Tình yêu không li
Võ Thành Trung
Thi sinh viên, những năm đầu 70, chúng tôi còn nghèo lm. Go mi tháng 13kg chng
đủ no. Ai khá gi thì cũng chỉ có hai b qun áo lành lặn để mặc đi học. Chúng tôi là dân
tnh l, nội trú. Giường hai tng c san sát nhau. Cha m tôi là nông dân, có ti sáu
người con gái, ngoài chuyện lo làm đủ gạo ăn, không còn sức để nghĩ đến chuyn gì
khác. Cha m sut ngày ngoài đồng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, quanh năm vất
v mưa nắng. Rt may là tôi sáng d, hc hành thông minh nên đã thi đậu vào đại hc
Bách Khoa. Hôm tôi đi, cha nói:
- Đời cha cơ cc, thy con hc hành tn ti, thế là cha mãn nguyn lm ri Con c gng
mà hc cho bng ch bằng em. Đừng lo gì cho các em và cha m nhà...
M tôi thc c đêm, khâu cho tôi chiếc qun lụa đen để kp sáng ngày mai mc lên
đường. Năm em gái tôi, đa kế tôi mới mười bn tuổi, đứa út mi lên sáu, c st sùi khóc
c đêm... Tôi khôngm ngoảnh đầu nhìn li phía sau, s cha m thy tôi khóc s không
yên lòng...
Năm thứ nht khoa vô tuyến, khoa toán và khoa lý cùng hc một chương trình toán,
đại cương. Tng s sinh viên lên đến hơn một trăm năm mươi người nên chúng tôi nghe
ging ti giảng đường C, giảng đường ln nht của trường. Tôi nhnên hay ngi
hàng ghế đầu cùng vi các bn n, và vì tính nhút nhát, không bao gi dám quay đầu li
nhìn ti con trai cùng lp, nào có biết ai cùng lp và khác lp.
Năm học đầu tiên kết thúc, tôi đạt hạng ưu. Cô gái quê mùa nhút nhát bắt đầu được các
thy cô chú ý hi bài mi khi có vấn đề hóc búa. Không phi làm lng vt v như ở nhà
nên tuy khônggì ngoài cơm và rau muống nhưng tôi lại béo ra, da hng hào trng tro
hơn. Tôi tròn mười tám tuổi nhưng bạn bè c trêu chc là "thiếu niên mi ln". Tôi vn
còn mc cm ca mt cô gái quê nghèo nên c mi miết lo hc, sáng lên lp nghe ging,
chiều vào thư viện đọc sách, ti li tìm lp trống để hc bài cho ti khuya. Ngày nào
cũng vậy, lúc nào cũng đi với cái Thanh, cùng lp, quê Nam Định. Thế ri mt hôm
Thanh bo:
- Có mt anh sinh viên, da trng trẻo, người Ni chiu nào trong thư viện cũng ngồi
đằng sau mày hoc là sát bên cnh...
Tôi s đến ni khôngm nhìn liếc sang bên cnh khi biết có người y ngi bên mình.
Khi anh y tr sách, Thanh huých vào bên sườn, tôi mi dám nhìn phía sau lưng anh.
Dáng anh cao, mnh khnh. Bt ng anh quay li, mỉm cười tinh nghịch như đã biết trước
và mun chiếu tướng người đang nhìn trm mình. Bn mt gp nhau, mt luồng điện
sinh hc làm tôi xao xuyến, đỏ bng c mt. Tôi xu h vi vã cúi ngay đầu xung... Tôi
bắt đầu để ý đến anh, biết anh Khoa toán kinh tế, hơn tôi một năm, luôn là học sinh
gii. Anh là con mt trong một gia đình trí thc, cha là th trưởng mt B, còn m là bác
sĩ. Hi y, sinh viên Hà Nội, ai có xe đạpđã kgi ri, vì chiếc xe đạp là c mt gia
tài ca một gia đình. Thế mà anh đi chiếc xe đạp Peugeot ca Pháp và thnh thong li
đèo một cô bn gái cùng lp, trông rt thân mt. Tôi c xua đuổi mi ý nghĩ về anh như
xua đuổi ni s hãi ti lỗi. Đêm đến, d hương thơm thoang thong có ln mùi ngai ngái
nng tanh bùn ca sông Tô Lch chạy ngang trước khu tp th n.
