intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Đến ngày ấy, anh sẽ trả lời cho em biết hạnh phúc là gì

Chia sẻ: Vylanh Ngọc Vy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:28

58
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cô, một cô gái ngoài 20 luôn nghĩ: Tình yêu là gì chứ, yêu nhau tha thiết, thề non hẹn biển rồi hứa hẹn đủ điều, nào là hạnh phúc giản đơn mỗi sớm mai thức dậy có nhau trong đời…Cứ yêu cứ hứa cứ ước nguyện để đến cuối cùng quay lưng thành hai lối rẽ chỉ còn lại là những hận tình, bi ai, đau đớn và dằn vặt. Tất cả chỉ là phù

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Đến ngày ấy, anh sẽ trả lời cho em biết hạnh phúc là gì

  1. Đến ngày ấy, anh sẽ trả lời cho em biết hạnh phúc là gì
  2. Phong Linh Cô, một cô gái ngoài 20 luôn nghĩ: Tình yêu là gì chứ, yêu nhau tha thiết, thề non hẹn biển rồi hứa hẹn đủ điều, nào là hạnh phúc giản đơn mỗi sớm mai thức dậy có nhau trong đời…Cứ yêu cứ hứa cứ ước nguyện để đến cuối cùng quay lưng thành hai lối rẽ chỉ còn lại là những hận tình, bi ai, đau đớn và dằn vặt. Tất cả chỉ là phù
  3. du và ảo ảnh, chẳng có gì là mãi mãi, cuộc sống này trần trụi và đáng buồn. Chỉ nên tin vào chính mình, sống cho mình đó mới là hạnh phúc, yêu thương mong manh dễ vỡ, yêu bao nhiêu sẽ phải chịu bấy nhiêu tổn thương... Kí ức Cầm tập vở có điểm 10, Linh hớn hở chạy thật nhanh về khoe mẹ, bỗng dưng mặt cô bé tái xanh, đôi mắt hoảng sợ khi thấy 2 người đàn ông mặc áo đen, đội mũ lưỡi chai đứng 2 bên cửa nhà và một người phụ nữ đang ra sức chửi vả thậm tệ: con đàn bà xấu xa, mày đáng bị thiên lôi đánh chết, đồ quỷ cái, con hồ li tinh… Linh òa khóc chạy đến ôm mẹ đang vật vã trên nền nhà: - Mẹ ơi! Mẹ!…Mẹ sao thế ? mẹ chảy máu rồi kìa…
  4. - Người phụ nữ túm lấy bờ vai đang run lên bần bật của cô bé rồi ném cái nhìn oán hận, cay nghiệt nói: Mẹ con mày là thứ rác rưởi, mày là đồ nghiệt chủng, mẹ mày chuyên đi cướp chồng người khác đấy. Tao cảnh cáo chúng mày lần cuối cùng nếu còn quyến rũ chồng bà, tao sẽ xé xác mẹ con mày, khiến chúng mày không còn đất sống nữa đâu… Họ ra về, hai mẹ con ôm nhau khóc tức tưởi. Cô đã bao lần chứng kiến cảnh mẹ bị hành hạ như thế này, tâm hồn cô bé sớm đã bị tổn thương. Mẹ ôm cô bé vào lòng: Mẹ xin lỗi bé Linh của mẹ, từ giờ mẹ sẽ không để con phải đau lòng như thế, mẹ sẽ không để họ làm tổn thương con đâu Sau lần ấy, hai mẹ con chuyển lên cao nguyên sống và làm ăn ở đó cho đến tận bây giờ.
