Sương trắng A Su Phìn
TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN XUÂN THUỶ
Căn phòng m áp, bếp lò đượm than hồng rực. Từng viên than cháy căng như co mình
trước cái lạnh cắt da thẩm thấu qua bức tường dày sà xuống từng khe gỗ thông. Nhiệt kế
trong phòng châm 3 độ C. Tuy nhiên Hạng Thị Sồng không biết điều đó, đơn giản, bởi
với bà, chữ cũng chỉ là một thứ hoa văn trên tấm thổ cẩm vắt trên tay những người đàn bà
Mông từ các bản chảy về thị trấn. Mọi thứ trong căn phòng này đều xa lạ với cuộc sống
của bà, từ cái hộp chứa nhà cửa, những hình người nói cười nhảy nhôi đến cái vật kêu tíc
tắc gắn trên tường, chỉ có bức tranh thổ cẩm gn những đồng xu cổ treo làm vật trang trí
phía trên bộ bàn nước là quen thuộc. Duy nhất một điều bà cảm nhận được, đó là sấm
áp không phải từ bếp lò hồng than phả tới mà tự trong ngực phả ra. Sựm áp bà có th
cảm nhận một cách rõ ràng từ thân thể người đàn ông đang say ngủ, đầu khẽ quẹo vào
nách người yêu, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. A Linh đang mơ màng trong những
mộng mị có thực.
Ngoài trời, ngày hay đêm, sớm hay chiều bà không biết, A Linh cũng không biết. Người
thị trấn này có lẽ cũng không biết. Kể từ khi những bông tuyết lơ phơ trải đều xuống thị
trấn thì mọi ý niệm về thời gian vốn đã rất mù mờ ở A Su Phìn bị xoá nhoà hoàn toàn
ngay c với những người minh mẫn nhất. Những người đàn bà Mông chy dạt vào góc
chtrải những tấm ni lon, lót thổ cẩm và đốt than hồng xúm xít. Hàng quán đóng cửa.
Khách du lịch trót đến nơi thì náu mình sau những khung cửa bên những bếp lò hồng rực.
Những người bận rộn duy nhất là nhân viên các nhà nghỉ khách sạn, chuẩn bị củi than và
tiếp tế đồ ăn tại phòng cho khách. Thtrấn bỗng chốc vắng huơ hoắt, không một bóng
người. Nóc nhà thờ đá lúc đầu ngợp trong hoa tuyết bả lả, đậu từ cây thập tự rớt la đà
xuống mái ngói và sượt qua mảng tường đá đầy luyến lưu, sau đó thì ctháp chuông ngoi
ngóp trong biển sương đặc quánh, khi những bông tuyết đã ngừngi. Các hàng quán sơ
tán bằng sạch, hàng đồ nướng nhà Quại quanh năm rực hồng bếp than với thơm lựng thịt
xiên, cơm lam, hạt dẻ cũng nhấp nhổm dọn về. Nhấp nhổm là vì Hạng Thị Sồng còn ngồi
đấy. Hôm nay là ngày hẹn với nời tình trcủa bà. Nhà Quại biết điều đó nên còn nhấp
nhổm, không nỡ dọn hàng ngay. Dân thtrấn lo ngại rằng, nếu cứ ngồi dưới trời mà bán
mua chc chắn sau đó tất cả sẽ bị đóng băng cứng ngắc, mà hình như chưa ai muốn chết.
- Bà cũng tìm chmà ẩn đi thôi, tuyết rơi thế này nó không lên đâu...
Như không nghe thấy lời nhà Quại đồ nướng, Hạng Thị Sồng vẫn ngồi, như thể quá trình
đóng băng lên cư dân đầu tiên thị trấn đang bắt đầu.
đây là A Linh. Bà quen A Linh lần đầu tiên cũng tại hàng đồ nướng nhà Quại. Hôm
đó trời cũng rất lạnh, tuy không thấm gì so với hôm nay nhưng rất lạnh. Lạnh đến mức bà
phải tặc lưỡi thu dọn hết những đồ thổ cẩm, mớ bạc giả xủng xẻng và mấy đám dây dợ
cho cvào quẩy tấu và tìm vào góc ch. A Linh lúc đó đang gỡ một xiên thịt nướng thơm
phức một cách hờ hững. Bà lẩy bẩy bước vào, gã trai bản ngẩng lên, ngơ ngác. Gã b
xiên thịt nướng đứng lên lập bập dùng cả bàn tay ngy mgiúp bà gỡ quẩy tấu khỏi vai.
Gã mời bà một xiên thịt. Một gã đàn ông Mông ngồi lặng lẽ ăn thịt nướng là một sự lạ.
