Hương Xưa
Đi anh! Em nè. Anh rảnh để trả nợ em ly cà phê không?
- Hi em! Em đang ở đâu? Anh ngỡ ngàng trả lời.
- Em đang ở D.C.
- Chừng nào em về?
- Dtrưa mai em về anh. Cô trả lời và anh im lặng một hồi mới lên tiếng.
- Để anh coi sắp xếp. Anh còn bận chút công việc công ty. Anh sẽ cố gắng làm cho
xong, nhưng còn phải ghé nhà trước nên chắc cũng khoảng 6 giờ anh mới tới chổ em
được.
- Dạ, vậy hẹn gặp anh lúc 6 giờ. Cô trả lời và đưa cho anh địa chỉ khách sạn.
Cúp phone, cô nằm ngữa trên giường, đưa tay lên ôm lấy ngực. Mày đang làm gì vậy
Hương? Sao lại khơi dậy những gì nên chôn vùi? Lắc đầu xua đi những lời răn của lý trí,
cô bđi tắm hy vọng sẽ xua đi những rối rắm trong đầu. Đứng dưới vòi sen trong phòng
tắm, dòng nước ấm phun tung tóe trên mái tóc và chảy dài trên cơ thể vẫn không làm cho
đầu óc cô thảnh thơin chút nào, chỉ hồi hộp hơn khi hình ảnh của anh cứ lãng vãng
trong tâm trí.
Gặp lại Trang thật là một điều cô mong muốn bao lâu nay nhưng thật sự không tin sẽ xảy
ra dù biết bao lần cô tưởng tượng tới ngày này, dệt ra biết bao chi tiết, sẽ hành động thế
nào, sẽ nói thế nào. Nhưng giờ đây tất cả như hỗn loạn hẳn lên.
~~*~~
Hồi nhỏ tuy học chung với nhau từ lớp 1, nhưng không hiểu sao, Hương hình như không
nhgì về Trang cả. Cho đến đầu niên học năm lớp 7, Hương yên phận làm công dân bình
thường trong lớp vì biết mình học không giỏi bằng Huy cồ hoặc nhỏ Bích Thủy để làm
lớp trưởng hoặc lớp phó học tập và cũng không khiếu gì để gánh vác chức nhiệm lớp
phó văn nghệ. Nhưng không hiểu đám bạn âm mưu gì mà bầu đứa nghịch ngợm nhất
trong đám con gái m lớp phó kỷ luật, và thầy Sơn cũng tán thành. Đám con gái thì
mừng nghĩ rằng đó là một thành tích vì như vậy thì bọn con gái trong lớp sẽ không bị bọn
con trai ăn hiếp. Còn đám con trai nhát nhát hay bchọc ghẹo thì mừng húm vì t
nay sthoát nạn. Còn cô thì ru thúi ruột. Coi như m nay phải ráng tịnh, không nhúc
nhích quậy phá ai được hết. Bực một cái là những khi thầy không mặt, phải giữ
trật tự lớp, thì đám con trai cứ lấm lé nhìn thì thầm nhỏ to cười giễu phá. Còn trong
giờ học thì bọn nó lại tìm cách chọc cô. Rồi từ đó, một trong những đứa con trai ngồi sau
lưng cứ đưa tay kéo lấy cái tóc đuôi gà của cô, nhưng khi quay lại nhìn thì bọn chúng
làm mặt tĩnh như không xảy ra cả. Kéo tóc trong lớp chưa đủ hả dạ, bọn chúng còn
lẽo đẽo theo cô mỗi khi tan trường kéo tóc cô rồi nhìn nhau khúc khích cười lắc đầu khua
tay khi cô ngó lại. Một hôm, sau khi bị giật tóc cô quay lại, thì thấy hắn với Hoàng và Hải
đang đứng ngay đằng sau lưng. Mặt hắn ngờ nghệch bối rối còn Hoàng Hải thì đứng
nhe răng ra cười.
- Mấy người làm gì mà cứ giựt tóc tui hoài vậy hả? Thích thì để tóc dài ra đi rồi tự giựt
tóc mình đi. Cô tức cành hông nạt nộ.
- Giựt tóc người khác vui hơn. Hải trả lời với cái giọng ồ ồ như vịt đực.
- Vui hả, để tui cho mấy người coi nó vui như thế nào nè.
Hương quăng cái cặp xuống, bước tới giơ tay ra định kéo tóc Hải. Hải và Hoàng né chạy
xung quanh Trang. Không ngại ngần Hương chạy theo vòng vòng. Khi tưởng chừng như
níu được bờ vai của Hải, Hương đưa tay ra kéo, nhưng Hải quay người lượn qua lượn lại
thế nào, Hương trợt tay sao rồi chúi nhủi té dập mặt xuống đường như con ếch bị đè dẹp
lép.
