
Tình đầu không nguôi
Chương 1. Thảm họa gia đình
Nó sinh ra trong gia đình khá giả, ba là chủ tịch xã, mẹ mất sớm vì tai nạn giao
thông. Tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng nó sở hữu một thân hình mảnh
mai, nhỏ nhắn, một làn da mịn màn với khuôn mặt khả ái và mái tóc buông dài,
thẳng mượt mà. Nhà nó lúc nào cũng chỉ có mình nó và bà giúp việc, vì ba thì luôn
bận rộn với công việc xã giao. Nó đã tốt nghiệp trung học phổ thông, nhưng kỳ thi
đại học vừa qua lại không đậu vào ngôi trường mà nó mơ ước - trường đại học kiến
trúc và giờ nó phải đến trung tâm luyện thi để năm sau thi lại. Lúc học phổ thông
nó rất ít bạn, nó chỉ có mỗi 1 đứa bạn thân duy nhất mà giờ nhỏ bạn nó cũng đã
dọn lên thành phố ở để tiện cho việc học, vì vậy nó cảm thấy rất cô đơn.
Buổi học đã kết thúc, nó lê từng bước nặng nề về nhà. Chợt nó nghe tiếng ồn ào
vọng lại từ ngôi nhà của nó, nó ngước lên nhìn, thấy đám đông đang vây quanh
ngôi nhà của mình. Nó không hiểu chuyện gì đang xãy ra nữa. Nó vội chạy thật
nhanh về nhà. Nó thấy mấy chú công an đang đưa ba nó ra xe, nó sợ hãi, chạy theo
ba, nó gào thét:
- Ba ơi, chuyện gì vậy ba? Con sợ…hu hu hu…
Ba nó quay mặt lại, cố nói với nó những lời cuối cùng trước khi bị lôi lên xe:
- Con đừng sợ, ba đã nhờ người lo cho con, ba đi rồi sẽ về!
Rồi ba nó bước lên xe, chiếc xe chạy thật nhanh về phía trước, nó chưa kịp hoàn
hồn về những gì đã xãy ra thì nó chợt nghe những người hàng xóm vốn không ưa
gì ba nó, giờ có dịp để chưỡi nhà nó:
- Ba mày tham lam quá rồi cũng phải có ngày này thôi.
Nó khóc òa, nó không biết nói gì cả, nó chỉ biết khóc mà thôi. Phải rồi, ba nó chỉ là
chủ tịch xã, lương tháng vốn không nhiều, nhưng tháng nào ba nó cũng chu cấp
cho nó trất nhiều tiền, chỉ cần nó muốn gì ba nó sẽ mua cho nó ngay. Lẽ ra nó phải
nghĩ đến việc ba nó nhận lối lộ từ lâu rồi mới phải. Nó quay lại nhìn ngôi nhà của
nó giờ đã bị niêm phong, nó càng cảm thấy đau khổ hơn khi chính ngôi nhà này, cả
gia đình của nó, lúc mẹ nó còn sống, vẫn thường quây quần bên nhau. Vậy

mà….Bà Mai-người giúp việc nhà nó cũng là dzú nuôi của nó, chợt cất tiếng nói
khẽ với nó, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Ba con có nói với dzú, đưa con về nhà dzú ở tạm ít bữa, rồi sẽ có người đến đưa
con đi.
Nó vâng lời dzú và cùng dzú đi về nhà của bà. Lê bước mãi trên đường, cuối cùng
cả hai người cùng ngừng lại trước một ngôi nhà, nhìn bên ngoài, nó thật nhỏ bé so
với nhà nó. dzú mở của và bảo nó:
- Vào nhà đi con, nhà dzú chật chội lắm, con ở tạm, đừng chê nha.
Nó khẽ lắc đầu và trả lời dzú:
- Không có đâu dzú, như vầy là con biết ơn dzú lắm rồi.
dzú bảo nó ngồi chơi để dzú ra chợ mua thức ăn về nấu cơm cho nó ăn. Nó muốn
đi theo dzú để cùng giúp dzú nấu ăn, nhưng giờ nó không có tâm trạng, nó vừa sợ
hãi, vừa mệt mõi, nó chỉ muốn nằm nhắm mắt 1 tý. Vã lại, ba nó nuông chiều nó
lắm, chưa bao giờ cho nó đụng tới việc bếp núc, mọi thứ luôn có ** lo cho, nên nó
cũng quen rồi. Nó nằm xuống cái giường nhỏ bé rồi thiếp đi 1 lúc, chợt có tiếng
động mạnh làm nó thức giấc, nó nhận ra dzú nó đang nấu cơm ở bếp và vô tình làm
rơi nắp xoang trên nền nhà. Nó ngồi dậy và đi vào bếp.
