
Sương trắng A Su Phìn
TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN XUÂN THUỶ
Căn phòng ấm áp, bếp lò đượm than hồng rực. Từng viên than cháy căng như co mình
trước cái lạnh cắt da thẩm thấu qua bức tường dày sà xuống từng khe gỗ thông. Nhiệt kế
trong phòng chỉ âm 3 độ C. Tuy nhiên Hạng Thị Sồng không biết điều đó, đơn giản, bởi
với bà, chữ cũng chỉ là một thứ hoa văn trên tấm thổ cẩm vắt trên tay những người đàn bà
Mông từ các bản chảy về thị trấn. Mọi thứ trong căn phòng này đều xa lạ với cuộc sống
của bà, từ cái hộp chứa nhà cửa, những hình người nói cười nhảy nhôi đến cái vật kêu tíc
tắc gắn trên tường, chỉ có bức tranh thổ cẩm gắn những đồng xu cổ treo làm vật trang trí
phía trên bộ bàn nước là quen thuộc. Duy nhất một điều bà cảm nhận được, đó là sự ấm
áp không phải từ bếp lò hồng than phả tới mà tự trong ngực phả ra. Sự ấm áp bà có thể
cảm nhận một cách rõ ràng từ thân thể người đàn ông đang say ngủ, đầu khẽ quẹo vào
nách người yêu, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. A Linh đang mơ màng trong những
mộng mị có thực.
Ngoài trời, ngày hay đêm, sớm hay chiều bà không biết, A Linh cũng không biết. Người
thị trấn này có lẽ cũng không biết. Kể từ khi những bông tuyết lơ phơ trải đều xuống thị
trấn thì mọi ý niệm về thời gian vốn đã rất mù mờ ở A Su Phìn bị xoá nhoà hoàn toàn
ngay cả với những người minh mẫn nhất. Những người đàn bà Mông chạy dạt vào góc
chợ trải những tấm ni lon, lót thổ cẩm và đốt than hồng xúm xít. Hàng quán đóng cửa.
Khách du lịch trót đến nơi thì náu mình sau những khung cửa bên những bếp lò hồng rực.
Những người bận rộn duy nhất là nhân viên các nhà nghỉ khách sạn, chuẩn bị củi than và
tiếp tế đồ ăn tại phòng cho khách. Thị trấn bỗng chốc vắng huơ hoắt, không một bóng
người. Nóc nhà thờ đá lúc đầu ngợp trong hoa tuyết bả lả, đậu từ cây thập tự rớt la đà
xuống mái ngói và sượt qua mảng tường đá đầy luyến lưu, sau đó thì cả tháp chuông ngoi