  5. Dù đã hơn chục năm trôi qua cuộc sống hai mẹ con đã khác, bình yên và thanh thản nhưng cứ mỗi lần cô đứng từ phía sau nhìn thấy mẹ cầm tấm ảnh khóc thầm là những kí ức kia lại ùa về dữ dội đau đớn, quặn thắt, nghẹn ứ… Mẹ từng kể với Linh về thời trẻ có một tình yêu say đắm, họ đã có những ngày tháng đẹp đẽ bên nhau, yêu nhau nồng cháy tưởng chừng không gì có thể chia lìa, ngày ấy hai người còn là sinh viên, đã hứa với nhau sau khi tốt nghiệp sẽ làm đám cưới, nhưng rồi cuộc tình ấy trở nên dang dở, người đàn ông đó đã bỏ lại mẹ ra đi và Linh là kết quả của một cuộc tình buồn đầy nước mắt. Khi mẹ mang thai Linh, gia đình họ hàng xa lánh, hắt hủi mẹ, mẹ bỏ đi rồi sinh ra Linh. Mẹ là người phụ nữ đẹp, một vẻ đẹp mặn mà với đôi mắt long lanh đượm buồn nên có rất nhiều người đàn ông theo đuổi nhưng mẹ quyết định ở vậy nuôi Linh, cũng chính vì thế mà đã từng có biết bao cuộc ghen tuông nổ lửa xảy ra, chuyển nhà nhiều lần mới có lúc yên ổn. Có lẽ vì những tổn thương đã đọng lại quá sâu trong trái tim Linh nên cô luôn sống khép mình, trầm ngâm, lạnh lùng và xa cách. Cuộc sống của Linh được mẹ và cô bao bọc rất cẩn thận, hằng ngày chăm chút cây vườn và bận bụi với quán cà phê
  6. nhỏ. Cô không yêu ai, không rung động, trái tim cô đã đóng băng, những uất hận không thể xóa nhòa, yêu thương với Linh mong manh như cơn gió…Và cũng chẳng bao giờ cô muốn hỏi mẹ về bố cả, cô mồ côi bố, cô hận người đàn ông phụ tình ấy. Gặp gỡ Nam Phong, chàng trai Hà thành đẹp trai, mê nhiếp ảnh, sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng không hạnh phúc. Phong thích đi bụi, ngao du đó đây trên chiếc xe máy và lang thang chụp ảnh. Phong cũng cô đơn và như một cơn gió không ai có thể nắm bắt được cảm xúc của anh, không ai làm trái tim anh rung động. Nhưng anh luôn khao khát kiếm tìm cho mình một tình yêu đích thực, một người con gái có thể lắng nghe anh chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống…
  7. Tháng 8 mùa thu lại về, mùa thu trong veo, dịu dàng, khiến lòng người mơn man và muốn đi đâu đó thật xa, tìm một chút bình yên trong cuộc sống. Mùa thu năm nay Nam Phong có một cảm giác lạ khó tả, biết đâu ở một thời điểm nào đó vào một giây phút nào đó sẽ có một điều gì đó đặc biệt đến với anh. Xem lại cuốn nhật kí hành trình, anh đã biết mình sẽ đi đâu, sẽ đến với cao nguyên đầy gió, nơi có núi non trùng điệp, có những con đường dốc dài xanh ngát những rặng cây hai bên và bạt ngàn một màu trắng tinh khôi của những đồi cà phê phảng phất hương thơm ngọt ngào. Trải qua một hành trình dài bằng chiếc xe quen thuộc, Nam Phong đặt chân tới Đà Lạt vào lúc hoàng hôn đang dần buông. Cảnh đẹp say đắm hồn người, Phong cho xe chầm chậm qua những con đường, nhắm mắt hít thở khí trời cao nguyên. Bỗng có những tiếng ơ…ơ… kéo dài rồi Rầm!!! Hai chiếc xe máy ngã ra, hai con người đau điếng nhìn nhau - Bộ anh không có mắt hả? đi đứng gì kì vậy?
  8. - Tôi…tôi…tôi xin lỗi. Phong đứng dậy luống cuống đến đỡ cô gái dậy - Tôi gì mà tôi, ui chao. Cô gái xuýt xoa vịm vào tay Phong đứng lên - Cô có sao không, có cần đi bệnh viện không?
  9. - Nhìn thế này mà không sao à, cũng may là tôi đi chậm không là có án mạng rồi. Anh mới học đi xe đấy à, đi đứng đường đồi mà tiêu diêu vậy - Cô đau sao mà nói nhiều thế! - Anh lại còn dám lớn tiếng với tôi hả. Chứ bộ không phải, chả nhẽ tôi vu oan cho anh hả?
