intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Thế mới xứng với em. 

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:15

53
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

 Người ta cứ nghĩ tôi là thiên thần đến bên em để cải tạo em nhưng sự thật thì  người mang danh thiên thần, là tôi đây, hình như đến là để dung túng thêm  cho em.      Lý do ư? Hừm, về cơ bản thì có lẽ là do tính cách em, thứ mà hai từ “độc ác”  có thể miêu tả một cách vô cùng chính xác.     

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Thế mới xứng với em. 

  1. Thế mới xứng với em.    Tác giả: Blue.y .  Biên tập: Dạ Thần.  Thể loại: tình cảm.  Tình trạng: on‐going.  Giới hạn: truyện ngắn.    Phần 1:    Haizzzzz. Này này, cô bé, tại sao tôi lại thích em nhỉ? Em có biết tôi đã tự hỏi  mình bao nhiêu lần rồi không?    Người ta cứ nghĩ tôi là thiên thần đến bên em để cải tạo em nhưng sự thật thì  người mang danh thiên thần, là tôi đây, hình như đến là để dung túng thêm  cho em.      Lý do ư? Hừm, về cơ bản thì có lẽ là do tính cách em, thứ mà hai từ “độc ác”  có thể miêu tả một cách vô cùng chính xác.      Rất lâu sau cái ngày đầu tiên tôi triển khai kế hoạch nụ cười close up, để theo  đuổi em, tôi vẫn nhớ câu nói vô cùng phũ phàng em “dành tặng” tôi hôm ấy.  Đó là lần đầu tiên tôi được nếm trải cái gọi là “tính cách phù thủy” của em.      Do vô cùng tự tin về vẻ bề ngoài của mình lại cộng thêm sự tư vấn (kiểu đưa  người ta đi tự vẫn) của thằng bạn chí cốt, tôi đã thực thi kế hoạch nụ cười 
  2. close up với em. Nói đơn giản ra thì kế hoạch này có nghĩa là nhìn thấy em ở  đâu là cười với em ở đấy. Còn nói hoa mĩ hóa lên như nguyên văn lời thằng  bạn tôi là “mày phải cười rạng rỡ với em ấy phải sử dụng hết công sức đánh  răng hai mấy năm qua để cho ra một nụ cười rạng ngời như mặt trời. Phải để  cho em ấy thấy rằng mày chính là ánh sáng, là niềm tin, là hy vọng của cuộc  đời em ý. Phải cười với em ấy mọi lúc mọi nơi. Khi em ấy vô tình bắt gặp  mày. Mày phải …”. Nó còn nói dài lắm nhưng tôi đã phải bịt mồm nó lại  trước khi nó nói xong vì cùng với những lời vàng ý ngọc nó nhả ra còn có cả  màn “mưa cơm” vô cùng “thơm mát” mà nó khuyến mãi cho tôi. Vì những lời  vàng ý ngọc trên mà tôi phải cất công mời nó đi ăn cơm rang Dương Châu  đấy, ồ nhưng, thực ra là do nó đòi.      Và rồi tôi làm theo lời nó. Tôi có tình vòng một vòng lớn để đi học cùng  đường với em, và mỉm cưởi. Tôi cố tình trốn… cái này nói ra thì có lỗi với bố  mẹ quá nên thôi nhé, để được tan cùng giờ với em, lại mỉm cười với em. Sau  khi ăn, tôi vẫn giữ giữ nguyên cái gọi là nụ cười close up đó nhìn em.      Khuôn mặt em lạnh băng, chẳng phản ứng gì.      Ban nãy, mà không, lúc nào tôi cũng thấy em một mình, đi học một mình, đi  ăn cũng một mình, trong khi những người khác đều có đôi có cặp. Dù khuôn  mặt lạnh lùng khí chất cao ngạo của em không khiến người ta có cảm giác lủi  thủi, nhưng tôi vẫn thấy xót xa. Tôi nghĩ lạc quan rằng cảm giác xót xa đó của  tôi. Rồi cũng chẳng tồn tại lâu đâu vì sẽ sớm thôi, bước bên cạnh em sẽ là tôi.  Và, khi ấy tôi sẽ chẳng cần lo nghĩ gì nữa.      Vấn đề của tôi là hiện thực nó không lạc quan như tôi nghĩ. Sau mười mấy lần 
