
Sức mạnh tình thân
Tôi chưa từng nghĩ tình thân lại có sức mạnh phi thường đến như vậy. Nó đã nâng
sức cho bố mẹ, anh trai và tôi từng ngày chống lại căn bệnh lupus ban đỏ của anh
trai. Đôi khi tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc và dừng lại như một bất hạnh nhưng
không bạn ạ, anh trai tôi vẫn sống trong niềm hi vọng của mẹ rằng một ngày nào
đó y học phát triển sẽ cứu được anh, còn anh thì luôn tâm niệm rằng có sự hiện
diện của mình, khỏe mạnh, lạc quan vui vẻ thì những người xung quanh sẽ hạnh
phúc . Nhưng đằng sau tất cả lại là những nỗi niềm của những người trong cuộc,
nó không được nói ra, cũng chưa một lần được viết ra nhưng những người trong
gia đình tôi đều hiểu rằng hi vọng thật sự quá mong manh.
Mùa hè cách đây 3 năm khi tôi thi đỗ vào đại học còn anh trai nhận kết quả từ bệnh
viện Bạch Mai về một căn bệnh lạ, chưa một lần tôi được biết đến nó. Ngày mẹ và
anh khăn gói ra Hà Nội đi khám bệnh, bố và tôi hồi hộp chờ kết quả. Mẹ gọi điện,
nước mắt nghẹn ngào chẳng nói được một câu. 1h sáng bố tức tưởi lấy hết số tiền
trong nhà và lên xe ra với mẹ – khi ấy anh trai tôi tròn 20 tuổi.
Anh nằm trong phòng cấp cứu đặc biệt, ông, cô dì, chú bác thay nhau ra Hà Nội, ai
về nhìn thấy tôi cũng nước mắt lưng tròng. Bà ngoại ôm tôi vào lòng vỗ về rồi 2 bà
cháu khóc nhiều lắm. Người ta thương anh tôi bị bệnh, thương đứa em gái mai kia
ra Hà Nội đi học lặng lẽ….còn tôi, tôi sợ lắm. Sợ mất đi 1 người tôi yêu quý, sợ
khi nghe tiếng khóc của mẹ trong đêm , sợ nghe tiếng thở dài của bố, sợ cả ánh mắt

người ta nhìn mình thương hại, sợ cả những khoảng lặng kéo dài trong điện thoại
và sợ cả khi điện thoai rung lên từng tiếng .
Kết quả chuẩn đoán cuối cùng bác sĩ bảo anh tôi mắc bệnh Lupus ban đỏ. Khi đó
gia đình tôi mừng lắm, vì chưa biết nó là bệnh gì, miễn là anh tôi sống được và ít ra
nó không phải là bệnh máu trắng như dự đoán trước đây. Tôi chỉ nghe dì kể lại
chưa lần nào thấy bố tôi khóc nhưng khi nghe kết quả của anh bố đã rơi nước mắt,
có lẽ hi vọng khi ấy vỡ òa thành sung sướng.
Rồi bạn biết không, chúng tôi tìm hiểu Lupus ban đỏ là gì. Mẹ điếng người khi nó
được ví như “ chó sói “ cứ ăn mòn, hủy hoại nội tạng , và hơn hết nó chưa có thuốc
nào chữa trị khỏi, người bệnh phải sống chung với nó và uống thuốc hằng ngày.
Mẹ tôi lại khóc, nhưng rồi mẹ lại hi vọng. Tôi hiểu hi vọng của mẹ chỉ là bấu víu
vào một cái gì đó để mẹ tin, để mẹ có nghị lực mà chiến đấu cùng anh.
Tôi đi học, 18 tuổi khi bước chân vào cánh cửa Đại học, người đi cùng tôi là dì.
Tôi khóc mếu máo như một đứa trẻ sắp xa nơi nó yêu quý, tôi khóc vì tôi tủi thân,
khóc vì những hoang mang lo lắng, khóc khi sách vali lên xe không có gia đình tôi
đứng đó…

