Trăng v
Hàn không hiu lm v s tn ti ca mình lúc này. Ch biết là mình vô hình. Hàn
đã bay như một vì sao nh trong nhng cnh gii l lùng để v đây.
Thiên Sơn
Nhng cnh gii tuyệt đẹp vi vng mây ngũ sắc trôi lãng đãng, nhng lung ánh
sáng xuyên qua không gian như một si ch hng, những âm thanh du dương vọng
li t mt chn huyn thm nào ca vũ tr mênh mông. Ri tt c vt biến. Hàn
vn bay… Bay nhanh lm. Lng mt cái li gp bóng ti m m. Mt không gian
du dàng êm ái hin dn ra, và ln này thì Hàn nhận ra đích thị là một đêm trăng.
Dưới kia là bin, sóng dào lên tng đợt sóng trng xóa. Tiếp giáp bin là mt min
đất lng im hoang vng tn tr ánh tng.
Hàn bt khóc. Thế là Hàn đã v cái nơi đau thương mà biết bao nhiêu ln Hàn hoài
nh. Nhng k nim cy lòng, nhng niềm yêu đã hằn vào xương ty ng mất đi
ri sau cái ln Hàn hóa mt làn ánh sáng bay lên không trung và b hút theo mt
mãnh lc bí n t trên đnh chóp ca vòm tri, bây gi sng dy vn nguyên…
*
Không. Không th nhm được. Hàn t nh thế. Nào, đừng có lơ lửng làm gì, hãy
tiếp mặt đất. Ch này đây. Căn lều nh được làm bng nhngnh cây nh
cong queo, trên lp bng myu lá da và trát bng đất sét bn chung quanh gi
hiện lên trơ trọi trong bóng trăng. Hàn bước đến ghé mt nhìn vào. Một người còm
nhom, thân hình l loét, ngón tay ngón chân rng gn hết đang oằn oi gia mt
vũng máu lênh láng. Ming người ấy hơi há ra. Vầng trăng bỗng sà thp xung.
Vầng trăng nhỏ dn và tiến đến miệng chàng. Ni y ngm trăng trong miệng
mt lúc lâu. Ri một cơn đau ập đến khiến mt chàng nhm li, toàn thân chàng
gng lên và ming chàng khép chặt, hai hàm răng cắn v vn c vầng trăng. Bỗng
cơn đau biến mt. Chàng m mt. Ri chàng hé miệng cười. Trăng như tng mnh
kim cương lóng lánh chảy ra t ming chàng. Và t ming chàng phát ra nhng âm
thanh k l vừa đau đớn, va hào sng, va trong tro, có lúc lại khàn đc, vừa như
có hình thù cun lên trong không gian, theo gió trôi vào mênh mông.
Mình đấy ư?” n ngỡ ngàng. Nhưng rồi Hàn đnh thn lại. Đó chỉ là hình nh
thm đạm và k diu ca nhngn mộng m hồi Hàn đang sống. Hàn kng th
ng ln tr li này li nhìn thy chính hình nh ca mình đã tưởng tượng ra v cái
khonh khc qun qui cui cùng trong kiếp nhân sinh. S thc thì Hàn ri khi
thế gian trong một nhà thương lạnh lo Quy Hòa khi không ai biết. n nh,
người Hàn xen ln gia những cơn co rút quằn qui và sdi. Hàn chng hiu
ni,i sng này đối với Hàn đau thương thế mà sao cái lúc sp phi chia tay vi
nó, Hàn li quyến luyến như không muốn ri đi. “Ôi chúa lòng lành, hãy để con
li.” Hàn thì thm trong ming. Và bng ký ức như một đoạn phim quay chm,
trong trí tưởng ca Hàn hin lên hình nh mt cunhoẻn cười trong ng tay
ca m, ri nhng lúc trường, nhng ln đi làm báo ở i Gòn. Và nht là cái
giây phút người Hàn ran tê khi gp ánh mt của người con gái mà Hàn yêu hơn tất
c. “Cầm ơi”! n gọi. Tiếng gi tha thiết. Nhng ánh nhìn tình t và lưu luyến,
nhng lần đứng bên nhau tht gn trong đêm, trăng như sữa trng, trăng rót xuống
như làm ướt tóc c hai người. Hàn đưa những ngón tay lên vut nh mái tóc
CmÔi! Cm đẹp như một nàng tiên. Đôi mắt y nhìn Hàn đăm đắm. Đôi mắt
n cha mt nim yêu thăm thẳm và ni đam mê không thể ct tnh li. Hàn ghì
ly Cm. Hai làn môi chạm vào nhau và như có mt luồng điện chạy qua cơ th.
Hàn thy mình như biến tan đi, mê lạc vào cõi huyn thm mông lung ca lc thú
ái tình…
Không biết bng cách nào mà Hàn lọt qua đượcnh ca khép h để vào ngin
cái chõng. Hàn hi:Sao tôi li gp chính mình đây? Có phải tôi đấy không?”