  3. bắt gặp tôi cười với em, cuối cùng có vẻ như như đã không chịu nổi nữa em  đã gọi tôi lại và hỏi:      ‐ Này anh, anh bị điên à?      Tôi nghĩ là mặt tôi đã méo xệch khi nghe em hỏi.      Khuôn mặt xinh đẹp nhưng băng giá ngước nhìn tôi, em hỏi tiếp, với giọng  rất quan tâm:      ‐ Anh…tinh thần và sức khỏe anh gần đây có tốt không?      Này cô bé, em có biết khi em hỏi câu trên tôi đã giận thế nào không? Em  tưởng tôi không hiểu ngụ ý của em ư? Xin lỗi tình yêu, đầu óc anh hơi bị  nhanh nhẹn đấy. Nhưng biết là một chuyện còn đối phó với điều mình biết lại  là một chuyện khác. Tôi trả lời kèm nụ cười thân thiện:      ‐ Ồ, chưa đến nỗi phải đến bệnh viện đâu, cô bé!      Tôi hận là đã nói câu này để tạo cơ hội cho em nghe xong liền mìm cười.      ‐ Đương nhiên, cỡ như anh phải vào hẳn trại thương điên.   
  4.   Dứt lời là em lập tức quay đi, bỏ mặc tôi chết điếng tại chỗ.      Sao em nỡ nói thế?      À, mà cũng phải thôi, người ta nói em độc ác mà!      Nhưng dù em độc ác tôi vẫn thích em và may cho em nhé, tôi là một con  người vô cùng vô cùng kiên trì nên tôi sẽ không từ bỏ em chỉ vì câu nói phũ  phàng của em đâu.      Cứ như thế, sau một chuỗi tháng ngày dài đằng đẵng, tôi theo đuổi em,  nhưng tất nhiên là không theo mấy cách khiến người ta tiền mất tật mang của  thằng bạn nữa, mà bằng tất cả sự chân thành của tôi.      Và cuối cùng của cuối cùng, hình như điều đó đã làm em cảm động. Nói thế  dường như có chút phóng đại, bởi biểu cảm của em chính xác ra mà nói thì là:  có chút để tâm.      Tồi một ngày, em bỗng dừng lại, nhìn tôi thật lâu và hỏi.      ‐ Tại sao anh thích tôi?     
  5. Tôi cố tình làm bộ dạng của người đàn ông bí hiểm, cười quến rũ nhìn em:      ‐ Em nói xem.      Tôi thấy đôi lông mày thanh mảnh của em hơi nhíu lại sau nụ cười của tôi.  Em trả lời có vẻ chắc chắn.      ‐ Bởi vì tôi xinh đẹp.      Tôi ngớ người vì câu trả lời của em. Ừ thì em xinh đẹp thật nhưng đó không  phải lí do. Mà tôi thích em vì cái gì? Tại sao tôi thích em?      Giờ nghĩ lại mới thấy ngạc nhiên. Tại sao tôi thích em ư? Thú thực, bản thân  tôi cũng không biết.      Nhưng em này, nếu cứ phải làm một việc hay thích một người, yêu một  người chỉ vì một lý do nào đó thì chẳng phải khi lý do đó đã mất đi, tình cảm  ấy, việc làm ấy sẽ trở nên vô nghĩa hoặc chẳng là gì sao?      Tôi hoàn toàn không tán đồng với quan điểm làm việc gì cũng cần phải có lý  do. Con người ta cũng có những lúc làm nhiều việc mà không biết tại sao  mình làm như thế đấy thôi. Vậy nên em à, câu hỏi của em là thừa thãi với tôi.     
