẻo! …
  8. Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi đã đi đến gần chục cửa hàng bán sôcôla xung quanh và trong phạm vi hồ Hoàn Kiếm. Nhưng kì thực, tất cả đều đã hết hàng. Làm sao bây giờ, tôi thèm ăn sôcôla! * ** Cố lết chân đến một quầy tạp hoá nhỏ nằm ven hồ, tôi định mua ít bimbim về nhà đánh chén thay sôcôla. Cái quầy tạp hoá nằm rúm ró dưới chân một cái cột điện, bên trên chằng chịt dây là dây. Nhìn như mạng nhện ý. - Cháu mua gì thế?- cụ già ngồi trên chiếc ghế bốn chân nhỏ xíu đứng dậy hỏi tôi. - Dạ, bà có bán sôcôla không ạ? Vừa nghe xong câu hỏi của tôi, bà lão khẽ giật mình. Ấy chết, từ nãy đến giờ tôi nói câu này hơn chục lần nên đã bị nhiễm rồi cũng nên. Mình đang định mua bim bim cơ mà, sao lại hỏi mua sôcôla hả Mai Anh? Ở đây làm gì bán sôcôla cơ chứ, thật là ngớ ngẩn. Tôi lúng túng chữa lại câu nói của mình: - Dạ, à không, cháu định mua… Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì bà đã xen vào. - Sôcôla à, bà còn có một hộp này thôi cháu ạ.- Bà cười hiền. - Ồ vậy ạ, thế thì hay quá! Cháu tìm nãy giờ chẳng có quán nào bán. Tôi mừng rên vì ngày hôm nay có sôcôla ăn rồi. Hạnh phúc chết đi được! Bà lão lom khom đi vào trong nhà. Cái dáng khắc khổ khiển tôi chợt thấy thương bà ấy quá.
  9. Một lúc sau, bà lão mới bước ra, trên tay cầm theo một hộp sôcôla mới tinh của hãng Lindt. Chà, sôcôla đen đấy. Nhìn mà thèm quá đi mất. Tôi đang định với tay lấy hộp sôcôla và thanh toán tiền thì “bịch bịch bịch”. Trước mặt tôi lúc này xuất hiện một tên không biết từ đâu rơi xuống. Đang ngẩn ngơ nhìn hắn ta thì: - Bà ơi, bán cho cháu hộp sôcôla này! - Bà ơi, bán cho cháu hộp sôcôla này! Câu nói của hắn làm tôi hoảng vô cùng. Mắt tôi trợn tròn lên nhìn hắn. Mặt mũi hắn cũng dâu đến nỗi nào, vậy mà hắn lại dám phát ngôn như thế. Hắn định cướp trên giàn mướp hộp sôcôla của tôi sao. Trời ơi, làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Cướp sôcôla của tôi ư? Ôi chao, hắn ngây thơ quá, không biết mình đang đối đầu với ai sao. Được lắm! Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì hắn lại tiếp tục nói: - Bà ơi, cháu rất cần hộp sôcôla này. Bà bán cho cháu đi! Sặc, tôi sốc đợt hai. Người mua đầu tiên vẫn đang đứng ở đây thế mà hắn lại dám nằng nặc đòi bà lão bán cho hắn. Cái tên vô duyên này từ chỗ nào chui lên mà gan hắn lớn vậy. Hộp sôcôla này là của tôi, nó nhất định sẽ thuộc về tôi. - Ê ê, anh gì ơi, hộp sôcôla này là tôi mua mà.- tôi nói. Vừa nghe thấy tiếng tôi, hắn mới quay ra nhìn bằng đôi mắt hình chữ “o”. Thế đấy, hình như từ này đến giờ hắn tưởng tôi là không khí thì phải. - Cô là ai? - Tôi là người đang mua hộp sôcôla này.- tôi đáp lại.