Người còm nhom l loét kia nhìn Hàn như nhìn vào khong không. Hàn hiu
người kia không biết đến s hin din ca mình nên im lng. “Mình, mà hình như
không phi mình. Sao tt c c xa l, o m. S tn ti nào là có tht? Ta hay con
ngườim nhom l loét kia?” Hàn thoáng chút nghi hoặc. Nhưng rồi Hàn nghĩ đó
chl thưng thôi. Mi th trên vũ trụ này đều thay đổi trong thi gian, c âm
dương, linh hồn hay th xác. Vy thì có phải băn khoăn. Dù sao thì Hàn cũng
mun nói với người kia: “Này, người có biết sau cái gi khc ta t bit thế gian ta
đã nghĩ gì không? Người có biết ta đã đi đến những đâu không?” Cái người còm
nhom kia vn kng nghe thy gì, không hiu gì. “Ta đi khắp nơi trên chín tầng
tri… Ta hic bc cao minh v s sng, tình yêu. Vì sao s sng tr trêu và tình
yêu tr thành nghch lý trên thế gian này?” Hàn vn ch nhận được sm lng.
Hàn th i. Ngoài kia tng sáng và biển dào lên tng đợt sóng. Nào, hãy tm xa
cái ch bun thảm này đi. Loáng một cái, Hàn đã ra đến bin. y gi Hàn đi
nhanh lm. Gn như ý nghĩ Hàn bảo đến đâu thì Hàn có mt đó ngay. L lùng
sao, Hàn thy trên bãi bin một người đang ngồi chăm chú nhìn xung mt nước.
Khi Hàn đến tht gn thì nhn ra đó là chính mình. Hóa ra là thế, Hàn không th
hiu sao ln tr vy li luôn gp li hình ảnh xưa ca mình. Hàn bắt tay người
đối din gi b là một ngưi xa l, Hàn hỏi: “Đây là đâu? Tôi đang b lc…”
Người kia không nói gì mà ch tay xung bin. Lúc này bng một làn mây đỏ cun
lên trên nn tri che khut c mặt trăng. Biển cng đờ và chết lng, tr nên thm
đỏ, lnhng như tuyết.n nắm tay người kia và c hai bước đi trên tuyết lnh
xa hút vào lòng biển. n đi mãi, đi mãi, thy chân mình ran rát. Quay li phía sau,
thy mi du chân là mt vũng máu. Gió cuốn lên mi lúc mt mnh.n rét run
lên, bng ch thy mt mình đng trong m mt lạnh giá. Ni kia đã biến đi đâu
t c nào.
Cui cùng thì Hàn tr v căn nnh ngày xưa mong gặp li m. Sao thế này? Tt
c đã thay đổi hết, Hàn không còn nhn ra mt du tích quen nào na. Thành ph
đã lên đèn. Quy Nn bây giờ sng sng nhng tòa cao c, những con đường ri
nhựa, ô tô và xe máy đi lại đầy đường.
Hàn đng lng trên không trung gt mt git l a ra khóe mt. “M đâu, m
ơi?” Hàn nấc lên, ging run run đứt đoạn: “M đâu rồi? Khi con t giã thế gian này
không được gp mẹ. Con ra đi mà lòng trĩu nặng. Con bt hiếu kng th đền đáp
được ơn sinh thành dưỡng dc ca mẹ. Không làm cách nào để m bớt đau buồn…
Bao nhiêu năm rồi, con lưu lạc trong chín tng tri. Ch nào cũng mênh mông.
Ch nào cũng ảo m. Ch nào cũng lạnh giá. Con biết tìm m đâu?”.
*
Nhng tiếng gi bí n t cõi hoang thm trên cao kia xuyên vào tâm trí Hàn. Đã
đến lúc phi ri khi cnh trn gian lưu luyến này. Đã đến c b giamm tr li
trên cái khong kng vô cùng tn y mà không biết lúc nào có th tr v. Hàn ch
kp m to mt nhìn li quang cnh xung quanh mt ln cui ri tt c như mờ đi.
Mt lc hút t thăm thẳm cao kéo Hàn lên.
Hàn bay lên theo chiu thng đứng. Mt Hàn thâu hết c không gian k o. Qua
cnh giới màu thiên thanh, đến cnh gii màu tím, ri cnh gii màu vàng. Ôi cái
không gian vi diu thong một làn hương lạ. Những đám mây màu mỡ gà, nhng
ánh sáng t các vì tinh tú, nhng tiếng du dương… Hàn bỗng gp rt nhiu thi s,
những người tên tui ngi chói t khắp năm châu mà khi còn sng tn thế gian
Hàn ch biết đến h qua sách v. C nhiều người rt l vi dung mo d thường.
Hàn nghĩ, đó là những người đến t hành tinh khác trong di thiên hà.
Hàn dng li hi:
“Có chuyn gì mà mọi người t hi v đây thưa ngài?”
Mt thi tiên mc chiếc áo thng trng, râu tóc trng tr li:
Hi thi ca chín tng trời đã m. Nhà tri bao năm vắng v, ch thy toan tính đ
đường. Nay chúa lòng lành muốn mang thi ca tưới vào vũ trụ, hi sinh cm linh
ca vn vt”.
n ch nghe. Chng nói gì. Đang định bước đi thì bng gp mt thi s người
phương Tây vầng trán rng, mũi cao, mt sáng, thông tu l thưng. Người kia chú
ý đến Hàn.
