iii
TÓM TẮT
Sự phát triển ổn định và bền vững của hệ thống ngân hàng sẽ tạo ra nền tảng
cho sự phát triển của các ngành nghề khác trong nền kinh tế. Nền kinh tế Việt Nam
giai đoạn 2006-2007 với làn sóng chuyển đổi các ngân hàng nông thôn đã tạo nên sự
tăng trưởng nóng về số lượng và quy mô ngân hàng. Tuy nhiên, đi kèm với đó là sự
yếu kém về năng lực tài chính và khả năng quản trị đã tạo ra những bất ổn trên thị
trường ngân hàng nói riêng và toàn nền kinh tế nói chung. Thực tiễn cho thấy giai
đoạn 2011-2012 ngành ngân hàng Việt Nam đã phải tiến hành tái cơ cấu để giảm số
lượng ngân hàng, sáp nhập các ngân hàng yếu kém, cải thiện khả năng cạnh tranh
của các ngân hàng trong nước. Qua đó, có thể thấy cạnh tranh luôn xuất hiện trong
ngành ngân hàng và việc nghiên cứu về tác động của cạnh tranh đến ổn định ngân
hàng là cần thiết. Luận văn đã đưa ra các mục tiêu nghiên cứu là phân tích tác động
của cạnh tranh, đo lường cạnh tranh, chiều hướng tác động của cạnh tranh và các yếu
tố khác liên quan đến sự ổn định ngân hàng tại Việt Nam. Từ đó, đề xuất các hàm ý
quản trị phù hợp để gia tăng sự ổn định của hệ thống ngân hàng tại Việt Nam.
Luận văn dựa trên dữ liệu thu thập từ 28 ngân hàng thương mại tại Việt Nam
trong giai đoạn 2011–2023, sử dụng chỉ số Lerner để đo lường mức độ cạnh tranh,
chỉ số Z-score để đo lường mức độ ổn định và các yếu tố khác để ước lượng mức độ
tác động của cạnh tranh đến ổn định ngân hàng bằng phương pháp OLS, mô hình
FEM, mô hình REM và phương pháp GLS. Kết quả nghiên cứu cho thấy cạnh tranh
có tác động cùng chiều đến sự ổn định ngân hàng tại các ngân hàng thương mại Việt
Nam. Trong khi các yếu tố như tốc độ tăng trưởng tín dụng (GRW), tỷ lệ vốn chủ sở
hữu trên tổng tài sản (CAP), hình thức sở hữu (GOV), tăng trưởng GDP (GDP) và
lạm phát (INF) ảnh hưởng cùng chiều thì quy mô tổng tài sản (SIZE) có tác động
ngược chiều đến ổn định ngân hàng.
Từ khóa: Cạnh tranh, ngân hàng thương mại Việt Nam, ổn định ngân hàng.