  10. - Thế hả?- hắn ta nói một câu chẳng liên quan rồi nhíu mày nhìn tôi rồi quay sang nhìn bà lão – Cô ta trả tiền chưa hả bà? - À, chưa.- bà lão từ lúc nãy vẫn đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, thấy hắn hỏi liền đáp vội. Sau khi nghe xong câu trả lời của bà lão, hắn ta quay lại nhìn tôi khinh khỉnh đầy vẻ khiêu khích. Nhìn cái mặt hắn đáng ghét vô cùng. “- Yahhh, chết mi đi. Dám cướp sôcôla của tỉ tỉ à? Chán sống rồi hả?”, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh mình đang đánh đập hắn dã man. Cây kiếm gỗ của tôi cứ vung lên rồi chém xuống một cách đầy sức mạnh. Thật sự nếu đang cầm cây kiếm trong tay thì ngay lúc này, tôi nhất định sẽ chém hắn thành trăm mảnh. - Gì vậy?- tôi nói trong khi hắn vẫn nhìn tôi rồi cười. - Nhóc thấy chưa? Nhóc chưa trả tiền thì hộp sôcôla này anh vẫn có quyền mua. - Làm gì có chuyện đấy? Tôi đến trước mà!!!- Tôi hét ầm lên khi nghe xong câu nói của hắn. Thấy tôi tức giận hắn hình như càng cảm thấy thoải mái. Hắn cười đểu tôi một lần nữa rồi quay về phía bà lão bán hàng. Tay bà vẫn đang cầm hộp sôcôla. Ôi hộp sôcôla của tôi! Chị nhất định không để người khác cướp mất em đâu! - Bà bán cho cháu nhé! Đắt hơn cũng được. Cháu chấp nhận.- hắn ta nói nhỏ nhẹ với bà lão. - Nhưng mà…- bà ngập ngừng rồi đưa tay chỉ về phía tôi.- Cô bé đó đến mua trước rồi, cháu trai à.
  11. - Kệ cô nhỏ, trẻ con như cô ta ăn sôcôla là sâu răng đấy!- hắn lại quay sang nhìn tôi. Sao cái vẻ mặt hắn đáng ghét thế nhỉ? Tức chết mất. Hắn dám kêu tôi là trẻ con. Nhìn tôi đâu đến nỗi ngay thơ dễ bắt nạt như thế. - Nè, anh nói gì thế? Tôi hai mươi mốt tuổi rồi. Có khi còn hơn tuổi anh đấy! Đừng có mở miệng kêu người khác là trẻ con. - Thế à, chị tận hai mốt tuổi cơ á? Em hơn chị có vài tuổi thôi hà.- Hắn nói xong thì cười toe toét. Thật không thể chịu nổi. Mai Anh này không thể chịu thua trước hắn được! Mặt tôi hầm hầm nhìn hắn rồi quay sang cười với bà một cái hết sức thân thiện. - Bà ơi tính tiền cho cháu đi, kệ cái tên vô duyên kia. Nói rồi tôi với tay ra nhận hộp sôcôla. Nhưng lúc tôi chạm được và cái hộp thân yêu cũng là lúc bàn tay tên kia cầm vào nó. Ôi trời, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định sao? - Ê, cô nhóc, bà lã vẫn chưa nói là bán cho ai mà. Cái hộp sôcôla này, nhất định tôi phải giành được.- hắn tuyên bố một câu hết sức hùng hồn. Tôi bực mình quay ra lườm hắn, hắn cũng lườm lại tôi. Linh tính mách bảo tôi rằng, chiến tranh sắp bùng nổ. … Ba người, tôi, bà lão, tên vô duyên vẫn cầm lấy hộp sôcôla trong hai phút vừa qua. Tôi không bao giờ chịu thua và chắc hẳn hắn cũng như thế. Không khí đang căng thẳng thì bà lão lên tiếng:
  12. - Nếu hai đứa đều muốn mua hộp sôcôla này thì chi bằng góp tiền trả rồi lát ra kia chia đôi sau cũng được. Mấy đứa cứ đứng như thế này làm bà sợ quá!- bà lão từ từ thả tay khỏi hộp sôcôla. - Bà à, rõ ràng cháu đến trước mà. Hộp sôcôla này phải là của cháu. Sao có thể chia đôi được?- tôi lên tiếng. - Bà à, cô ta chưa mua, bà cứ bán cho cháu đi. Bao nhiêu tiền cũng được! Hừ, lần đầu tiên tôi gặp tên con trai vô duyên vô dáng như hắn ta. Đã vậy còn tranh nhau hộp sôcôla với tôi nữa chứ. Đúng là nhỏ mọn. Nhìn mặt hắn cũng đây đến nỗi nào cơ chứ. Da hắn trắng (không bằng tôi), mắt đen láy (không đẹp bằng tôi), mũi cao (suýt bằng tôi), dáng chuẩn (cao hơi tôi hơn nửa cái đầu). Đấy, nhìn hắn như thế mà lại đi so đo, tranh giành với tôi. Đã vậy hắn còn sai lù lù ra nữa chứ. - Hai đứa bình tĩnh, dù sao hộp sôcôla cũng to mà. Chia đôi chắc không sao đâu. Mà hộp đấy giá 365 nghìn. Hai đứa cứ giành nhau thế này chắc cái quán nhỏ của bà cũng sập mất thôi. - Hừ, vậy thì chia đôi. Cô đồng ý không?- hắn nhìn tôi hỏi, tay vẫn giữ một phần của hộp sôcôla. - Không, sao lại như thế được.- tôi gắt lên. Tôi muốn nó là của tôi một cách hoàn chỉnh!!! - Tôi không so đo với cô đâu. Nếu không đồng ý chia đôi thì đừng trách tôi cướp cả đấy nhé!- hắn đe doạ. Cái gì mà không so đo cơ chứ. Từ nãy đến giờ hắn vẫn làm cái trò đấy thôi. Vậy mà hắn nói như là vô tội lắm ý. Hắn còn dám doạ cướp cả hộp của tôi nữa chứ. Hạng người như hắn thật không thể chấp nhận được.