Hàn Mc T… Chào ông!
Hàn cũng đáp lại:
Chào ông, tôi hân hnh nói chuyn với ai đây?”
À há… Ông không nhận ra tôi sao? Tôi là Baudelaire, người hân hnhln
được ông quan tâm. Tôi chú ý đến ông bi s phát ngôn phi thường và s t tin
không gì sánh ni ca một người tr.”
Ông bt bình với tôi điu gì kia?”
Không bt bình, gp ông tôi ch mun t lòng kính trng. Nhân đây xin hỏi thêm
ông một i điều.”
Xin ông hãy đi thẳng vào vấn đề
Được… Vy thì tôi xin bắt đầu ngay đây. Trước kia tôi có nói, thơ văn không thể
dung hòa vi khoa hc hay luân lý và tôn giáo, thơ văn không thể ly chân lý làm
ch đích được. Thế ri li nói y đã đến tai ông, ông bo tôi nói sai hn vi l t
nhiên. Ông cho rng luân lý là tiêu chun của văn thơ… Tôi đã sng hết trn
gian, còn phiêu du khp chín tng tri, vn không hiu luân lý hay chân lý là thế
nào c. Những điều xem ra bp bênh và biến o y thc s làm khó cho i. Nhân
đây xin ông chỉ giáo cho?”
Hàn cười.
Ông là một người tôi kính trng. thế, tôi có vô vàn điều đểi vi ông.
Không phi là tranh luận đâu nhé, mà là để m rng tm kiến văn sau từng y
năm chu du ở cõi tri. Bây gi tôi hiu, luân lý là mt ý nim rng ln vô biên,
chân lý cũng không đơn giản là điều có th hiu trong phm vi trí tu ca mt thi.
Tt c tranh lun y đều ch là đứng trên nhng gii hn nh hp và mong manh
ca kiếp nhân sinh. Ri slúc tôi nói vi ông v chân lý tuyệt đối và s vượt
thoát mi ranh gii, mọi đnh kiến ca kiếp người”.
Nói ri Hàn đưa tay ra bắt.
Tôi s gp li ông”.
Baudelaire đi qua. Hàn thực s thấy tâmmình b cày xi. Chân lý ư? Luân lý ư?
Những điều tưởng có th hiu, hóa ra li mt m vô hn. Câu hi nát óc y không
ng đến bây gi Baudelaire nhc li vi Hàn.
Suy nghĩ một hi i, cui cùng Hàn cũng gạt b. Mong mun ln nht ca Hàn
lúc này là v li thế gian, tìm li nhng tình thân yêu cũ. Lạ lùng sao, Hàn bng
thy lc hút bí ẩn kia đã thôi không kéo mình đi nữa. Cm thy mình đang được t
do, Hàn c dn sc lao v phía mt đất. Thôi, không d Ngày hi thi ca na. L
hội ư? Trò vui v y ch sn sinh ra nhng th nhàn nht mệnh danh thơ, rồi khi
k s nh đó mà mang danh thi tiên, thi thánh. Thơ đâu phải sinh ra t nhng hi
hè đình đám. Hàn đã viết nhng bài thơ từ máu l, t đau thương điên dại ca lòng
mình đấy thôi. Không có nhng đau thương ấy, làm sao có thơ đây? Nghĩ vậy, Hàn
li nh đến Cm. Ch cn nh đến thôi, lòng Hàn li a máu. Vết thương lòng y
vn chng th nào lành được.
T ngày ri xa thế gian, Hàn mun tr v thăm Cầm. Nhưng Hàn không biết ti
sao, mi ln Hàn tìm cách tr v li b mt thế lc vô hình cn tr. C gần như
chạm được vào tng khí quyn, nhìn thấy trái đất xanh sm li nghe thy mt tiếng
trong tro: “Thi nhân hỡi, Người không đưc xuống đó”. bỗng nhiên, Hàn như
mt hết mi sc lc, không th nào động đậy được nữa, đành lặng im mt ch cho
đến khi t b ý mun tr v thế gian mi thôi.
Ln này thì Hàn quyết đi tìm Cm.
Xem ra n đã được t do tht ri, hoặc ít ra Hàn đã có công lực để vượt qua s
ngăn cấm bí n. Cũng có thể những đấng quyn năng trên cõi cao xanh đã an tâm
vic Hàn đang say sưa trò chuyn vic thi nhân kia mà quên mt vic tr v
dương thế. Hàn xuyên qua lp khí quyn dày xanh sm, không có mt vt cn nào,
cũng không thấy mt tiếng gi nào t thinh không.
Dng li mt bến sông, Hàn nghĩ, đây, chính nơi này Hàn và Cm đã gọi đò đi
qua sông và ngi trò chuyn trong mt tu quán sát bên bìa rng… Đó là một
chiu th by Hàn ti Gòn bt xe ra Phan Thiết. Hai đứa ngi mt lúc thì do
bước theo con đường thong hương lan lên ngọn đi. T ngọn đồi y có th thu