Tình yêu tui 18...
Em 18 tuổi và em muốn biết tuổi của tôi. Tôi thắc mắc:
- Để làm gì?
- Để xưng hô cho đúng mực chứ làm gì!
- Nếu tôi 17 hoặc ít hơn nữa thì sao?
- Dĩ nhiên là: Chào nhóc!
- Thế nếui 18?
- Thì xưngn, rất thân mật, đúng không?
- Còn tôi 19 thì sao?
- Con chào c!
- Ôi tri, vậy em không bao gigọi người khác là anh à?
- Có ch, nếu người ấy được mẹ mình... sinh ra trước mình!
Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ... vô số tội. Tôi thở dài rồi
nhm tính, ti thì thú thật vi em là tôi bng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là
Anh, emngn với tôi thì vẫn phải gọii là anh. Thế là đạt được nửa mục
tiêu ri! Slựa chọn này có lẽ dễ chịu và... dễ tiến triển theo hướng tốt đẹp nhất.
Nhưng em chẳng để tôi thỏa mãn quá một giây, em véo von:
- Phm Anh ơi, đi cà phê với Nhi không?
Tôi đau khổ ngồi khuấy muốn bể li cà phê, tìmch dụ dỗ:
- Gọi Anh là được rồi, đừng kêu chọ ra như thế, tốn nước bọt, Nhi sẽ mệt đấy, mà
Anh nghe cũng không quen tai!
- Ơ, nhưng Nhi đâu có thấy mệt?
- Thôi mà, năn nỉ đấy!
- Với một điều kiện: Nếu Phạm Anh làm cho Nhi bật cười được!
Tôi than trời, vậy là hết!n IT chính hiệu khô khan và cng như một cái máy
tính. Dĩ nhiên tôithể dễ dàng mua được nụ cười của em bằng vài cú nhấp chuột,
với những mẩu chuyện vui, bài hát, hình ảnh ngộ nghĩnh tràn đầy trên các web.
Nhưng ngay tại vị trí này, thxa xỉ ấy ly ở đâu ra? Tôi cũng biết vài ba chuyn
tiếu lâm nhưng cho vàng cũng chẳng dám kể cho em nghe, nó chỉ tiêu hóa được
với mấy thằng bạn đầu óc sâu bọ của tôi thôi. Vậy là tôi thiu não gục mặt xuống
bàn và giương cờ trắng. Những tưởng mọi sự đã xong, ấy vậy mà em li... bật cười
- vì chính bdạng của tôi! Tôi như chết đuối vớ được phao, chp liền cơ hội:
- Đấy, Nhi cười rồi nhé!
- Ok, hi hi... nhìn Anh, Nhi không nín được cười!
Tôi mặc kệ em cười cợt tôi, miễn em chịu gọi tôi bằng “Anh” là được rồi. Ôi, cái
từ đó mới ngọt ngào làm sao! Tất nhiên em gọi tôi là “Anh” đơn thuần chỉ là gọi
cái tên ca tôi mà thôi. Nhưng tôi nhất định hiu theo nghĩa khác - cái nghĩa mà
chữ “A” không cần phải viết hoa. Mỗi lần em ngọt ngào “Anh ơi, Anh à...”, lòng
tôi lại lâng lâng, tâm trí tôi mơ màng tận chín tầng mây. Trong đầu tôi hiện lên
hình ảnh xa xôi vời vi nhưng vô cùng ngọt ngào: Em đeo tạp dề, tay chảo tay đũa
còn tôi mặc veste, thắt cravat và xách cặp p đi làm. Nhưng thường thói đời
Được voi đòi tiên”. Khi em gọi “Anh” thì i ngàn lần sung sướng nhưng đến lúc
emng Nhi, tôi lại như nhai phải hạt sạn trong bữa cơm ngon. Tên em rất hay, rất
dễ thương, tôi chẳng có ý kiến. Chỉ tội, tôi muốn gọi em theo cách khác cơ! Thế là
tôi lại d dỗ:
- Nhi có thích cái tên ca mình không?
- Thích ch! Sao lại hỏi vậy?
- Ừ, nó cũng tàm tm. Nhưng Nhi có muốn anh đặt cho Nhi một cái tên thân mật
để chỉ mình anh gọi thôi kng?
- Tên gì?
- “Em!
- Xì, xấu ỉn! Nhi không thích!
Tôi cố gắng nhẫn nại:
- Để anh thử gọi một lần nhé, chắc cũng không đến nỗi nào đâu!
- Anh muốn gọi thì Anh cgi, nhưng không phải tên Nhi, Nhi s không thưa đâu.
Đã không thích thì việc gì phải thử?
Tôi bó tay và cúi đầu thở dài. Thôi có voi tđành cưỡi voi vậy, mơ chi bay được
như tiên để rồi té nhào thê thm. Tôin trọng quyết định của em và thài lòng
với những gì em ban tặng. i tự an ủi mình dù sao còn hơn khối đứa khi vẫn được
em gọi là “Anh”. tôi tiếp tục mộng. Mơ mộng nghĩa là tiếp tục hi vọng. Một
sự hi vọng mong manh và khôngsở! Mặc kệ...
Tôi tình nguyện làmlệ ca em bất cứ khi nào em cn. Em bảo “Anh ơi, Nhi
đang vui lắm!”, i lập tức xuất hiện rồi cùng em la cà các quán ăn, đi shopping, đi
phê... tôi sẽ hớn hở lắng nghe em tía lia đủ thứ chuyn và nhe răng a vào niềm
vui của em. Nếu em nói “Anh ơi, Nhi buồn!”, thì mọi người cứ tin đi, dù thì là tri
đang nắng chang chang hay a gió bão bùng, dù sáng sm hay tối khuya, tôi
cũng sẽ đến ngay cạnh em, cho em mượn bvai, làm cái thùng rác cho em trút tâm
sự (nhiều khi những tâm sự đó chỉ là: Hôm nay sao tri cứ âm u hoài, buồn chết đi
được!) và kiêm luôn cnhiệm vụ ca một chiếc mùi - xoa nếu em có nhu cu khóc.
Thậm chí cả khi em không vui không buồn, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ em. Chỉ cần
em nói “muốn” thì cho dù là “muốn hái sao trên tri”, i cũng sẽ cố hái cho bằng
được. Và tôi thấy mình là một nô lệ hạnh pc! Chỉ có điều hạt sạn vẫn làm bữa ăn
ngon ca tôi ln cấn mãi...
Sinh nhật tôi, em là khách mi danh dự và duy nhất. Thức ăn ngon, nến thơm, hoa
hồng, bánh kem... tất cả đều tuyệt vời! Sau khi bắt tôi thổi nến và ước nguyện
trong lúc em hát bài Happy Birthday, em tng cho tôi mt chiếc hộp màu hồng rất
xinh xắn. Tôi run run mra và ngẩn mt tò te: Đó một cái hộp rỗng! Em mỉm
cười:
- c nãy Anh ước nguyện điều gì, bây giờ chiếc hộp sẽ thực hiện điu ấy!
Đầu tôi chợt lóe sáng:
- Chiếc hộp này có linh nghim vậy không?