- dzú nấu gì đấy?- nó nhẹ nhàng hỏi.
- À, dzú kho cá và nấu canh xà lách son cho con ăn, con thích canh này lắm đúng
không nè? -dzú trả lời nó.
Nó có cảm giác vui vui trở lại và chạy lại ôm dzú:
- dzú hiểu con nhất!
dzú quay sang nói với nó, gương mặt buồn rười rượi:
- Nhà dzú nghèo, dzú cũng không có tiền mua thức ăn ngon cho con, dzú chỉ có thể
nấu canh sà lách cho con thôi, dzú sợ nay mai dzú hết tiền, không nuôi nổi con
Nó rưng rưng nước mắt trả lời dzú:
- Vậy lúc đó con sẽ bán hết nữ trang trên người con, nếu xài hết rồi, con sẽ cùng
dzú đi kiếm sống.
dzú vừa tém tóc, vừa trả lời nó:
- Theo ba con nói, vài ngày nữa sẽ có người trên Sài Gòn đến đưa con đi, nhà họ
giàu có, họ sẽ chăm sóc cho con thật tốt. Nếu được vậy thì hay quá. Nhưng dzú chỉ
sợ họ thất hứa với ba con thì con sẽ phải khổ. Tội nghiệp con dzú.
Nó không biết ba nó đang nói tới ai, nhưng trong lòng nó có cảm giác lo sợ, nó sợ
phải sống cùng người lạ.
Ăn cơm xong, dzú bảo nó đi ngủ sớm vì nó đã quá mệt rồi, nó vâng lời bước lên
giường nằm. Nó suy nghĩ, những dòng suy nghĩ về cuộc đời nó. Nó thấy tương lai
nó đang khép lại, nó sợ ngày mai lại bắt đầu. Giờ trong nó chỉ toàn là màu đen.
Chương II: Ngôi nhà mơ ước
Sáng nó thức dậy thật muộn, nó bước ra khỏi giường khi dzú nó đã làm được bao
nhiêu thứ, nó nhìn đồng hồ đã hơn 9h. Và nó vội đi rữa mặt, để đón chào một ngày

mới mà nó không biết điều gì sẽ đến với nó tiếp theo nữa. Nó đến bên bếp, thấy
dzú nó vẫn còn đang lay hoay với nhiều việc trong nhà, nó ôm dzú từ phía sau
nũng nịu như một đứa trẻ:
- dzú vất vã quá à, từ nay dzú kêu con dậy sớm để phụ dzú làm việc nhà.
Nó nghỉ về dzú nó, nhà dzú nghèo, phải đi làm cho nhà nó từ lúc nó chưa sinh ra,
cho đến bây giờ, dzú nó vẫn chưa có chồng con, vì tất cả thời gian dzú đã giành
cho gia đình nó và nhất là nó. Nó thương dzú nó lắm, thương như người mẹ đẻ của
nó vậy.
dzú xoa xoa đầu nó rồi cười mỉm với nó như một người mẹ hiền:
- Con là tiểu thư, con cành ngà lá ngọc, dzú không muốn con vất vả đâu.
Lúc nào cũng vậy, hồi trước cũng có nhiều lần nó ngõ ý muốn giúp dzú làm việc
nhà, nhưng dzú luôn luôn trả lời nó câu như thế, dzú cũng coi nó như một đứa con
gái của mình-đứa con quyền quí!
Dzú hỏi nó đói bụng chưa rồi mang cơm ra cho nó ăn, quả thật từ trước tới giờ nó
có bao giờ ăn uống kham khổ như vầy đâu, nó thấy khó nuốt lắm, nhưng rồi nó cố.
Vì nó biết cuộc đời nó đã thay đổi, đã bước sang một giai đoạn mới rồi. Ai bảo ba
mẹ, dzú nó cứ luôn nuông chiều nó, làm giờ đây, nó khó mà làm quen được với
cuộc sống gian nan.
Chợt có tiếng gọi cửa của, dzú chạy ra mở cửa, một người đàn ông lịch lãm độ
chừng cũng trạc tuổi ba nó, chào dzú và nhìn vào nhà, thấy nó đang ăn cơm ông
cũng gật đầu chào nó. Dzú hỏi ngay:
- Ông cần tìm ai?
Người đàn ông lạ mặt cầm tờ danh thiếp ra cho dzú yên tâm đồng thời tự giới
thiệu:
- Tôi là Quí, tổng giám đốc công ty thời trang Minh Phong.Tôi là bạn thân của ông
Hùng, ông ấy đã nhờ tôi chăm sóc con gái của ông, nên hôm nay tôi đến để đưa
cháu lên Sài Gòn, vì nhà tôi trên đó.