  10. - Vâng! Thưa cô là tôi sai, tôi rất ăn năn và hối lỗi, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, đền bù, trả tiền thuốc men cho cô. Phong nói với vẻ mặt rất đáng thương, chân thành nhận lỗi. - Đó là việc đương nhiên. Tôi đâu dễ dàng tha cho anh - Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về? - Cách đây 5 cây số
  11. - Mà anh cũng đau mà, đưa tôi sao đây - Á!!! Cô nói tôi mới nhớ là tôi cũng rất đau - Ui chao! Anh diễn tuồng đó hả? thật là…
  12. - Thật là sao? Tôi đau thật mà. Cô ném cho Phong một ánh mắt hình viên đạn rồi rút điện thoại bấm bấm Gọi người giúp xong cô bảo: Anh không phải người ở đây phải không? - Ừ! Tôi đi du lịch - Toi tha cho anh đó, anh đi đi, không cần anh đền bù gì hết, người nhà tôi sắp đến đón tôi rùi
  13. - Ơ… nhưng mà…tôi cũng chưa có chỗ nào để đi hết - Mặc kệ anh, liên quan gì tới tôi đâu, bộ định theo tôi hả? - Được không? - Không, anh tự lo cho mình đi. Nói xong cô quay đi cùng hai người bạn để lại anh một mình… - OoO-
  14. Từ sau hôm va chạm đó, Nam Phong có một cảm giác rất lạ, trong đầu anh cứ thấp thoáng khuôn mặt, ánh mắt của một người con gái. Lạ thật, trước giờ gặp bao cô gái xinh đẹp, giỏi giang cũng không thấy làm sao, với cô gái này lại…càng nghĩ càng mong có một sự tình cờ sẽ đến. Quán cà phê Phong Linh nép mình giữa núi đồi bao la, không gian quán cũng giống như cái tên, ngập tràn chuông gió đủ màu sắc, leng keng hòa thành một bản nhạc dìu dặt, đung đưa. Nơi này nằm cách xa trung tâm thành phố nên rất yên tĩnh, mang một phong vị lãng mạn mê mẩn hồn người. Nam Phong bước vào quán tìm một góc cạnh cửa sổ. Cô ơi cho cháu một tách cà phê sữa ạ
  15. Bỗng anh tròn xoe mắt, ấp úng khi thấy một cô gái trẻ bước ra với nụ cười trong veo, giây phút nhìn nụ cười ấy anh cảm giác như chiều thu đang tỏa nắng, ánh nắng sáng chói mà đầy dịu dàng. - Cô! Đúng là cô rồi. Anh reo lên khiến mọi người xung quanh cũng quay ra nhìn tò mò. - Là anh sao, đúng là có duyên thật đấy! - Anh uống gì? - Tôi gọi rồi. Gặp lại cô tôi mừng quá! Tôi có thể làm bạn cô không? - Sao???
  16. - Tôi tên Nam Phong. Còn cô - Phong Linh. Mặt cô không biểu đạt chút cảm xúc nào - Sao cô lạnh lùng thế, “Phong Linh” cái tên thật hay và ý nghĩa. - Anh thưởng thức cà phê đi, tui có việc phải đi rùi - Ơ! Cô… Linh quay bước đi để lại Phong đang thất vọng tràn trề… Phong thầm nghĩ cô gái này thật đặc biệt, lạnh lùng, bàng quang, đôi mắt lại rất có hồn, cảm giác những giọt long lanh có thể trực trào ra được…
  17. Đêm trên mảnh đất cao nguyên lành lạnh và mênh mông quá, giữa bao la con người thật nhỏ bé, đứng ở một nơi cao đủ để thu gọn cái mênh mông ấy trong tầm mắt, Nam Phong đã có một quyết tâm và anh thực sự hứng thú với mảnh đất này… Ngày ngày, Phong đều đặn đến cà phê Phong Linh, đôi khi gặp cô cố níu kéo vài ba câu, đôi khi lại lặng lẽ đưa ánh mắt tìm bóng dáng ấy ở đâu đó. - Anh có vẻ là người dư giả thời gian và an nhàn quá nhỉ? - Ý cô là sao? - Ngày nào anh cũng vãng lai đến đây - Cô quan tâm tôi à?
  18. - Tôi chẳng rảnh - Tôi có một kì nghỉ dài, tôi đi du lịch đương nhiên phải tận hưởng rồi - Thế thì còn nhiều nơi đẹp hơn, tôi thấy anh ở đây hoài chả đi - Vì tôi thích, có sao không? - Chả sao hết Linh không nói nữa lại quay đi, lần nào cũng thế, lần nào anh cũng cảm thấy chút hụt hẫng, xao xác trong lòng.
  19. Anh biết chiều nay cô lên trên đồi nên cầm máy ảnh đi theo, chắc sẽ chụp được nhiều cái hay. - Anh theo tôi làm gì? - Cô đi đường cô, tôi đi dường tôi, tôi cũng có việc của mình, cô nghĩ gì hay vậy - Được! thế anh đi trước đi - Cô cứ tự nhiên tôi còn đang ngắm cảnh. Phong cười ranh mãnh Anh bước theo cô, cứ đi lại dừng, cứ đi lại dừng, anh lại giả vờ ngó lơ đãng, một quãng Linh tỏ vẻ giận giữ:
  20. - Anh thật phiền, tôi thấy ghét anh rồi đấy, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa - Tôi thích cô, thích cô từ lần đầu tôi gặp cô. - Vớ vẩn! Linh quay đi Tôi chưa bao giờ có cảm giác này với một người con gái nào, dù cô có lạnh lùng thế nào tôi cũng sẽ không bỏ cuộc Cứ như thế ba tháng anh ở lại đây và dõi theo cô
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0