  13. - Nè, cô im lặng có nghĩa là không đồng ý chứ gì? Hắn vừa nói xong câu ấy thì cũng là lúc tôi cảm thấy hộp sôcôla trên tay mình đang dần dịch chuyển. Đừng có như vậy chứ, sôcôla của tôi! Tôi vội lấy hai tay giữ chặt hộp sôcôla lại: - Được rồi, chia thì chia.- tôi nói lí nhí. - Vậy thì tốt. Tôi với cô chia đôi, mỗi đứa trả 182 nghìn 500 đồng. Ok? - Ok.- tôi nói với giọng ỉu xìu. Thế là hộp sôcôla thân yêu của tôi đã buộc phải chia đôi một cách vô cớ. Tất cả là tại tên già kia. Chắc đêm nay tôi không thể ngủ được vì tức mất. Tôi thò tay vào lục ví. Dĩ nhiên một tay vẫn phải giữ chặt hộp sôcôla rồi. - Này.- tôi đưa cho hắn tờ hai trăm nghìn để thanh toán luôn một thế. - Không có tiền lẻ à? - Không.- tôi đáp gọn lỏn. … * ** Cuối cùng cũng mua được hộp sôcôla. Nhưng tiếc quá, tôi chỉ được một nửa mà thôi. Cái tên trời đánh kia vẫn đang đi cạnh tôi từ lúc ở quầy tạp hoá cho đến giờ. Thực ra tôi cũng chẳng muốn đi cùng hắn làm gì. Nhưng chỉ cần tôi thả một bên cái túi trên tay ra là coi như nửa hộp sôcôla của tôi cũng mất. Mấy người đi đường nhìn thấy tôi và hắn như thế thì đều ngoái lại nhìn. Có gì lạ lăm hả? - Ra kia ngồi đi.- hắn hất mặt về phía chiếc ghế đá còn trống ở ven hồ.
  14. - Ờ.- tôi chán nản. Sau khi cả hai đáp xuống chiếc ghế, hộp sôcôla nằm ở giữa chỗ chúng tôi ngồi. - Cô bỏ tay ra để tôi còn lấy sôcôla ra. - Sao lại là tôi bỏ mà không phải anh bỏ?- tôi đốp lại. - Cô tưởng ai cũng nghĩ như cô à. Đã nói là chia đôi rồi, tôi thèm cướp của cô làm gì. - Hừ. - Yên tâm đi. Nghe hắn nói tôi liền dần dần bỏ tay ra. Tin người một lần cũng được vậy. Nhìn hắn không giống nói dối cho lắm. Hắn lấy hộp sôcôla ra đặt xuống ghế. Sau đó, hắn từ từ mở nó ra một cách cẩn thận, nhìn như trân trọng lắm ý. Chà, sôcôla của tôi sắp hiện ra rồi kìa. Haha! “Xoạc”, cuối cùng thỏi sôcôla cũng được lấy ra. Hắn ta chỉ việc mở rồi lấy ra thôi mà lâu dữ thật. Xem sôcôla của tôi nào. Wao, đẹp quá đi mất. Hộp sôcôla này gồm hai thỏi sôcôla lận. Hai thỏi là một nửa của hình trái tim và được đặt cách biệt ở hai bên. Một thỏi là sôcôla đen, một thỏi là sôcôla trắng. Nhìn cả hai đều ngon tuyệt. Nhưng đáng tiếc tôi chỉ thích ăn sôcôla đen thôi. - Cô lấy thỏi màu trắng đi.- hắn ta nói. - Không, tôi ăn màu đen. - Tôi ăn cái đấy rồi nên cô lấy thỏi màu trắng đi.- hắn nhíu mày.
