
Trăng Lạnh
Năm đầu tiên khi lên Sài Gòn học Đại Học .Khi đang đứng lớ ngớ trước một dãy nhà
trọ chuyên cho sinh viên thuê theo địa chỉ của một người họ hàng chỉ dẩn thì anh gặp chị
.Chị là cháu họ xa của bác Sáu chủ nhà , bác Sáu góa chồng từ trẻ, không con cái nên
mang chị từ quê lên ở cùng , đở đần những việc nhà lặt vặt như giúp bác coi dãy nhà trọ
chuyên cho sinh viên thuê này.Cùng là người miền Tây lại điều xuất thân con nhà nghèo
như nhau nên anh và chị dể kết thân , đồng cảm .
Chị lanh lẹ , sáng dạ nhưng cái nghèo đeo đẳng nên khi học hết cấp hai chị đành phải bỏ
học về giúp việc cho bác Sáu .Xem như phụ ba mẹ nuôi đám em tuổi đang ăn đang lớn
.Gia đình anh cũng không khá giả gì quanh năm vất vả với con trâu cái cày .Anh là con út
nên được gia đình chăm chút gánh vác cái ước mơ của cha mẹ muốn con cái có con
đường tương lai sáng lạn hơn bằng chữ nghĩa .Anh không chỉ học cho anh mà còn học
thay cho những anh chị mình với ước vọng thay đổi số phận . Như thấu hiểu hoàn cảnh
của mình từ bé anh đã học hành chăm chỉ , ngoài thông minh vốn có anh còn là người rất
kiên nhẫn chịu khó.Vừa có chút quen thuộc với môi trường mới anh đã tất tả đi hỏi thăm
những sinh viên cũ và những nơi có nhận sinh viên đi làm thêm .Anh biết những dòng
tiền bé nhỏ được gia đình gởi cho mình không là gì ở đất Sài Gòn nhưng lại là công sức
vất vả , dè sẻn từ người nhà .Lúc đầu anh tìm được một công việc gia sư dạy kèm ở khá
xa , chính chị là người chỉ dẩn anh đường xá bởi dù sao chị cũng lên Sài Gòn trước anh .
Biết hoàn cảnh anh , chị thương lắm luôn cố gắng giúp anh những việc có thể như lấy
quần áo khi trời mưa mà anh không có ở phòng trọ . Đôi khi là bát canh rau , khứa cá kho
nhỏ chị chừa từ những bữa cơm mình nấu và mang sang cho anh .Lúc lại khâu giúp anh
cái áo sứt chỉ .Anh cũng thường tiếc thầm cho chị , anh biết chị mà được học thì hẳn cũng
thua kém ai .Từ tình bạn họ chuyển sang tình yêu lúc nào chính họ cũng không biết . Chỉ
biết tình yêu ấy như những giọt nước trong veo giữa đời thường , càng khó khăn vất vả
họ càng yêu thương , gắn bó với nhau .Là người lo xa, chị xin bác Sáu cho chị đi làm
phục vụ ở một cái quán ăn khá lớn từ xế chiều tới tối để kiếm thêm tiền , trước là giúp