- A!-nó kiềm không nổi sự bất ngờ khi vụt miệng kêu lên. - Con nhớ chú rồi, chú
Quí, lâu rồi chú không ghé nhà con chơi!
Chú mỉm cười thân mật trả lời nó:
-Lâu rồi cháu nhỉ, chú bận quá mà. Chú xin lỗi, khi hôm nay ghé nhà cháu thì mọi
việc đã không còn như xưa nữa.
Nó rưng rưng nước mắt nhớ về quãng ngày mà lâu lắm rồi nó đã không gặp và
dường như nó đã quên mất tiêu. Ngày xưa đó, lúc nó còn bé tí, nó còn nhớ lúc đó
là thời tiểu học, chú Quí và cô Mai vẫn hay tới nhà nó chơi. Lúc đó mẹ nó còn
sống, hai gia đình tuy không ở gần nhà mà cứ như hàng xóm thân mật. Nó còn
nhớ, ba nó kể, thời chiến tranh, ba nó đã cứu mạng chú Quí, nên giờ chú coi ba nó
như ân nhân. Mặt dù nhà chú ở Sài Gòn, còn nhà nó ở Củ Chi, nhưng hầu như tuần
nào chú Quí cũng đưa vợ đến chơi. Có khi chú còn đưa cả hai người con của chú
tới nữa.

Chú Quí biết nó đang buồn lắm, chú tiến đến gần bên nó, vỗ vai nó và khuyên bảo
nó:
- Chú tiếc quá, chú đã không thể giúp gì cho ba cháu được cả, ba cháu nhận nhiều
tiền của người ta nhiều quá,chú không bảo lãnh được, phải chờ ngày tuyên án thôi
cháu à. Nhưng chú đã nhờ môt luật sư giỏi nhất để bào chữa cho ba cháu rồi, rồi
tòa sẽ giảm án cho ba cháu đến mức thấp nhất có thể.
Nói đến đó nó khóc òa như đứa trẻ, nó sợ hãi quá, ba nó sẽ phải ở tù. Rồi chú nói
tiếp:
- Con về nhà chú nhé, chú sẽ lo lắng cho con như con chú, nhà chú không có con
gái, chú quí con lắm. Vã lại chú và nhà con là chỗ thân tình mà, con đi cùng chú
còn lo việc học hành, năm sau thi vào kiến trúc phải không nè?
Nó khẽ gật đầu, với đôi mắt ướt đẫm, nó nhìn dzú nó như đang muốn hỏi ý kiến.
Dzú như hiểu ý nó, dzú nói:
- Con đi với chú đi, nhà dzú nghèo như vầy, con làm sao sống nổi.
Rồi nó chợt nghĩ về hoàn cảnh của dzú, nó nghĩ giờ nó đi dzú phải sống một mình,
dzú cũng già rồi, sao tìm được chỗ làm kiếm tiền đây. Nó lắc đầu, nói với dzú:
- Mà dzú ơi, không…con…
dzú cắt ngang lời nó:
- Con không nghĩ ngợi gì nữa, nay mai dzú sẽ tìm được chân giúp việc ở nhà nào
đó, đây là nghề của dzú mà. Dzú không sợ thân già của dzú đói, nhưng con ở với
dzú là con đói đó.
Chú Quí như hiểu hết những dòng suy nghĩ của cả nó và dzú, chú ngồi dậy, móc ví
ra, moi 1 sấp tiền từ trong đó, chú đưa cho dzú:
- Cám ơn chị bấy lâu nay đã chăm sóc cho cháu Ly và gia đình anh Hùng. Tôi biếu
chị chút tiền, để chị an hưởng tuổi già.
Lúc đầu dzú từ chối, nhưng chú Quí thuyết phục dzú bằng cách nếu dzú không
nhận thì nó sẽ không yên tâm mà rời xa dzú nên dzú đành nhận số tiền đó. Nó biết
số tiền đó không ít vì 1 xấp tiền toàn là tờ 500.000 VNĐ thì có lẽ số tiền đó lên đến
200 triệu không ít.