Xuống chợ mà không uống rượu thì không phải là đàn ông Mông. Đàn ông Mông không
bao giờ ngồi một mình ăn thịt nướng, nếu có ăn thịt nướng thì nhất quyết cũng phải có cái
ly sành xám kịt ngất ngư trước mặt. Nhưng A Linh thì ngồi lặng lẽ ăn thịt nướng. Bà
cũng đón xiên thịt nướng từ tay người đàn ông ngồi ăn như là một lẽ rất tự nhiên.
Thịt nướng thơmm ấm nóng từng chân răng của hai quai hàm còn chưa hết lập cập của
bà, thịt nướng làm m cái bụng bà, và thịt nướng làm mềm ánh mắt bà già Hạng Thị Sồng
sáu mươi mùa ngô núi mọc. Đây không phải là lần đầu tiên được mời, con dâu cả mời,
con dâu hai mời, con dâu út mời... Nhưng là lần đầu tiên bà được một người đàn ông
Mông không quen biết mời với một cử chỉ thân tình đến thế, đời bà chưa từng có điều đó,
ngay lão Vàng Hườm với bà đến mấy chục năm cũng không một lần mời vợ dù chlà
một muôi gỗ mèn mén, vậy nên bốn đứa con trai cũng theo bố, chẳng biết đến mẹ bao
giờ, vả lại, chúng còn khuất mặt sau đám khói thuốc, làm gì nhìn thấy ai. Vậy nên khi
được mời hẳn một xiên thịt nướng giữa chợ thì Hạng Thị Sồng lấy làm rưng rức trước
hành động đẹp đẽ ấy lắm. Hai người lặng lẽ ngồi bên bếp lửa của hàng đồ nướng. Khi
miếng cuối cùng của xiên thịt đã bị gỡ, Hạng Thị Sồng nhặt lên hai qutrứng nướng đưa
cho A Linh một quả. Lại lặng lẽ ăn. Một vài trao đổi nhỏ đủ để bà biết A Linh ở Sa Pạ,
còn bà ở Hầu Thào. Hai hướng khác nhau của những cung đường vắt theo sườn núi đổ về
thị trấn. Khi cây thập tự trên nóc nhà thờ đã sm lại chuẩn bị chui vào đêm thì A Linh ra
về. Bà còn ngồi lại ngẩn ngơ một lúc lâu mới sửa soạn quẩy tấu tìm về nhà trọ. Đã lâu
rồi, chặng đường từ thị trấn về Hầu Thào chỉ gặp bước chân bà mỗi tháng một lần. Như
hầu hết những người đàn bà khác từ các bản về đây bán hàng, bà nghỉ lại A Su Phìn.
Có một sức hút mơ hồ từ phía người đàn ông trẻ khiến Hạng Thị Sồng phải suy nghĩ.
Hình ảnh A Linh rời quán đồ nướng với những bước chân lưu luyến, không uống rượu
mà liêu xiêu leo lên yên chiếc xe đạp, rồi còn ngoái li, rồi lại rất nhanh nhìn đi nơi khác
cứ quẩn đi quẩn lại trong đầu bà. Cả đời bà lam lũ như đá núi, giờ đây bà chả khác nào
một phiến đá xám xịt bấu cheo leo bên sườn núi chờ một cơn mưa bão sẽ bất ngờ lăn
thùm xuống thung lũng, xuống vực sâu đâu còn có thể tơ tưởng điều gì. Nhưng ai bảo đá
núi thì không bao giờ tơ tưởng! Hoặc là những tơ tưởng đeo bám từ thời thiếu nữ chưa
một lần toại nguyện, đeo bám mãi để rồi trỗi dậy trong bà khi con tim tưởng chừng đã
đông cứng chờ khuất vào một hẻm núi nào đó để rồi vĩnh viễn lặn vào trong đá.
***
Mười lăm tuổi, Hạng Thị Sồng bị bắt chồng. Những tươi mởn xuân thì của cô thiếu nữ
Mông bvày vò tan nát trong hơi men đặc sệt và mùi nước miếng nhay nhứt của gã trai
lớn nhà Vàng Chử. Tuần trăng trước, Vàng Hườm đã d cửa trùm bao gai bế thốc cô v
nhà hắn trong sự ngngàng đứt đoạn của tiếng sáo da diết từ đôi môi một chàng trai
khác.... Sồng không khóc, bởi cô biết phận mình, biết thân phận đàn bà Mông, không
sống vì những mong ước bản thân. Cô thấm thía điều đó qua cuộc đời của bà, của mẹ.
Nhà Vàng Chgiàu có bi ba thung lũng hoa anh túc nở rợp trời lúc nào cũng có tám tay
súng kíp trên chòi canh và mười hai con chó săn bảo vệ. Nhựa anh túc cô thành thuốc
khách tvmua, bao nhiêu cũng hết. Sồng về nhà Vàng Chử cũng vì thứ nhựa hoa anh
túc. Bố cô sau bảy năm nằm bàn đèn, trong một lần vật vã đã đổi cô con gái Hạng Thị
Sồng lấy ời hai đồng cân thuốc phiện. Sáu năm sau khi Sng về nhà Vàng Chử, ông
chầu giời, mộ ông được chôn gần thung lũng hoa anh túc nhà chồng cô. Bốn đứa con trai
lần lượt ra đời sau những cơn đau thắt nổ đom đóm, mắt bung nở những bông anh túc
xanh đỏ tím vàng.