  15. - Không mà, tôi thích sôcôla đen.- tôi nhăn mặt. Và thế là nhanh như chớp, tôi cướp lấy thỏi sôcôla đen đang nằm trên chiếc hộp nhựa. Nhưng hắn cũng không phải hạng xoàng. Giống như lúc nãy, hắn lại đang giữ một nửa của thỏi sôcôla đen. Sao hắn cứ phải tranh giành với tôi thế nhỉ? Chẳng biết nhường con gái gì hết. - Cô đừng hòng cướp. Ăn sôcôla trắng đi. - Không, sao anh không ăn đi?- tôi lườm. - Tôi không thích.- hắn đáp lại. - Tôi cũng thế. Tôi với anh cùng mua hộp sôcôla này, tôi cũng phải được hưởng đầy đủ quyền lợi của mình chứ. - Cô… Được rồi, cô bỏ tay ra đi. Chúng ta chia đôi, mỗi người ăn nửa đen nửa trắng. Ok. - Thế mới phải chứ.- nói rồi tôi đành bỏ tay ra. Hắn ta cầm thỏi sôcôla đen trên tay, nhìn nó âu yếm rồi bẻ “khục” một cái. Thỏi sôcôla trắng cũng bị hắn ta xử như vậy. Khổ thân, nếu chúng đều là của tôi thì đã không như thế. - Cầm lấy phần của cô này.- hắn ta đưa hai mẩu sôcôla cho tôi. - Cám ơn.- tôi nhanh chóng nhận lấy và gặm ngay thỏi sôcôla đen trước. Hắn ta có vẻ chẳng vội như tôi. Ngược lại với tôi, hắn ăn mẩu sôcôla trắng trước. Nghe hắn kêu không thích vậy mà nhìn hắn ăn như ngon lắm không bằng. Hắn vừa ngồi ăn vừa nhìn về phía Tháp Rùa xa xa. Tôi cũng chỉ nhìn hắn một lúc rồi quay mặt sang chỗ khác, ngồi quay lưng với hắn. Đầu tôi đang tính một kế hoạch khá hoàn hảo, và nhất là khi đối tượng đang có vẻ không quan tâm như thế kia.
  16. Tôi nhét nốt phần cuối cùng của thỏi sôcôla đen vào miệng. Ngon quá đi mất. Đúng là sôcôla của hãng Lindt. Cái vị vừa đắng vừa ngọt ấy khiến tôi thèm ăn nữa. Thế là tôi quay lại nhìn về phía hồ. Nhưng thật ra đang liếc nhìn đối tượng ngồi bên trái tôi. Hắn vẫn đang thẫn thờ gặm thỏi sôcôla trắng và nhìn xa xa. Chà, một nửa “tình yêu” của tôi đang nằm ở trên ghế gần chỗ hắn ngồi kìa. Tôi thấy nó vẫn nguyên vẹn ở trong lớp giấy màu bạc. Yên tâm đi, chỉ vài giây nữa thôi, nó sẽ thuộc về tôi. Tôi ngồi đây suốt từ nãy đến giờ cũng chỉ chờ giây phút sắp tới này. Nhanh như cắt, tôi lấy ngay được thỏi sôcôla đen còn lại. Thật may vì hắn chẳng phòng bị gì hết. Xong xuôi, tôi đặt nửa sôcôla trắng xuống vị trí ấy. Haha, lấy được rồi. Thật là hạnh phúc! Tôi bóc cái lớp giấy bạc ra rồi gặm lấy một miếng, vừa ngậm vừa suýt xoa: - Chà, sôcôla đen của anh cũng ngon quá nhỉ?- tôi nói đủ lớn để cho hắn ta nghe thấy. Nghe tiếng tôi nói thì hắn bất chợt quay lại nhìn. Và điều đó cũng rất hợp với ý của tôi. Tôi vừa nhìn hắn vừa bẻ một ít sôcôla rồi cho vào miệng. Lúc này có lẽ hắn mới hiểu ra chuyện gì (phản ứng chậm quá). Hắn nhìn xuống ghế rồi cầm mẩu sôcôla trắng mà tôi để ở đó lên nhìn. Và khi thấy cái màu trắng sữa của thỏi sôcôla thì hắn bắt đầu đưa đôi mắt hình viên đạn về phía tôi. Tôi cũng nhìn lại hắn một cách hết sức vô tội. - Cô dám tráo đổi sôcôla của tôi.- hắn gườm gườm. - Thì tại tôi thấy anh ăn màu trắng ngon quá mà.- tôi tròn mắt nói. - Đưa trả đây.- hắn chìa tay ra. *