  6. Tôi thích em vì tôi thích em.      Nếu em nhất định cần một lý do thì nó ở bên trên đấy, tôi đã cho em một lý  do.      Ồ, ước gì tôi có thể nói tất cả những điều này thành lời chứ không phải thầm  nghĩ thế này. Ước gì! Ước gì!      ‐ Không phải, tôi đã từng thấy nhiều người xinh đẹp hơn em nhiều, nhưng tôi  không hề thích họ. Tôi thích em, bởi vì em độc ác.      Em cười khẩy:      ‐ Mới lạ đấy , nhưng tôi nghĩ độc ác thì đáng ghét hơn là đáng thích.      Tôi cố giả bộ thành thật nói:      ‐ Em biết không? Thực ra, chúa trời rất thích em, người rất muốn em trở thành  một thiên thần nhưng Người không thể thân chinh xuống giúp em thay đổi  được nên người mới phái tôi xuống.      Tôi đứng nghiêm trang lại, đặt tay lên trước ngực vẻ mặt hết sức nghiêm túc:   
  7.   ‐ Xin tự giới thiệu, tôi là con trai của chúa trời có nhiệm vụ yêu thương và cải  tạo em thành một thiên thần.      Lúc nhìn em, tôi mới phát hiện ra em đang nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kì  dị. Và em nói:      ‐ Tôi nghĩ cỡ anh có lẽ trại thương điên cũng chịu.      Hix! Tôi lại chết điếng tập hai. Nhưng khi khuôn mặt em từ từ quay đi, ở đôi  gò má trắng hồng và khóe môi tươi thắm của em tôi đã bắt gặp nét cười  nghiêng nghiêng.      Tôi biết rằng, em đã chấp nhận tôi từ khoảnh khắc đó.      Ở bên em tôi có cảm giác rất dịu dàng và bình lặng. Em ít nói, tôi cũng nói  không nhiều. Chỉ khi thỉnh thoảng pha trò để được nhìn thấy em cười dù chỉ  là nụ cười lắng sâu đáy mắt.      Em có cách quan tâm rất âm thầm nhưng đó lại là điều làm tôi cảm động  nhất.      Lấy ví dụ như hôm tôi khất hẹn với em vì có trận bóng. Tôi chỉ cần nói là có  việc không cần nói việc gì cũng chẳng bảo ở đâu cho em biết. Em cũng không 
  8. hỏi.      Tôi chơi được nửa trận thì phải rút lui vì bên đội kia có một tên chơi xấu,  ngáng ngã tôi. Tôi bị va đập mạnh đầu gối và vài vết xây xát. Khi tôi đang  ngồi bên ghế nghỉ, loay hoay với mấy vết thương đầy đất cát thì bỗng thấ đôi  bàn tay trắng nõn cầm theo miếng bông có thấm cồn sát trùng, nhẹ nhàng lau  sạch mấy vết thương cho tôi, rồi lại nhẹ nhàng dán urgo cho tôi.      Đó là em.      Tôi cảm giác là khi ấy tôi đã trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn em, đến mức mắt  tôi sắp có thể rớt ra khỏi tròng.      Em mìm cười, ngồi cạnh tôi nói.      ‐ Nhìn gì thế? Đội anh đang thua kìa.      Tôi quay ra sân bóng nhưng tâm trí lại để cạnh em, cảm giác lâng lâng lạ kỳ.      Cũng vì thế mà tôi vác nguyên cả bộ mặt hạnh phúc ra hỏi đồng đội:      ‐ Thắng chưa?   