Vào nhà thu xếp một số thứ mang theo, quần áo của nó đã nằm ở nhà cũ bị niêm
phong mất rồi, nên giờ những gì nó có chỉ là những quyển sách luyện thi. Ôm hôn
dzú thắm thiết, nó nói lời chia tay dzú và hứa sẽ thường xuyên trở về thăm dzú. Nó
bước lên chiếc xe hơi bóng loáng của chú Quí để bắt đầu một cuộc sống mới. Nó
khóc nức nở khi phải rời xa quê hương mà từ trước tới giờ nó chưa bao giờ bước ra
khỏi vùng đất này, ba nó bận nên cũng chẳng bao giờ dắt nó đi chơi xa. Nó nhìn về
phía sau, vừa nuối tiếc, vừa boăng khoăng, không biết quyết định ra đi của nó có
đúng không, từ trước giờ nó chưa bao giờ phải sống xa nhà, xa dzú, nó sợ…
Chú Quí trấn tĩnh nó bằng những câu chuyện vui về nhà chú, chú nói nhà chú vui
lắm và mọi người rất thân thiện, vì thế nó cảm thấy yên tâm phần nào. Đi đường độ
hơn 1h, nó và chú nói chuyện suốt trong xe, nó không còn khóc nữa, nó cảm thấy

vơi bớt nỗi buồn đi phần nào khi nói chuyện với chú. Chiếc xe dừng lại tại một
ngôi nhà ở quận 3, rộng lớn như nhà nó nhưng kiến trúc thì đẹp hơn nhà nó rất
nhiều. Vã lại đây là Sài Gòn, làm sao ngôi nhà ở Củ Chi của nó sánh bằng. Chú mở
cửa bảo nó hãy tự nhiên như đang ở nhà của chính mình. Chú đưa nó vào nhà, cô
Mai-vợ chú Quí vội chạy ra đón nó. Trông cô thật đẹp với cái tuổi ngoài 40, thêm
1 ít phấn son làm cô thật lộng lẫy trước mắt nó. Cô mỉm cười với nụ cười thân
mật:
- Trời ơi, bé Ly của cô, lâu quá rồi không gặp con, nhớ cô không nè!
Nó cười mỉm với cô Mai và trả lời:
- Dạ nhớ ạ, làm sao con quên được cô.
Cô Mai hỏi gì nó trả lời đó, thiệt ra nó cũng muốn mở lời khen cô trẻ và xinh đẹp
nhưng nó lại không nói. Bỗng dưng nó trở nên ít nói, trầm lặng hẳng, giờ nó thấy
nó thật ngốc nghếch trước những lời hỏi thăm, khen ngợi của cô. Nó chỉ biết nhìn
ngôi nhà với vẻ mặt thích thú, đúng là ngôi nhà mơ ước, còn đẹp hơn cả trí tưởng
tượng của nó.
Chương III: Cuộc gặp gỡ đáng ghét
Cô đưa nó lên nhà, chỉ cho nó biết phòng của nó và ngõ ý giúp nó thu xếp phòng,
nhưng nó nói nó có thể tự làm. Cô nói:
- Phòng con kế 2 phòng của 2 thằng con trai cô, nếu có gì cần giúp con cứ nhờ tụi
nó
Rồi cô đi xuống nhà, nó đưa mắt nhìn qua lầu 1 của ngôi nhà, nơi có phòng của nó.
Kiến trúc của ngôi nhà thật tuyệt vời, chú Quí là chủ tịch của một tập đoàn thời
trang, vì thế nên chắc chắn những người trong ngôi nhà này đều có những đôi mắt
thẩm mỹ rất tốt. Nó nhìn thấy có 1 cây đàn dương cầm đặt gần cửa bước ra lang
cang. Nó bước lại gần cây đàn và nghĩ thầm trong đầu: “Chà, nhà này lại có người
chơi dương cầm nữa sao, những người chơi đàn chắc chắn là những người rất lãng
mạn…” Trong lúc suy nghĩ, nó vô tình đặt tay lên cây đàn làm phát ra tiếng. Nó
giật bắn người định chạy vào phòng trốn, nhưng từ căn phòng phía bên kia, một
người thanh niên bước vội ra, trừng mắt nhìn nó với vẻ khó chịu:
- Cô là ai, ai cho phép cô đụng vào cây đàn của tôi!
Trời, nó có nằm mơ không, đây chính là chủ nhân của cây đàn này sao, vậy là nó
nghĩ sai rồi. Anh ta tuy với cái vẻ bề ngoài đẹp trai, ăn mặc sành điệu, nhưng anh
ta chẳng có chút thân thiện gì cả, tính tình thật khó ưa, khiến nó muốn chưỡi lại,
nhưng tính nó vốn nhút nhát nên nó không dám. Nó chỉ biết im lặng rồi vội chạy
vào phòng. Anh ta còn nói vọng lại sau lưng nó:
- Tôi mà biết cô đến gần cây đàn của tôi, tôi không để yên đâu.
Nó sợ hãi đóng sầm của lại, sao lại có người đáng sợ như vậy trong căn nhà này
nhỉ, anh ta chắc là con của chú Quí. Chú ấy có hai người con trai, người này như
vầy, người kia không biết có giống vậy không nữa. Nó nghe tiếng người thanh niên
lúc nãy dưới tầng trệt, hình như anh ta đang hỏi ba mẹ của mình về sự có mặt của

