
Tin nhắn phép màu
(Viết riêng cho tuổi 20)
TRUYỆN NGẮN CỦA MINH ĐAN
Sài Gòn, tháng 6, trời trở gió, mưa xối xả. Cả đường phố như chìm dần trong màn nước
lạnh cóng, tê buốt. Ngoài kia, những ánh đèn màu loạng choạng, những bóng người
ngợm ướt sũng, mềm rũ như thể họ hàng nhà mèo gặp kiếp nạn, đang kéo nhau đi tìm nơi
sưởi ấm.
Đặt chân vào căn phòng ọp ẹp ẩm thấp, Nhã Tú thở dài ngán ngẫm cho cái cám cảnh ở
nhà tường thuê vách mướn, không ngăn nổi tiếng sấm chớp dọa giẫm bên tai. Đồng hồ
treo tường đến hẹn lại lên, cựa quậy ba khúc nhạc đồng quê quen thuộc. Nó báo hiệu hai
mươi ba giờ thiêng đã đến, khiến những đứa con xa xứ như Tú bùi ngùi nhớ quê, nhớ tía
má quá chừng. Trái tim thơ của cô nao núng, nghe rõ từng nhịp.
Chẳng hiểu Tú trông mong điều gì ở cái giây phút muộn mằn này, chỉ biết rằng 12 tuần
qua, cứ vào đúng 23 giờ ngày thứ 6, cô nhận được một dòng tin nhắn lạ hoắc (có những
con số 0122... rất giống mấy sim điện thoại đang được ông Vinaphone khuyến mãi) mà
chưa một lần diện kiến chủ nhân của nó.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 8 chữ duy nhất "May mà có em, đời còn dễ thương". Lạ nhỉ, chàng
"bạch mã hoàng tử" nào mà dở hơi vậy kìa, Tú lảm nhảm, nhưng tận đáy lòng cô vẫn
khát khao được chiêm ngưỡng dung nhan người đàn ông của bóng tối ấy.
Không giống như bao đêm trước, Nhã Tú liếc dọc tin nhắn rồi ném cái cục gạch rõ nặng
như viên tấp lô vào góc giường mà chẳng may cô lỡ tay vứt bay ra hẻm, chưa chắc gì
được mấy bà ve chai đếm xỉa tới (sinh viên nhà nghèo mà, làm gì có tiền mua nổi "dế"
xịn). Co mình vò vẽ như con sâu đo sũng nước trên chiếc lá phất phơ vừa bị đốn sau một

đêm bão tố, Nhã Tú thiêm thiếp đánh liền một giấc tới sáng, mặc cho làn nước đỏng đảnh
đang lấp liếm thân phận của xóm lao động.
Riêng đêm nay, cô nhỏm dậy, mân mê cục gạch già nua cũ kỹ, nhẹ nhàng vỗ về bàn
phím, bấm liên tục mấy ký tự liền "Tui không quen biết với người xa lạ" rồi cô "sending"
một mạch đến đối phương. Đèn nhấp nháy, đổ chuông hối thúc, nhưng sao tay chân Nhã
Tú run lẩy bẩy như con gà bị cúm H5N1. Cô hồi hộp "Ai đó?". Từ đầu máy bên kia,
không có câu trả lời, đôi phút lại phì phò tiếng thở gấp của một kẻ giấu mặt mà Nhã Tú
cố tưởng tượng cho hắn là một gã lực sĩ vừa tham gia trận chiến đọ sức nào đó, hay cũng
có thể là hơi thở của loài Khủng Long, biết đâu được, con người thời kỹ thuật số cứ hết
ăn ngủ rồi lại ngủ ăn, suốt ngày chinh phục hết game này đến game khác, lười nhác tập
luyện không chừng thân thể mấy chốc cũng hóa thành con vật xấu xí ấy thôi. Không có
tiếng đáp trả, cò cưa với giờ chết những hơn mươi phút, Nhã Tú bực bội vứt thẳng cục
gạch quất mạnh vào tường kêu lộc cộc... lộc cộc... Rõ tội nghiệp cho cái thân cục gạch,
đen đời đến thế là cùng. "Ai mà dở hơi vậy cà? Dám ghẹo mình à?". Nhã Tú nghiến răng
cáu giận "Được rồi, mặc kệ anh là người hay ma, tôi cũng không sợ, tôi sẽ cho anh thấy
Nhã Tú tôi mạnh mẽ thế nào. Chờ đấy!". Vật vã với mưa gió, với những kẻ rỗi hơi thích
bày trò tán tỉnh con gái nhà lành theo kiểu những tên trùm khủng bố tấn công nhà Trắng
cũng đủ làm Nhã Tú thấm mệt. Cô đưa tay quờ quạng cuốn Thời Văn mới cáu, do chú
chủ biên N.Đ.T vừa gởi qua đường bưu điện biếu tặng chiều nay. Chưa đi được một phần
ba chặng đường, Nhã Tú lăn quay ra sàn nhà thiếp đi lúc nào không biết.