  9.   Thì lập tức cả đám nhảy vào tẩm quất và nhận được câu trả lời:      ‐ Mày ngồi trên sân để đếm cỏ à? Thua rồi!      Em thực ra đâu có độc ác như người ta nói nhỉ? Hoặc có lẽ người ta chưa hiểu  em nên mới nói em như vậy, hoặc có thể em chỉ hiền dịu với những người em  yêu       Tôi đã nghĩ về em như thế trước khi chuyện đó xảy ra.      Hôm ấy, một ngày nắng đẹp, tôi đã quyết định hẹn em lên thư viện, em sẽ  mua cà phê sữa tới còn tôi sẽ chọn trước những cuốn sách thật hay để cả hai  cùng đọc.      Cách một quãng rất gần thư viện tôi bắt gặp một đám đông đang bu lại xem  thứ gì đó. Tôi cũng có chút tò mò muốn vào xem thứ đó nhưng hẹn với em  quan trọng hơn nhiều. nếu dừng lại thì ắt hẳn tôi sẽ muộn và em sẽ phải ngồi  chờ tôi. Mà tôi lại rất ghét việc bắt con gái phải chờ đợi nên dù có tò mò nữa  tôi cũng sẽ không dừng lại đâu.      Nhưng cuối cùng tôi vẫn dừng lại. Không những thế tôi còn gạt người ta sang  hai bên để chen vào một cách lỗ mãng. Rất nhiều người khó chịu quay ra  lườm tôi nhưng tôi mặc kệ.   
  10.   Vì, tôi đã nghe thấy tiếng em trong đám đông vọng ra, âm thanh sắc lạnh, cao  ngạo bất thường:      ‐ Mày còn dám đến gặp tao sao?      Em ở đó và em đang nói chuyện gì? Bỗng tôi thấy bất an vô cùng.      Lúc tôi chen được lên đầu thì cũng là khi em giáng cho người con gái đứng  trước em một phát tát. “Chat” một tiếng, phát tát ấy chắc hẳn rất rất đau. Tôi  thấy người con gái kia loạng choạng rồi ngã. Em liền bước lại xách cổ áo cô ta  lên, “chat” một tiếng, em lại tát cô ta.      Cô gái ấy hai má đỏ lừ, khóe môi còn thấp thoáng chút máu.      Em đẩy mạnh cô gái đó khiến cô ấy đập đầu xuống đất, dường như thấy chưa  đủ em còn định dùng đôi gót nhọn bảy phân để đạp cô ta nhưng em chưa kịp  làm thì tôi đã ngăn em lại.      Tôi kéo em chạy khỏi đám đông, rời xa tất cả, em cũng không hề phản ứng.      Đến một ngõ nhỏ vắng vẻ, chúng tôi mới dừng lại, lúc này tôi mới nhìn kỹ  được em. Đôi mắt em đỏ ngầu, đôi môi mím chặt lại.   
  11.   Em nhìn tôi rồi hỏi, vẫn bằng cái giọng sắc lạnh khác thường như ban nãy:      ‐ Sao anh lại cản tôi?      Tôi vội phân trần:      ‐ Tại vì em đang làm những điều rất…không giống em hàng ngày. Sao em lại  làm vậy với cô gái đó? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?      Em lạnh nhạt:      ‐ Tôi hàng ngày? Tôi hàng ngày thì sao? Không phải là giống như bây giờ sao?  À, chắc tại anh chưa bao giờ thấy bộ mặt thật của tôi nên thấy lạ. Mà chẳng  phải anh đã nói thích cái độc ác của tôi sao? Bây giờ tôi độc ác cho anh xem,  anh lại ngăn cản!      Càng nói về cuối em lại càng như muốn gào lên, em cứ tiến gần về phía tôi  còn tôi thì lùi lại từng bước nhỏ.      Tôi bắt đầu hoảng hốt. Bộ dạng em kích động như vậy rốt cuộc là đã có  chuyện gì.     
