
QUÁ KHỨ TỔN
THƯƠNG

Đang bù đầu với đống đề cương ôn thi bỗng điện thoại của nó đổ chuông,là số của
anh gọi. Nhìn đồng hồ đã gần 12h đêm,nó chợt mỉm cười,cuối cùng sau bốn ngày
giận nhau anh cũng đã chịu liên lạc với nó trước. Nhưng vừa nghe máy thì dường
như sự hào hứng của nó bị dập tắt khi giọng nói cất lên không phải giọng anh mà là
giọng của Em.
Em là người mà anh đã từng yêu trước đây sau khi nó và anh chia tay. Thời gian đó
anh yêu em và nó cũng yêu một người con trai khác. Cả hai đều quyết định cắt đứt
liên lạc với nhau để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau nữa. Có lẽ tình
yêu của anh và nó sẽ kết thúc như vậy nếu không có cái ngày đó,ngày nó nghe tin
anh phải nhập viện vì bị tai nạn.Nó đã phân vân rất lâu để đưa ra quyết định đến
thăm anh.
Sáu tháng không gặp nhau,không một cú điện thoại,không một dòng tin nhắn,sáu
tháng không phải là dài nhưng cũng đủ để nó thấy ngập ngừng khi đến gặp
anh.Ngồi đối diện với anh,nó lén đưa mắt nhìn anh,vẫn khuôn mặt ấy,vẫn ánh mắt
ấy,vẫn nụ cười ấy nhưng sao nó cảm thấy giữa anh và nó một khoảng cách xa vời.
- Em dạo này trông khác quá. Nhìn xinh hơn nhiều đấy. Anh vừa nói vừa nhìn
thẳng vào mắt nó.
Cho đến bấy giờ nó vẫn thấy sợ mỗi khi đối diện với ánh mắt đó,ánh mắt như
muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ,tâm can của nó. Nó cúi mặt xuống để tránh đi ánh
nhìn đó của anh và trả lời.
- Xinh gì chứ,em vẫn vậy mà. Chỉ có người là mập hơn tý thôi.
- Anh nói thật mà. Có lẽ vì không yêu anh nữa nên em mới xinh hơn như vậy. Anh
nói bằng giọng cười đùa.
- Anh lại trêu em rồi. Dù là một câu nói đùa nhưng sao tự nhiên nó thấy chạnh lòng
quá.
Nhìn anh gầy hơn trước rất nhiều, tận mắt nhìn thấy anh không sao là nó yên tâm

rồi. Ngồi nói chuyện với anh một lúc rồi nó chào anh ra về. Anh nhìn nó với ánh
mắt lưu luyến rồi nói lời cảm ơn vì nó đã đến thăm anh. Không biết từ lúc nào giữa
anh và nó lại có những lời nói khách sáo như vậy.
Tối hôm đó về nó nghĩ về anh rất nhiều,Khoa nhắn tin nó cũng không muốn nhắn
tin lại. Khoa là người yêu hiện tại của nó,đó là một người con trai tốt và hết lòng vì
nó. Có lẽ chính vì thế mà nó chập nhận tình yêu của cậu ấy dù tình cảm mà nó
dành cho cậu ấy chưa bao giờ là tình yêu. Cậu ấy không giống anh,cậu ấy làm tất
cả những điều mà nó thích,cậu ấy luôn là người chủ động làm hòa trước mỗi khi nó
và cậu ấy giận nhau,cậu ấy có thể vì nó mà bỏ làm chỉ để đưa nó đi chơi khi nó kêu
buồn. Còn anh thì không như vậy. Anh luôn nói với bạn bè anh rằng nó ngang
bướng và khó chiều nhưng chính nó lại thấy anh ngang bướng hơn nó rất nhiều lần.
Mỗi lần giận nhau chẳng bao giờ anh chịu nhường nó,đôi lúc chỉ vì một vấn đề mà
anh và nó có thể ngồi tranh cãi với nhau hàng tiếng đồng hồ. Anh luôn muốn nó là
người nhường nhịn anh trước mà anh không hề nhận ra rằng nó cũng là một đứa
con gái có cái tôi lớn,nó đâu thể cứ nhường anh mãi được dù người sai trong
những lần cãi nhau đấy là nó. Đang suy nghĩ thì điện thoại báo có tin nhắn. Nó cứ
nghĩ là tin nhắn của Khoa nhưng nó chợt sững lại khi trên màn hình điện thoại là
tin nhắn của số anh,dù nó đã xóa số anh ra khỏi danh bạ điện thoại sau khi hai
người chia tay nhưng nó lại không thể xóa số anh ra khỏi bộ nhớ của nó. Mở tin
nhắn ra,nó chăm chú đọc :
“ Cảm ơn em hôm nay đã đến thăm anh,em làm anh bất ngờ lắm,anh cứ tưởng rằng
sẽ chẳng bao giờ em chịu gặp anh nữa.” . Tin nhắn chỉ có vậy thôi nhưng sao cũng
đủ khiến nó thấy rung động,có lẽ nào tình cảm mà nó dành cho anh vẫn còn,cố
gắng xua đi cái suy nghĩ đó vì nó sợ có lỗi với Khoa.
“Có gì đâu chứ. Bạn bè đến thăm nhau là chuyện bình thường mà anh”.Nó nhắn tin
lại một cách lạnh lùng.
“Anh thấy hối hận…”