Trời vừa ửng nắng sau một đêm bão bùng rõ khổ, tưởng được yên thân, dè đâu Nhã Tú
lại phát hiện trên cái cục gạch dòng chữ tán tỉnh quen thuộc ấy nữa "May mà có em, đời
còn dễ thương!". Cô hết chịu đựng nổi rồi, sao lại có thằng ôn dịch nào cứ ám ảnh đời cô
thế này. Đến lớp từ sớm, cô đem chuyện của mình kể chi tiết cho Trần Thanh biết. Anh
nghe xong, tủm tỉm cười, rồi quay đi không cho Nhã Tú một lời khuyên nào.
- Này, sao anh kỳ vậy? Ít ra cũng phải dỗ dành người ta một câu mùi tai gì chứ? Cứ thế
mà đi được à?

Mặc cho người đẹp nài nỉ với đôi mắt ngấn lệ, Trần Thanh vẫn thong dong thắng tiến về
phía trước, vờ như chẳng quan tâm lắm đến "nỗi khổ tâm" của cô bạn nhỏ. Lúc này, Nhã
Tú ghét cay ghét đắng bộ dạng kiêu ngạo đến khó ưa của hắn. Cô với theo:
- Anh đúng là người không có trái tim
- !!!
* * *
Hai tuần qua, không nhìn thấy dòng chữ ấy gửi đến mình mỗi tối, Nhã Tú buồn nhớ. Cảm
giác thiếu vắng một thứ gì đó rất khó lý giải, mà làm sao lý giải khi chính cô cũng không
biết mình đã lậm cái dòng chữ chết tiệt ấy mất rồi. "Sao lạ thế? Lẽ nào mình đã kết kẻ lạ
mặt kia rồi ư? Không phải đâu, kẻ ấy có gì đáng để mình nghĩ tới chứ, có một câu cũ rích
cứ nhồi nhét vào đầu mình mãi...". Ôm con cá Heo ngồi thắt thỏm chờ đợi, mắt lúc nào
cũng dán chặt hết đồng hồ rồi tới màn hình điện thoại, tự lẩm bẩm một mình: "Kẻ xấu xa,
đồ vô tâm...",. Chẳng biết là điềm lành hay ma ám, ngay tức khắc, đèn lóe sáng, chuông
ngân lên, Nhã Tú chộp ngay cục gạch, xem thử kẻ lạ mặt kia nhắn gì nữa nào, chắc cũng
cái câu đọc hoài phát chán đây mà. Nhưng lần này thì đúng là khác thật rồi, người của
bóng tối ấy đã thẳng thắn "trực diện" với cô. Hắn bảo "Em đang nhớ Anh phải không?" -
Sao hắn biết mình đang nhớ hắn nhỉ? - Thêm một dòng tin nhắn mới nữa: "Em dễ thương
lắm! Anh rất thích em. Làm bạn gái của anh nhé!". Nhã Tú nổi quạu: "Làm bạn gái gì
chứ? Tui không phải là gái dễ bị mắc lừa đâu" rồi "sending" đáp trả đối phương. Hắn
cũng chẳng vừa, khiêu khích lòng kiêu hãnh của cô bằng dòng tin thách đố: "Để rồi xem".
Đêm nay, Nhã Tú không sao chợp mắt được, bao nhiêu nghi vấn, thắc mắc cứ nhảy múa
rối cả óc. "Xem gì chứ? Dám tỏ tình như thế với tui à?", cô làu bàu.
* * *
Hôm nay nữa là đúng ba tuần.
Sắc nắng hồng tươi phơi mình trên hàng rào dâm bụt. Một ngày mới ùa về. Không gian
nhẹ tênh. Giò Lan tím của ai bỏ quên trên hàng rào trước cửa nhà vậy ta? - Nhã Tú ngó
nghiêng trước sau, chờ mãi chẳng thấy ai đến nhận "lộc đầu ngày", cô chầm chậm tha nó