  12. Em tiến thêm bước nữa tôi đưa tay giữ lấy hai vai em thật chặt dịu dàng nói:      ‐ Không phải, em không hề độc ác. Có chuyện gì thế? Đã có chuyện gì xảy ra  với em? Nói cho anh biết được không?      Em lạnh lùng đáp      ‐ Không.      Rồi vùng chạy. Tôi vội đuổi theo em, nhưng không kịp, ra khỏi con ngõ đó tôi  không biết em đã rẽ đường nào.      Sau đó tôi không hề thấy em, ở trường, ở chỗ em thuê nhà. Tôi nghĩ có lẽ em  muốn tránh mặt tôi trong lúc này. Tôi không biết rốt cuộc là tôi đang giận em  hay em đang giận tôi nữa. Giả sử là em giận tôi, nhưng vì cái gì chứ? Ngày  hôm ấy tôi không hề cáu gắt với em, không hề ép em nói những điều em  không muốn.      Nói đi nói lại vẫn là tôi giận em thì nghe có lý hơn. Nhưng tôi không hề giận  em. Tôi chỉ thấy sợ và thấy lo cho em, lo đến mất ăn mất ngủ.      Thằng bạn thấy tôi vật vã như thế, liển hỏi tôi:     
  13. ‐ Mày thích em ma nữ ấy thật à?      Tôi cười hiền:      ‐ Phải! Tuy cô ấy là ma nữ nhưng lại là một con ma nữ đáng yêu.      Thằng bạn tở vẻ không còn gì để nói rồi bảo tôi:      ‐ Cỡ như mày, thương điên nó cũng chịu thôi!      Ôi đứng hình, trợn tròn mắt nhìn thằng bạn. Câu nó vừa nói làm tôi nhớ đến  em. Sao mà trùng hợp!       Thằng bạn thấy tôi biểu hiện bất thường liền vỗ vỗ vào má tôi mấy cái.      ‐ Mày không sao chứ?      Tôi giật mình, xua tay.      ‐ Không sao.     
  14. Thằng bạn đạp cho tôi một cái rõ đau rồi chế giễu.      ‐ Thôi con xin người! cái bản mặt “thất tình tự tử đu dây điện” rõ rành rành  thế kia mà bảo không sao. Mày không sao thì tao ăn thịt một tháng!      Tôi lẩm bẩm:      ‐ Bình thường mày cũng có không ăn thịt đâu mà!    ‐   ‐ Mày có muốn biết tại sao em ấy lại như thế không?      Tôi quay ngoắt sang thằng bạn, thấy vẻ mặt nó vô cùng nghiêm túc, tôi gật  đầu dứt khoát.      ‐ Muốn!      Thế là nó kể cho tôi nghe về quá khứ mà nó tình cờ biết được qua bạn gái nó‐  một bạn học chung cấp 3.      Cô gái nhận của em hai phát tát trời giáng hôm đó không ngờ lại chính là  người bạn thân nhất của em. Và điều khiến tôi càng không ngờ tới là cô ta  cũng chính là kẻ phá hoại gia đình em.   
  15.   Bạn tôi kể rằng em và cô ta rất có duyên gặp nhau từ năm lớp một rồi kết thân  từ đó, cho đến hai năm trước, khi em vẫn còn học năm cuối cấp 3, đó cũng là  thời điểm mà cô ta chen chân vào gia đình em.      Cô ta vốn là con nhà nghèo còn em là con nhà gia thế. Chơi với em dường  như cô ta nhận thấy cơ hội đổi đời đã đên. Những ngày tháng mà cây kim còn  giấu được trong bọc, bố em về muộn hơn, thậm chí có đêm còn không về nhà.  Còn bạn của em thì bỗng dưng xài toàn hàng hiệu, tiền chi không tiếc tay. Em  thấy lạ, em mập mờ nghĩ có lẽ bạn em đã quen với một đại gia nào đó, nhưng  em không hỏi và em càng không ngờ đại gia kia lại chính là bố mình.      Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, cho đến ngày mà em và mẹ cùng đi nghỉ mát, kỳ  nghỉ truyền thống của gia đình lần đầu tiên không có bố em. Ông nói là bận  việc, không thể thu xếp được, chẳng ai nghi ngờ.      Mọi chuyện sẽ tiếp tục nằm trong bóng tối nếu mẹ em không đột ngột nhận  được tin công ty mà mẹ em làm chủ vừa thất thoát một số vốn lớn mà không  rõ lý do. 
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2