
Trăng vỡ…
Hàn không hiểu lắm về sự tồn tại của mình lúc này. Chỉ biết là mình vô hình. Hàn
đã bay như một vì sao nhỏ trong những cảnh giới lạ lùng để về đây.
Thiên Sơn
Những cảnh giới tuyệt đẹp với vầng mây ngũ sắc trôi lãng đãng, những luồng ánh
sáng xuyên qua không gian như một sợi chỉ hồng, những âm thanh du dương vọng
lại từ một chốn huyền thẳm nào của vũ trụ mênh mông. Rồi tất cả vụt biến. Hàn
vẫn bay… Bay nhanh lắm. Loáng một cái lại gặp bóng tối mờ mờ. Một không gian
dịu dàng êm ái hiện dần ra, và lần này thì Hàn nhận ra đích thị là một đêm trăng.
Dưới kia là biển, sóng dào lên từng đợt sóng trắng xóa. Tiếp giáp biển là một miền
đất lặng im hoang vắng tràn trề ánh trăng.
Hàn bật khóc. Thế là Hàn đã về cái nơi đau thương mà biết bao nhiêu lần Hàn hoài
nhớ. Những kỷ niệm cháy lòng, những niềm yêu đã hằn vào xương tủy ngỡ mất đi
rồi sau cái lần Hàn hóa một làn ánh sáng bay lên không trung và bị hút theo một
mãnh lực bí ẩn từ trên đỉnh chóp của vòm trời, bây giờ sống dậy vẹn nguyên…
*
Không. Không thể nhầm được. Hàn tự nhủ thế. Nào, đừng có lơ lửng làm gì, hãy
tiếp mặt đất. Chỗ này đây. Căn lều nhỏ được làm bằng những cành cây nhỏ bé
cong queo, trên lợp bằng mấy tàu lá dừa và trát bằng đất sét bốn chung quanh giờ
hiện lên trơ trọi trong bóng trăng. Hàn bước đến ghé mắt nhìn vào. Một người còm
nhom, thân hình lở loét, ngón tay ngón chân rụng gần hết đang oằn oại giữa một
vũng máu lênh láng. Miệng người ấy hơi há ra. Vầng trăng bỗng sà thấp xuống.
Vầng trăng nhỏ dần và tiến đến miệng chàng. Người ấy ngậm trăng trong miệng
một lúc lâu. Rồi một cơn đau ập đến khiến mắt chàng nhắm lại, toàn thân chàng
gồng lên và miệng chàng khép chặt, hai hàm răng cắn vỡ vụn cả vầng trăng. Bỗng
cơn đau biến mất. Chàng mở mắt. Rồi chàng hé miệng cười. Trăng như từng mảnh
kim cương lóng lánh chảy ra từ miệng chàng. Và từ miệng chàng phát ra những âm
thanh kỳ lạ vừa đau đớn, vừa hào sảng, vừa trong trẻo, có lúc lại khàn đục, vừa như
có hình thù cuộn lên trong không gian, theo gió trôi vào mênh mông.
“Mình đấy ư?” Hàn ngỡ ngàng. Nhưng rồi Hàn định thần lại. Đó chỉ là hình ảnh
thảm đạm và kỳ diệu của những cơn mộng mỵ hồi Hàn đang sống. Hàn không thể
ngờ lần trở lại này lại nhìn thấy chính hình ảnh của mình đã tưởng tượng ra về cái
khoảnh khắc quằn quại cuối cùng trong kiếp nhân sinh. Sự thực thì Hàn rời khỏi
thế gian trong một nhà thương lạnh lẽo ở Quy Hòa khi không ai biết. Hàn nhớ,

người Hàn xen lẫn giữa những cơn co rút quằn quại và sự tê dại. Hàn chẳng hiểu
nổi, cõi sống này đối với Hàn đau thương thế mà sao cái lúc sắp phải chia tay với
nó, Hàn lại quyến luyến như không muốn rời đi. “Ôi chúa lòng lành, hãy để con ở
lại.” Hàn thì thầm trong miệng. Và bỗng ký ức như một đoạn phim quay chậm,
trong trí tưởng của Hàn hiện lên hình ảnh một cậu bé nhoẻn cười trong vòng tay
của mẹ, rồi những lúc ở trường, những lần đi làm báo ở Sài Gòn. Và nhất là cái
giây phút người Hàn ran tê khi gặp ánh mắt của người con gái mà Hàn yêu hơn tất
cả. “Cầm ơi”! Hàn gọi. Tiếng gọi tha thiết. Những ánh nhìn tình tứ và lưu luyến,
những lần đứng bên nhau thật gần trong đêm, trăng như sữa trắng, trăng rót xuống
như làm ướt tóc cả hai người. Hàn đưa những ngón tay lên vuốt nhẹ mái tóc
Cầm… Ôi! Cầm đẹp như một nàng tiên. Đôi mắt ấy nhìn Hàn đăm đắm. Đôi mắt
ẩn chứa một niềm yêu thăm thẳm và nỗi đam mê không thể cất thành lời. Hàn ghì
lấy Cầm. Hai làn môi chạm vào nhau và như có một luồng điện chạy qua cơ thể.