“Vì điều gì?” . Nó thấy ngạc nhiên khi thấy anh nói vậy.
“Vì đã để mất em..”
Nó thật sự thấy bất ngờ và bối rối trước câu trả lời của anh,đến bây giờ anh nói
những lời này với nó thì có để làm gì đâu chứ,cả anh và nó đều đã có người
yêu,anh nói như vậy chỉ khiến một đứa con gái đa cảm như nó thêm đau lòng mà
thôi.
“Có quá muộn khi bây giờ anh mới nhận ra điều đó không? ”. Kết thúc tin nhắn
nó cho một icon mặt cười để anh nghĩ rằng nó đang hỏi đùa.
“Mình bắt đầu lại từ đầu được không em?” Thay vì trả lời câu hỏi của nó anh lại
hỏi ngược lại nó. Một câu hỏi khiến nó thấy ấm ức.
“Quay lại ư? Anh có quá ích kỉ khi hỏi em câu đó không? Nếu chúng ta quay lại
với nhau thì người yêu anh và người yêu em họ sẽ như thế nào? Xin lỗi anh,em
không làm được như vậy”. Cô quá bất ngờ trước câu nói đó của anh. Sáu tháng sau
khi chia tay anh chẳng một lần gọi điện hay nhắn tin cho cô,cô cứ nghĩ anh đã thật
sự quên cô rồi,vậy mà hôm nay gặp lại anh lại nói anh và cô quay lại khi mà anh và
cô đều đang có hạnh phúc riêng của mình.
“Anh xin lỗi. Đúng là anh đã ích kỉ quá rồi. Em đừng giận và xem như anh chưa
nói gì. Chúc em ngủ ngon.”
Anh luôn vậy,luôn kết thúc trước khiến nó cảm thấy hụt hẫng. Nó im lặng và cũng
không nói thêm gì nữa. Nó tự nhiên thấy hối hận khi gặp lại anh,một lần nữa anh
lại làm cuộc sống yên bình của nó bị xáo trộn. Điện thoại lại báo tin nhắn,không
cần nhìn nó cũng biết là tin nhắn của Khoa,không thấy nó nhắn tin lại chắc cậu ấy
lo lắng lắm.
- Cậu sao vậy? Có chuyện gì à? Sao không nhắn tin lại cho mình?
- Mình xin lỗi, nói chuyện sau nhé,mình mệt,mình muốn ngủ sớm. Nó nhắn tin lại
để Khoa khỏi lo lắng.
- Ừ. Thế cậu ngủ đi. Có chuyện gì thì phải nói với tớ,đừng cố gắng chịu đựng một

mình nhé. Cậu ngủ ngon.:x
Đọc tin nhắn của Khoa xong nước mắt nó bỗng nhiên trào ra,đã bao lần nó tự nói
với lòng mình rằng giá như cậu ấy đừng tốt với nó nhiều như thế,đừng yêu nó
nhiều như thế thì có lẽ nó đã có thể rời xa cậu ấy dễ dàng hơn rồi. Đôi lúc tình yêu
của cậu ấy khiến nó thấy mệt mỏi và chán. Cậu ấy luôn chiều theo mọi điều mà nó
muốn một cách vô điều kiện khiến nó cảm thấy cậu ấy thật nhu nhược. Nhiều lần
nó thử nói chia tay cậu ấy nhưng rồi mỗi lần như vậy cậu ấy lại khóc,lại tìm đến
rượu,lại bỏ bê công việc khiến nó phải lo lắng và trở về bên cậu ấy. Nhưng bây giờ
nó thật sự đang muốn dừng lại. Dừng lại không phải vì anh,mà dừng lại để nó và
cậu ấy suy nghĩ lại tình cảm của mình. Nó không thể tiếp tục ở bên một người mà
nó không yêu vì tình thương. Nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng,chắc giờ này cậu ấy đã
ngủ,cầm điện thoại lên nó quyết định nhắn tin cho cậu ấy,một tin nhắn thật dài nói
hết suy nghĩ của nó “Khoa à. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gửi đến cậu tin
nhắn này. Bọn mình đã yêu nhau được gần 4 tháng rồi đúng không? Quãng thời
gian ở bên cậu,tớ thật sự đã rất vui. Vui vì luôn có cậu quan tâm và lo lắng cho tớ.
Đã có lúc tớ cảm thấy mình thật may mắn khi có cậu luôn ở bên cạnh tớ và yêu tớ.
Nhưng cho đến bây giờ tớ nhận ra dù đã cố gắng thì tớ vẫn không thể yêu cậu. Tớ
không thể lừa dối tình cảm của cậu và lừa dối chính mình được nữa. Cảm ơn cậu vì
thời gian qua đã luôn ở bên tớ,lau nước mắt cho tớ mỗi khi tớ khóc,cho tớ tựa vai
mỗi khi tớ buồn,và luôn chiều theo mọi ý thích ngớ ngẩn của tớ. Chúng ta dừng lại
ở đây nhé,tớ cần thời gian để suy nghĩ lại tình cảm của mình. Tớ xin lỗi.!”. Gửi tin
nhắn đi nó tắt nguồn máy. Nó biết sau khi đọc tin nhắn của nó Khoa sẽ lại nhắn
tin,gọi điện níu kéo nó như những lần trước. Nó sợ nó lại yếu lòng vậy nên nó
quyết định sẽ không liên lạc và không gặp lại cậu ấy cho đến khi nó biết cậu ấy đã
ổn.
Những ngày sau đó nó thấy tâm trạng nặng nề,bạn bè nó liên tục đến tìm nó hỏi lý
do chia tay Khoa,ai cũng trách nó,cũng mắng nó sướng mà không biết trân trọng