Tôi c ng mình là mt cô bé xu xí ngc nghếch, giống như mùi bùn đó, còn anh xa
cách và quyến rũ như hoa dạ hương... Và đêm nào tôi cũng nhớ đến anh, nghĩ về anh như
mt giấc mơ đẹp bi chúng tôi quá khác bit nhau. Ngày li tiếp ngày, chiu chiu trên
thư viện, anh vn ngi cạnh tôi đọc sách. Tôi lng l, không quen biết, nhưng trong người
c ro rc, xn xang. Tôi hiu mình đã yêu anh. Tôi mun quay mt sang nhìn anh mà
không dám, mun hỏi nhưng lại s hãi. Một năm trôi qua trong mối tình đơn phương. Tôi
thường lng l nhìn theo anh khi anh đi cùng cô bạn gái xinh xn vui v, trông h tht
đẹp đôi.
Cuối năm thứ hai, lnh tổng động viên trong toàn quc sinh viên Bách Khoa nhp ngũ rất
đông. Hôm đưa tiễn, tôi thy cô bn gái ca anh tay cm chiếc khăn mùi xoa, khóc nức
nở. Khi đó tôi mới biết là anh cũng nhập ngũ đợt này. Cái cm giác bt ng khiến tôi ht
hẫng. Tôi bước thấp bước cao li ch anh đứng, rt gn anh. Tôi muốn nói nhưng sao quá
hi hp mc dù c gng trn tĩnh. Tay tôi run lên và đột nhiên th gp, tôi biết mt mình
đỏ lên vì thy nóng bng. Tôi c nhìn anh đăm đăm... ri bng nhiên anh quay li. Bn
mt nhìn nhau và vn cái cm giác ca bui đầu anh chiếu tưởng tôi, xao xuyến l
thường.
- Tm bit em nhé, anh nhất định s v hc tiếp. Anh t nhiên nm ly bàn tay tôi lc nh
như trước đây chúng tôi đã từng là đôi bn thân trò chuyn mỗi ngày. Đôi bàn tay của
anh tht mmm áp biết bao. Anh cười tht hồn nhiên thân thương quá đi. Tôi nhìn
thng vào mắt anh để ri hn tôi mãi mãi rơi vào trong đáy mắt đó cho những tháng năm
đợi ch.
- Anh nhất đnh s v.
Anh lên xe, tôi chạy theo để được nhìn thy anh thêm mt phút, thi gian sao mà quý giá
đến thế? Bụi đường tung mù lên, xe xa dn, tôi bt khóc nc n, cht hiu ra rng mình
là mt con ngốc. Tôi chưa bao giờ nói vi anh mt li nào c...
Chiến trường ngày càng ác lit, tôi hỏi thăm các bạn cùng lp anh thì ch biết đơn vị anh
đã được điều động vào tuyến sâu... và gia đình cũng không hề nhận được mt tin tc
ca anh c.
Tôi vẫn đi học bình thường, sáng lên giảng đường, chiều ra thư viện. Bên cnh ch tôi
ngi là mt khong trng mênh mang. Mi ngày li thêm khc khoi ch mong... .
30/4/1975, c nước mng vui chiến thng. Tôi vì quá mong tin anh, nên đánh bạo gp cô
bn gái ca anh.
- Anh Quang vn chưa gửi thư về nhà. Ba m anh y lo lm.
y nói, ri vi vã ngi lên sau xe Honda ca mt anh chàng bn học người Hà Ni.
Ri tôi tt nghip và nhn công tác ti Sài Gòn theo phân công ca nhà trường. Chiu Sài
Gòn buồn hơn nưc mắt. Ngày đầu thy mình xa l và lc lõng vi các anh ch đồng
nghip Sài Gòn. Tôi đã phải vượt qua những tháng ngày cô đơn và đem hết ngh lực để
hi nhp vào môt thành ph b bn sau chiến tranh, hiu ngui thành ph và thông cm
vi h, cũng chính là hiu thêm mình, hoà hp mà chng phi hoà tan.
Đúng mười năm biết và xa anh, bốn năm tại trường đại học và sáu năm ra công tác, tôi
vn nh và ch đợi anh, vn sng vi k nim ca lòng mình vi mt khong trng bên
cnh da diết không nguôi.