Hàn thấy mình như biến tan đi, mê lạc vào cõi huyền thẳm mông lung của lạc thú
ái tình…
Không biết bằng cách nào mà Hàn lọt qua được cánh cửa khép hờ để vào ngồi bên
cái chõng. Hàn hỏi: “Sao tôi lại gặp chính mình ở đây? Có phải tôi đấy không?”
Người còm nhom lở loét kia nhìn Hàn như nhìn vào khoảng không. Hàn hiểu
người kia không biết đến sự hiện diện của mình nên im lặng. “Mình, mà hình như
không phải mình. Sao tất cả cứ xa lạ, ảo mờ. Sự tồn tại nào là có thật? Ta hay con
người còm nhom lở loét kia?” Hàn thoáng chút nghi hoặc. Nhưng rồi Hàn nghĩ đó
chỉ là lẽ thường thôi. Mọi thứ trên vũ trụ này đều thay đổi trong thời gian, cả âm
dương, linh hồn hay thể xác. Vậy thì có gì phải băn khoăn. Dù sao thì Hàn cũng
muốn nói với người kia: “Này, người có biết sau cái giờ khắc ta từ biệt thế gian ta
đã nghĩ gì không? Người có biết ta đã đi đến những đâu không?” Cái người còm
nhom kia vẫn không nghe thấy gì, không hiểu gì. “Ta đi khắp nơi trên chín tầng
trời… Ta hỏi các bậc cao minh về sự sống, tình yêu. Vì sao sự sống trớ trêu và tình
yêu trở thành nghịch lý trên thế gian này?” Hàn vẫn chỉ nhận được sự câm lặng.
Hàn thở dài. Ngoài kia trăng sáng và biển dào lên từng đợt sóng. Nào, hãy tạm xa
cái chỗ buồn thảm này đi. Loáng một cái, Hàn đã ra đến biển. Bây giờ Hàn đi
nhanh lắm. Gần như ý nghĩ Hàn bảo đến đâu thì Hàn có mặt ở đó ngay. Lạ lùng
sao, Hàn thấy trên bãi biển một người đang ngồi chăm chú nhìn xuống mặt nước.
Khi Hàn đến thật gần thì nhận ra đó là chính mình. Hóa ra là thế, Hàn không thể
hiểu sao lần trở về này lại luôn gặp lại hình ảnh xưa của mình. Hàn bắt tay người
đối diện và giả bộ là một người xa lạ, Hàn hỏi: “Đây là đâu? Tôi đang bị lạc…”
Người kia không nói gì mà chỉ tay xuống biển. Lúc này bỗng một làn mây đỏ cuộn
lên trên nền trời che khuất cả mặt trăng. Biển cứng đờ và chết lặng, trở nên thẫm
đỏ, lạnh cóng như tuyết. Hàn nắm tay người kia và cả hai bước đi trên tuyết lạnh

xa hút vào lòng biển. Hàn đi mãi, đi mãi, thấy chân mình ran rát. Quay lại phía sau,
thấy mỗi dấu chân là một vũng máu. Gió cuốn lên mỗi lúc một mạnh. Hàn rét run
lên, bỗng chỉ thấy một mình đứng trong mờ mịt lạnh giá. Người kia đã biến đi đâu
từ lúc nào.