  17. * * Nhìn bộ mặt hình sự của hắn lúc này mà tôi không khỏi cười thầm trong bụng. Haha, cái cảm giác làm người khác tức giận là thoải mái như thế này đây. Hơn nữa hắn còn là người tôi chả ưa gì. Ai mà vớ phải thằng người yêu như hắn chắc cũng chỉ vài ngày là chia tay. - Tôi bảo cô trả đây mà.- hắn gằn giọng. Lạ thật, quả là lạ, nghe hắn nói thế mà tôi chả có chút gì là sợ hãi hết. Trái lại, câu nói của hắn càng làm tôi muốn trêu tức hắn hơn. Tôi cầm miếng sôcôla lên, khẽ đưa về phía hắn. Đợi khi mặt hắn có vẻ dãn ra một chút thì ngay lập tức, tôi đưa miếng sôcôla ngược lại về phía mình. Và “cạch”, tôi cắn một miếng sôcôla ngon lành ngay trước mặt hắn. Thế đấy, nhìn mặt hắn phừng phừng lửa rồi kìa. Thú vị quá đi! Sau khi cắn xong, tôi đưa lại miếng sôcôla cho hắn với vẻ mặt hối lỗi: - Chết, tôi ăn mất một miếng rồi.- Tôi cố gắng nói bằng giọng trong veo, ngây thơ nhất có thể. - Hừ, cô đúng là quá đáng!- hắn hét ầm lên. Cái mặt hắn lúc này mới khiến tôi thực sự sợ hãi. Đôi mắt hắn như viên đạn đại bác, trừng trừng nhìn tôi như sắp nhào đến đánh cho tôi một trận luôn ý. Hàng lông mày “lá liễu” của hắn cũng nhích xuống tạo thành một góc gần chín mưoi độ khiến mặt hắn trông càng ghê tợn hơn. Và chỉ lúc này đây, tôi thấy hắn giống như một tên du côn nào đấy, đáng sợ vô cùng. Trò đùa của tôi có vẻ như phản tác dụng rồi. Nếu hắn là du côn thật thì lần này đời tôi coi như toi. Huhu, tôi mới hai mốt tuổi, sao có thể ra đi sớm như vậy chứ!
  18. Ai biết được lúc này mặt của tôi đang dần chuyển sang màu xanh lá. Bàn tay cầm sôcôla của tôi cũng đang run lên. Tôi khé né người tránh cái nhìn cháy khét của tên đối diện. Ôi mẹ ơi, cầu mong đừng có chuyện gì khủng khiếp xảy ra. Đang lúc tôi sợ hãi tột cùng thì… - HA HA HA!!!- tiếng cười của tên đối diện vang lên khiến tôi giật thót tim. Nhìn hắn ta cười mà tôi ngồi đờ mặt ra. Thấy thế, hắn quay sang nhìn tôi và còn cười to hơn nữa. Có gì đáng cười ở đây sao? Hay là hắn chuẩn bị kill tôi nên cười để doạ tôi cũng nên. - Nhìn mặt cô nực cười thật!- hắn vừa nói vừa cười lăn lộn. Hơ, tôi vẫn chẳng hiểu gì??? - Haha, đúng là phản xạ kém quá. Cho cô thỏi sôcôla đấy.- hắn vừa nói vừa cười. - Hả, anh không giận à? Cho tôi luôn hả.- tôi ngạc nhiên, - Haha, giận gì? Cô ăn rồi thì cho cô luôn. Nãy tôi xem phản ứng của cô thế nào thôi. Biết tôi giận như thế mà cô còn làm hả? - Hơ, không biết. Nói xong câu đấy thì tôi ngồi đần mặt ra suy nghĩ còn hắn thì vẫn đang cười như nắc nẻ. “Tại sao hắn cười nhỉ?”, tôi tự hỏi. Và tôi chợt hiểu ra điều hắn vừa nói: “Xem phản ứng của cô thế nào thôi!”. Ya, thì ra hắn giả vờ để trả thù tôi ư? Trời ơi, sao tôi lại không nhận ra nhỉ. Mà làm sao tôi có thể nhận ra khi hắn ta đóng kịch giỏi như vậy cơ chứ. Mai Anh ơi là Mai Anh, bị một tên lạ mặt lừa cho một vố. Thật là mất mặt quá!!!