Bốn cuộc đời chìm ngập trong khói thuốc, giống như cha chúng, ông chúng. Dân bản bảo
vì khi đẻ Sồng ăn nhiều ngọn anh túc luộc quá nên trong sữa đã có thuốc phiện rồi, con
bú không thích cũng nghiện thôi. Một buổi, người đàn ông thổi sáo đứt đoạn năm nào nơi
đầu hồi nhà Hạng Thị Sồng trở về cùng một đoàn người mang sắc phục, thung lũng hoa
anh túc tan tác, tám tiếng súng kíp nổ, một cán bộ xã và hai người mang sắc phục mất
mạng. Vàng Hườm tử thủ quăng lựu đạn trước khi lĩnh trọn một băng từ khẩu AK báng
gấp. Lựu đạn nổ, cả một vạt hoa anh túc cuộn xoáy, những cánh hoa tả tơi trong ráng
chiều. Hoàng hôn đỏ bầm như máu. Mỗi bông anh túc là một đụn máu, tím tái trong nhập
nhoạng chiều.
Ba thung lũng không còn tím ngắt hoa anh túc, nhưng năm khuôn mặt ông con Vàng Ch
thì tím sm lại. Sồng sai con dâu đem gieo ngô, ba thung lũng hết năm quẩy tấu hạt
giống, ngô trổ bắp chín vàng rum lòng núi. Ngô chất ngất ngưởng đầy nhà, đầy sân
nhưng chẳng có người ăn. Năm ông con Vàng Chử hút hết số thuốc gài trên nóc nhà thì
lần lượt về với đất. Còn lại Sồng và ba người con dâu lặng lẽ như ba chiếc quẩy tấu lăn
lóc ba góc nhà. Chả ai buồn bắt chồng. Cả đời Hạng Thị Sồng đã quen với khói thuốc và
men rượu đến mức bà cảm thấy một ngày thiếu nó, chính bà cũng lăn ra mà chết. Hoặc là
sống một cuộc sống khác, không bao giờ còn ngửi thấy mùi men và vị hăng ngầy ngậy ấy
nữa. Bốn người đàn bà trong ngôi nhà sàn rộng thênh, người nọ nghe người kia trở mình
trèo trẹo. Đêm thì dài mà trăng thì sáng.
Thế rồi ba người con dâu lần lượt bắt chồng. Hạng Thị Sồng lúc này đã là một bà già
chính hiệu, ngày ngày ngồi se sợi gai dệt những tấm thổ cẩm giăng mắc đầy sân. Bà c
dệt, dệt như đan cài những ước mơ không thành sự thật. Hết mẻ này đến mẻ khác, thổ
cẩm chất ngất mt góc nhà. Một buổi chiều, tiếng sáo mà bà chôn chặt tận đáy lòng cht
bật lên nơi đầu hồi, phấp phỏng dập dồn. Người trai thổi sáo đứt đoạn năm xưa trở về, xa
lạ quần áo, xa lạ những sao và gạch. Ông kéo bà lại bên bài vị trước bàn thờ, quỳ xuống
lặng lẽ khóc. Nắm chặt bàn tay, ông bo sẽ về đón bà.
Vào buổi chiều theo lịch hẹn ấy, Hạng Thị Sồng bứt rứt ngồi ngắm vạt hoa cải vàng trước
hiên nhà rồi tỉ mẩn mang bài vị của chồng ra lau chùi mãi. Khi tiếng xe con phì phạch bò
lên con dốc đầu bản thì bà bật dậy, vơ váo mấy tấm thổ cẩm đang dệt nhét đại vào quẩy
tấu mải miết cắt rừng lên thtrấn. Từ y, Hạng Thị Sồng cần mẫn với những tấm thổ cẩm
do mình dệt ra, cần mẫn đi về giữa Hầu Thào và A Su Phìn. Lng lẽ như con chim rừng
quên hót. Dần dần, những lần đi về của bà thêm thưa vắng. Số thổ cẩm bà dệt cũng đã
bán hết, giờ đây, bà thường mua lại của những người đàn bà Mông khác mang lên tcác
bản, lại thêm mấy thứ vòng khuyên bạc, những ngôi nhà nhỏ ghép từ quả thông... Tất cả
những thứ ấy được bày dưới bóng một cây lê già bên một khách sạn, bà cũng kiếm chỗ
thuê trtại thị trấn. Lâu lắm mới về Hầu Thào.
***