Tôi làm thủ tục nhập học xong, dì đưa tôi đi thăm anh. Bước vào khoa dị ứng của
bệnh viện Bạch Mai, tôi không nghĩ dị ứng lại có nhiều bệnh hiểm nghèo đến vậy,
khi thấy anh trai tôi nằm đó trên giường bệnh như 1 cái xác không hồn, đôi mắt cứ
nhìn quanh không đọng lại một chút gì trong đấy, thấy mẹ cứ đút từng thìa cháo
cho anh, vừa đút vừa thẫn thờ rơi nước mắt và ở góc cuối phòng bệnh trên manh
chiếu đi mượn bố tôi ngồi đó mệt mỏi nhìn vào khoảng xa xăm. Mọi hi vọng trong
tôi dường như vụt tan hoàn toàn. Đấy là anh trai tôi ư ?…
Rồi cuối cùng sóng gió cũng qua đi. Trong 3 năm, không biết bao lần anh cứ đi về
về quãng đường Thanh Hóa – Hà Nội. Bệnh không khỏi hoàn toàn, âm ỉ hành hạ,
lấy đi từng chút sức lực của anh.Nhìn anh tôi bạn sẽ không biết bên trong anh căn
bệnh ấy hoành hành thế nào đâu, không biết những tổn thương khi mà anh tôi
sống.
Ai cũng cần yêu thương, và tình yêu làm cho con người ta lạc quan, vui vẻ, yêu đời
và thấy cuộc sống này ý nghĩa biết nhường nào. Nhưng anh trai tôi sợ tình yêu, sợ
khi mình yêu một ai đó thật sự, bởi nếu yêu chị ấy sẽ khổ, bởi anh hiểu khó có
người con gái nào yêu anh nhiều để vượt qua con đường gian nan ấy. Lupus ban đỏ
là bệnh hiểm nghèo nhưng không hề lây lan nhưng nó có khả năng di truyền, anh
sợ lấy người ta rồi không may trong số đứa trẻ được sinh ra có 1 ai đó giống với
mình.
Anh bảo trẻ con mà bị bệnh thì khổ lắm. Anh tôi vậy đấy, không muốn ai khổ vì
mình, anh vẫn cười, tiếp tục việc học, ra trường đi làm , cuộc sống cứ trôi đi như
quy luật vốn có của nó và bố mẹ tôi vẫn không ngừng hi vọng về một ngày nào đó
căn bệnh biến mất hoàn toàn. Trong suy nghĩ của họ luôn tâm niệm ở hiền gặp lành
và đeo bám lấy hi vọng .
Và cuối cùng điều anh tôi sợ cũng xảy ra, anh yêu chị ấy, yêu rất nhiều.
Tình yêu làm anh tôi như có thêm sức sống mới, vì thế những người trong gia đình
tôi ai cũng yêu quý chị _một cô gái khá xinh xắn. Nhìn thấy anh vui, tôi cũng vui
lắm nhưng lại càng thấy sót lòng hơn khi đôi lúc tôi thấy anh thở dài, đôi lúc anh
trầm ngâm suy nghĩ, có đôi lúc mọi người trêu sắp lấy vợ anh cười xòa rồi lặng lẽ
về phòng. Tôi thương anh, thương những nỗi lo toan bộn bề trong lòng chưa một
lần anh nói, thương những mệt mỏi cứ bám lấy anh tôi hằng ngày. Thương cả
những niềm vui tưởng chừng ai cũng có thể nhưng với anh lại là điều khó thể.
Thương giọt nước mắt mà vô tình tôi bắt gặp ở góc khuất của căn phòng. Thương
cả tình yêu thương anh dành cho bố mẹ và đứa em gái như tôi vì căn bệnh quái ác
kia mà anh nghĩ là gánh nặng .

Và rồi một ngày anh và chị chia tay, anh nhắn tin cho tôi: “ em ơi anh không thể
lạc quan được nữa rồi, người làm anh lạc quan rời xa anh, anh muốn một lần khóc
gào lên lắm em gái ạ, anh muốn sống như một người bình thường”…. tôi khóc ! tôi
đã từng hi vọng có một người kéo anh tôi ra những gian nan ấy nhưng anh không
đủ tự tin đem lại hạnh phúc cho người anh yêu. Bởi yêu thương với anh chơi vơi
lắm ! và bởi quá yêu mà gằn lòng đành từ bỏ.
Hạnh phúc đôi khi thật quá hẹp hòi.
Giá mà cuộc sống này công bằng hơn một chút thì tốt đẹp biết bao. Giá mà trong
cuộc sống thực tại có ai đó cho tôi 1 điều ước tôi sẽ không giành nó riêng cho
mình. Giá mà chỉ cần nhắm mắt lại khi mở ra mọi thứ qua đi như gió thoảng.
Nhưng tìm đâu ra “giá mà”, ngày mai vẫn còn dài lắm tôi sẽ tiếp tục hi vọng như
bố mẹ mình và tôi tin anh trai tôi sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của anh. Hạnh
phúc sẽ luôn mỉm cười với người cần nó phải không bạn ?

