
Hẹn yêu

"Thank you for loving me, but..."
Cũng như sau cụm từ "chuyện dài lắm" bao giờ cũng là một số câu chuyện
buồn, sau mỗi chữ "nhưng" thường là những điều kô hề mong đợi. Trong
trường hợp này cũng vậy. An gửi tin nhắn cho tôi. Tôi đã từng chỉ cần một cái
nhìn để quyết định theo đuổi An, nhưng tiếp theo đó là thêm một tháng để
thực hiện điều đó, tám tháng để xuất hiện bên nhau như những người yêu, và
bây h An chỉ cần 1 tin nhắn để kết thúc tất cả như một người lịch sự.
Ngơ ngác như một gã ngố khùng, tôi bấm số gọi lại. Tắt máy. Kô đủ thời gian
để ngày ngày đứng dưới cửa sổ nhà An hay cắm rễ tại những nơi An thường
đi qua như những gì tôi vẫn thường thấy trong những bộ phim truyền hình,
tôi đành cố gắng bới tung đầu óc mình lên để tự hiểu mình đã sai cái gì, ở đâu
và như thế nào. Nhưng nỗ lực đó chỉ đem đến cho tôi sự tuyệt vọng cũng như
mọi nỗ lực khác nhằm tìm gặp An. Một cách ngoan cố, tôi kô chấp nhận điều
đó và vạch ra cho mình hàng chục kế hoạch để lấy lại những gì đã mất. Tôi
bắt đầu lại như tôi từng bắt đầu tám tháng trước đây. Sau một tuần, tất cả
những gì tôi nhận được từ An vẫn là sự im lặng hầu như khiến tôi kô thể chịu
đựng nổi. Đến ngày thứ mười, khi tôi vẫn chẳng hề có dấu hiệu bỏ cuộc, An đã
đáp lại bằng một message kô chỉ làm điện thoại của tôi mà cả chính tôi run lên

bần bật: "Hết yêu là hết yêu, vậy thôi". Đơn giản đến dị kỳ nhưng quá hợp lý
đến kô thể chối cãi được. Và ngay khi ấy, tôi hiểu rằng mình chẳng còn cơ hội
nào nữa.Thất bại tập n, tôi ngả người ra sau ghế tự làm một bản báo cáo cho
riêng mình. Sau vô số các puppy love thời phổ thông, những năm đại học và
những thứ tương tự, tôi đã hy vọng rằng tôi và An sẽ trở thành một cái gì đấy
hơn thế. Nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ cần một vài ký tự chạy qua một cái màn
hình cell phone bé tí để làm trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ. Những con đường
quen thuộc dạt dào nắng gió xen lẫn mịt mù khói bụi dẫn tôi đến quán ca phê
quen thuộc. Tại đó, trong sự lặng lẽ của kô gian và vô thức của chính mình, tôi
bấm tin nhắn gửi đi. "I'm down". Số máy nhận là của Ngân. Tôi chẳng mong
nhận được tin nhắn trả lời, tôi chỉ cần được nói ra là tôi đang chán nản khủng
khiếp, đơn giản vậy thôi...
2. Ngân
"I'm down" là cụm những kí tự quen thuộc tôi vẫn thường nhận được từ
Phong mỗi khi cậu ta... thất tình. Thói quen từ hồi học cấp ba, khi Phong còn
"mải mê chinh chiến và yêu đương", còn tôi đi bên cạnh anh ta như Gia Cát
Lượng chưa từng rời Lưu Bị. Tuy nhiên sau vài lần tôi đã hiểu kô nên quá lo

lắng cho Phong vì những chuyện như thế này, vì thường thì chỉ vài ngày sau là
cậu ta lại hào phóng mời tôi đi uống nước hay ăn một cái gì đấy nhân dịp tìm
thấy một nửa mới. Nửa cuối cùng của Phong mà tôi biết là An và trong vòng 6
tháng gần đây, tôi kô còn biết gì hơn nữa, vì sự bận rộn của chính tôi, vì thời
gian biểu kín đặc của Phong và vì quan trọng nhất là "An kô thích". Tôi chấp
nhận điều đó với một cái nhún vai. Tôi vẫn thường nhún vai trước những việc
kô thể thay đổi được.
Và bây giờ thì Phong nhắn tin cho tôi, lần đầu tiên sau nửa năm trời. An đã
bỏ đi, chắc chắn thế. Chỉ có điều tôi kô biết có nên buồn vì điều đó kô, bởi có
một điều mà tôi luôn che giấu là ngay từ đầu tôi đã kô hề coi Phong đơn giản
là bạn. Tôi đã chờ đợi quá lâu. Bỏ qua sự thật rằng tôi kô thể chen nổi khoảng
thời gian quá ngắn giữa những cô bạn gái kế tiếp nhau của Phong, tôi còn bị
ngăn cản bởi lí do đạo đức, rằng kô nên lợi dụng những lúc người khác mềm
yếu để đạt được mục đích của mình, cũng như lí do ám ảnh tôi từ những ngày
yên ấm dưới mái trường cấp ba rằng kô nên đánh đổi một tình bạn lấy một
tình yêu kô chắc gì đã có thật... Những ý nghĩ lướt qua khiến tôi nhức đầu
trong giây lát. Nhưng chúng chỉ có thể ảnh hưởng đến những quyết định
mang tính dài hạn. Còn hiện tại, chẳng có điều gì ngăn cản tôi bấm những kí
tự reply. "15' nữa". Tôi biết chắc Phong đang ở đâu và tôi sẽ đến, mặc dù tôi
cũng biết rõ rằng khi Phong nhắn tin đó và gửi đi cũng là lúc cậu ấy chỉ mong

được một mình. Phong vẫn như thế trong mắt tôi- một người luôn tự mâu
thuẫn...
3. Phong và Ngân
Quán vắng, nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà cũ kỹ nhấp nhô không theo
một quy tắc nào. Phong uể oải dựa vào chiếc ghế được làm từ những thanh
thép mảnh, cũng như lọt thỏm giữa những bộ bàn ghế được sắp xếp lộn xộn
một cách cố ý. Đúng 15' sau, Ngân xuất hiện. Váy dài chấm gối, ba lô to sụ
trên vai, trông Ngân giống một U18 hơn là một "sinh viên" 20. Ngồi xuống mà
không đợi Phong mời, Ngân ngoắc tay gọi đồ uống cho cả phần Phong "Hai
nâu đá".
Ngân chầm chậm khuấy đều cà phê cho cả hai người. Sự yên lặng bao phủ họ
trong vài giây trước khi Ngân phá vỡ nó bằng tiếng lanh canh gõ lên chiếc
tách sứ. Trông Phong tồi tệ hơn Ngân tưởng tượng nhiều... Vẫn không rời mắt
khỏi chiếc tách, Ngân làm ra vẻ lơ đãng:
- Lại down?