Cuối cùng thì Hàn trở về căn nhà nhỏ ngày xưa mong gặp lại mẹ. Sao thế này? Tất
cả đã thay đổi hết, Hàn không còn nhận ra một dấu tích quen nào nữa. Thành phố
đã lên đèn. Quy Nhơn bây giờ sừng sững những tòa cao ốc, những con đường rải
nhựa, ô tô và xe máy đi lại đầy đường.
Hàn đứng lặng trên không trung gạt một giọt lệ ứa ra khóe mắt. “Mẹ ở đâu, mẹ
ơi?” Hàn nấc lên, giọng run run đứt đoạn: “Mẹ đâu rồi? Khi con từ giã thế gian này
không được gặp mẹ. Con ra đi mà lòng trĩu nặng. Con bất hiếu không thể đền đáp
được ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. Không làm cách nào để mẹ bớt đau buồn…
Bao nhiêu năm rồi, con lưu lạc trong chín tầng trời. Chỗ nào cũng mênh mông.
Chỗ nào cũng ảo mờ. Chỗ nào cũng lạnh giá. Con biết tìm mẹ ở đâu?”.
*
Những tiếng gọi bí ẩn từ cõi hoang thẳm trên cao kia xuyên vào tâm trí Hàn. Đã
đến lúc phải rời khỏi cảnh trần gian lưu luyến này. Đã đến lúc bị giam hãm trở lại
trên cái khoảng không vô cùng tận ấy mà không biết lúc nào có thể trở về. Hàn chỉ
kịp mở to mắt nhìn lại quang cảnh xung quanh một lần cuối rồi tất cả như mờ đi.
Một lực hút từ thăm thẳm cao kéo Hàn lên.
Hàn bay lên theo chiều thẳng đứng. Mắt Hàn thâu hết cả không gian kỳ ảo. Qua
cảnh giới màu thiên thanh, đến cảnh giới màu tím, rồi cảnh giới màu vàng. Ôi cái
không gian vi diệu thoảng một làn hương lạ. Những đám mây màu mỡ gà, những
ánh sáng từ các vì tinh tú, những tiếng du dương… Hàn bỗng gặp rất nhiều thi sỹ,
những người tên tuổi ngời chói từ khắp năm châu mà khi còn sống trên thế gian
Hàn chỉ biết đến họ qua sách vở. Cả nhiều người rất lạ với dung mạo dị thường.
Hàn nghĩ, đó là những người đến từ hành tinh khác trong dải thiên hà.
Hàn dừng lại hỏi:
“Có chuyện gì mà mọi người tụ hội về đây thưa ngài?”
Một thi tiên mặc chiếc áo thụng trắng, râu tóc trắng trả lời:

“Hội thi ca chín tầng trời đã mở. Nhà trời bao năm vắng vẻ, chỉ thấy toan tính đủ
đường. Nay chúa lòng lành muốn mang thi ca tưới vào vũ trụ, hồi sinh cả tâm linh
của vạn vật”.
Hàn chỉ nghe. Chẳng nói gì. Đang định bước đi thì bỗng gặp một thi sỹ người
phương Tây vầng trán rộng, mũi cao, mắt sáng, thông tuệ lạ thường. Người kia chú
ý đến Hàn.
“Hàn Mặc Tử… Chào ông!”
Hàn cũng đáp lại:
“Chào ông, tôi hân hạnh nói chuyện với ai đây?”
“À há… Ông không nhận ra tôi sao? Tôi là Baudelaire, người hân hạnh có lần
được ông quan tâm. Tôi chú ý đến ông bởi sự phát ngôn phi thường và sự tự tin
không gì sánh nổi của một người trẻ.”
“Ông bất bình với tôi điều gì kia?”
“Không bất bình, gặp ông tôi chỉ muốn tỏ lòng kính trọng. Nhân đây xin hỏi thêm
ông một vài điều.”
“Xin ông hãy đi thẳng vào vấn đề”
“Được… Vậy thì tôi xin bắt đầu ngay đây. Trước kia tôi có nói, thơ văn không thể
dung hòa với khoa học hay luân lý và tôn giáo, thơ văn không thể lấy chân lý làm
chủ đích được. Thế rồi lời nói ấy đã đến tai ông, ông bảo tôi nói sai hẳn với lẽ tự
nhiên. Ông cho rằng luân lý là tiêu chuẩn của văn thơ… Tôi đã sống hết ở trần
gian, còn phiêu du khắp chín tầng trời, vẫn không hiểu luân lý hay chân lý là thế
nào cả. Những điều xem ra bấp bênh và biến ảo ấy thực sự làm khó cho tôi. Nhân
đây xin ông chỉ giáo cho?”