  19. - Anh lừa tôi!!!- tôi nói trong khi hắn vẫn chưa dứt cười. - Chà, nhóc quả thật là chậm hiểu.- hắn nói nhẹ nhàng rồi cắn một miếng sôcôla trắng, miệng khẽ nhếch lên. - Ya, sao anh dám hả? - Sao không nhỉ? Nhóc lấy sôcôla của anh mà.- hắn ta đeo bộ mặt ngây thơ nhìn tôi. - Anh…- tôi níu lưỡi. - Ầy, ăn đi kìa, sôcôla sắp chảy rồi đấy. Hay đưa đây anh ăn cho, nhóc! Kết quả của trò đùa là bi đát thế này đây. Không ngờ rằng người tức giận bây giờ là tôi chứ không phải là tên trời đánh kia. Thế đấy, làm chuyện xấu thì cuối cùng cũng sẽ bị quả bảo. Nhung tôi chẳng ngờ quả báo lại đến sớm như thế này! Và thế là tôi đành ngồi im gặm nhấm nỗi tủi hờn trong khi tên kia vẫn ngồi cạnh tôi. Thỉnh thoáng hắn lại cuời phá lên xem chừng có vẻ vui sướng lắm. … - Này nhóc!- hắn ta nói. - …- tôi ngẩng lên nhìn hắn khó chịu.- Tôi không phải nhóc! - Không thì là gì? - Mai Anh, tôi hai mốt tuổi rồi. Không phải nhóc. - Ồ, nghe tên là biết nhóc đanh đá rồi.- hắn ta nói nghe như chân lí. - Hờ.- tôi nói vu vơ. - Mà nhóc chưa về à? Gần mười một giờ rồi đấy.
  20. Như bị sét đánh ngang tai, tôi đứng phắt dậy. Chết, đã gần mười một giờ rồi sao? Tôi lục túi xách, lôi cái điện thoại ra. Thật sự là đã mười giờ năm mươi phút rồi. Không lẽ lần này Mai Anh ta sẽ phải tử trận sao? Hic, về muộn như thế này tôi sẽ bị mẹ đem đi tế sống mất. Mặt tôi xị xuống như cái bị rách, tôi quay lại chào tên kia một câu rồi chạy tót về nhà. Không chừng lúc này mẹ đang quát tháo ở nhà cũng nên. … “Hộc hộc”, sao đường về nhà hôm nay dài thế nhỉ? Tôi chạy cũng được một lúc rồi mà vẫn chưa được nửa quãng đường. Đây chắc là kết quả của việc tôi lười tập thể lực. Học kiếm Nhật yêu cầu chủ yếu là có khả năng phản ứng nhạy bén, xuất chiêu nhanh và chính xác. Còn về thể lực hay sức bền thì tôi chưa hề động chạm đến. Chẳng là vì tôi bị mắc bênh lười bẩm sinh, ngoài đầu óc và sự nhạy bén ra thì tôi chẳng được thêm nét gì hết. Bao nhiêu buổi tập thể lực tôi đều kiếm cớ trốn tránh cả, nên giờ mới thế này đây. Tôi chạy chậm lại lấy hơi và bắt đầu đi bộ. Tôi chẳng còn sức mà chạy thêm được nữa. Lúc này đã về đêm mà cả thành phố vẫn khá nhộn nhịp. Xe cộ chen nhau đi, những hàng ăn vẫn tấp nập người ra vào. Ánh đèn lấp lánh tên những cành cây làm cho màn đêm thêm phần huyền ảo. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh và mỉm cười. Ước gì mình cũng có một ai đó bên cạnh lúc này. Tôi chợt muốn được nắm bàn tay ấm áp của một người nào đó, dựa vào vai người ấy cùng bước đi trên con đường này. Được vậy thì hay biết mấy! Nghĩ như vậy thì trái tim tôi lại càng tê buốt hơn. Cơn gió từ đâu thổi đến khiến tôi thấy lạnh run người.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2