Hàn cười.
“Ông là một người tôi kính trọng. Và vì thế, tôi có vô vàn điều để nói với ông.
Không phải là tranh luận đâu nhé, mà là để mở rộng thêm kiến văn sau từng ấy
năm chu du ở cõi trời. Bây giờ tôi hiểu, luân lý là một ý niệm rộng lớn vô biên,
chân lý cũng không đơn giản là điều có thể hiểu trong phạm vi trí tuệ của một thời.
Tất cả tranh luận ấy đều chỉ là đứng trên những giới hạn nhỏ hẹp và mong manh

của kiếp nhân sinh. Rồi sẽ có lúc tôi nói với ông về chân lý tuyệt đối và sự vượt
thoát mọi ranh giới, mọi định kiến của kiếp người”.
Nói rồi Hàn đưa tay ra bắt.
“Tôi sẽ gặp lại ông”.
Baudelaire đi qua. Hàn thực sự thấy tâm tư mình bị cày xới. Chân lý ư? Luân lý ư?
Những điều tưởng có thể hiểu, hóa ra lại mịt mờ vô hạn. Câu hỏi nát óc ấy không
ngờ đến bây giờ Baudelaire nhắc lại với Hàn.
Suy nghĩ một hồi dài, cuối cùng Hàn cũng gạt bỏ. Mong muốn lớn nhất của Hàn
lúc này là về lại thế gian, tìm lại những tình thân yêu cũ. Lạ lùng sao, Hàn bỗng
thấy lực hút bí ẩn kia đã thôi không kéo mình đi nữa. Cảm thấy mình đang được tự
do, Hàn cố dồn sức lao về phía mặt đất. Thôi, không dự Ngày hội thi ca nữa. Lễ
hội ư? Trò vui vẻ ấy chỉ sản sinh ra những thứ nhàn nhạt mệnh danh thơ, rồi khối
kẻ sẽ nhờ đó mà mang danh thi tiên, thi thánh. Thơ đâu phải sinh ra từ những hội
hè đình đám. Hàn đã viết những bài thơ từ máu lệ, từ đau thương điên dại của lòng
mình đấy thôi. Không có những đau thương ấy, làm sao có thơ đây? Nghĩ vậy, Hàn
lại nhớ đến Cầm. Chỉ cần nhớ đến thôi, lòng Hàn lại ứa máu. Vết thương lòng ấy
vẫn chẳng thể nào lành được.
Từ ngày rời xa thế gian, Hàn muốn trở về thăm Cầm. Nhưng Hàn không biết tại
sao, mỗi lần Hàn tìm cách trở về lại bị một thế lực vô hình cản trở. Cứ gần như
chạm được vào tầng khí quyển, nhìn thấy trái đất xanh sẫm lại nghe thấy một tiếng
trong trẻo: “Thi nhân hỡi, Người không được xuống đó”. Và bỗng nhiên, Hàn như
mất hết mọi sức lực, không thể nào động đậy được nữa, đành lặng im một chỗ cho
đến khi từ bỏ ý muốn trở về thế gian mới thôi.
Lần này thì Hàn quyết đi tìm Cầm.
Xem ra Hàn đã được tự do thật rồi, hoặc ít ra Hàn đã có công lực để vượt qua sự
ngăn cấm bí ẩn. Cũng có thể những đấng quyền năng trên cõi cao xanh đã an tâm
việc Hàn đang say sưa trò chuyện với các thi nhân kia mà quên mất việc trở về
dương thế. Hàn xuyên qua lớp khí quyển dày xanh sẫm, không có một vật cản nào,
cũng không thấy một tiếng gọi nào từ thinh không.
Dừng lại ở một bến sông, Hàn nghĩ, đây, chính nơi này Hàn và Cầm đã gọi đò đi
qua sông và ngồi trò chuyện trong một tửu quán sát bên bìa rừng… Đó là một
chiều thứ bảy Hàn từ Sài Gòn bắt xe ra Phan Thiết. Hai đứa ngồi một lúc thì dạo
bước theo con đường thoảng hương lan lên ngọn đồi. Từ ngọn đồi ấy có thể thu