- Hương… Hương có sao không? Trang đỡ Hương dậy vẽ mặt lo lắng trong khi Hoàng
Hải đứng ngập ngừng có vẽ ân hận.
- Tui có sao kệ tui, ai cần mấy người quan tâm… Nói tới đó Hương ấm ức thút thít khóc
vẫn ngồi bệt dưới đất.
- Hương đừng khóc mà. Bọn tui xin lỗi mà. Hải nhỏ nhẹ năn nĩ.
- Ừ, Hương đừng khóc nữa, để tôi đỡ Hương dậy nha. Trang đưa tay cho Hương.
- Ktui! Tui… Hất tay Trang qua một bên, mt tay quẹt nước mắt, Hương ngẫng đầu
ngang bướng nhìn Trang định hạch họe thêm nữa bỗng chợt ngưng khi bắt gặp thấy ánh
nhìn của Trang. Đôi mắt gì mà tròn to, dịu dàng, có vmơ màng y như… y như mắt bò
vậy. Nghĩ tới đó Hương bất chợt bật cười thành tiếng trước vẽ ngỡ ngàng của họ. Đứng
dậy đưa tay phủi bụi đường dính đầy quần áo, Hương lượm cái cặp và bước đi.
- Hương… Hương còn giận bọn tui không? Hoàng ngập ngừng hỏi.
- …
- Hương, đừng giận mà. Bọn tui xin lỗi thiệt mà. Hoàng tiếp tục.
- Bmuốn xin lỗi thôi là tui hết giận hả? Hứ!
- Vậy Hương muốn bọn tui làm gì Hương mới hết giận?
- Hỏng biết. Mấy người coi làm sao thì làm.
Từ ngày đó, bọn hắn không còn giựt tóc Hương nữa, còn Trang thì không biết từ lúc nào
cũng đã dọn lên ngồi cạnh cô trong lớp, không mảy may trước những lời xầm xì của mấy
đứa bạn. Hương thì cũng thấy vui vui khi “mắt bò” ngồi cạnh. Trong giờ học, hai đứa lén
lúc ngồi chơi ca rô. Khi Hương nói thích cây viết mực Pilot của hắn, thì mỗi ngày hắn
đưa cây viết của hắn cho Hương xài đổi lại cây viết Pilot cũ của Hương. Khi Hương lo
lắng vì phải viết lại mấy cuốn tập để chuẩn bị cho cô giáo kiểm tra, thì hắn đem chúng v
viết dùm cho cô với những dòng chử uốn nắn còn đẹp hơn cả của cô. Khi đi Vũng Tàu
chơi về, hắn còn cho cô hai cái thước dài và thước hình tam giác màu xanh dương đậm
bằng mika được chạm trổ với những cánh hoa hồng nhỏ li ti thật đẹp. Hai năm trôi qua,
tình bạn tưởng chừng như thân thiết biết bao thì bỗng nhiên tất cả như biến mất vào năm
lớp 9. Xui khiến sao, Trang được chọn vào lp chuyên văn, còn Hương được chọn vào
lớp chuyên toán nằm ở trên lầu 2. Từ đó giờ ra chơi Hương chỉ biết đứng trên lầu nhìn
Trang vui chơi cùng bạn bè cùng lớp từ xa. Thĩnh thoảng khi hai đứa vô tình gặp nhau thì
chỉ trao nhau cái nhìn ngượng ngùng ngỡ ngàng. Không còn ch đợi cùng nhau bước
chung đường sau những buổi tan trường, mà là kẻ trước người sau. Vài tháng chm chạp
trôi qua. Một ngày cô không còn thấy bóng dáng Trang nơi sân trường nữa. Hỏi thăm thì
nghe người này người nọ bàn tán là gia đình Trang đã di cư qua Mỹ. Thoạt đầu cô không
tin, nhưng sau mấy tháng trời Trang vẫn bặt m. Cô buồn rười rượi khi nhận ra Trang đã
đi xa không mt lời từ giã. Và cũng có lẽ vì không một lời giã từ, nên lúc nào cô cũng v
vời cho một lần hội ngộ trong tương lai, nhất là khi gia đình cô cũng sang Mỹ một năm
sau.
Thực tế hay làm cho người ta vỡ mộng. Với trí óc non nớt, cô chỉ biếtViệt Nam rộng
lớn cò bay thẳng cánh, người xa người không biết ngày gặp lại, thì càng không ngờ hơn
khi nhận ra nước Mỹ lớn hơn quê cô bội phần và cơ hội gặp lại Trang nơi đất Mỹ càng xa
vời hơn. Chấp nhận thực tế, cô không ôm hy vọng gì xa xôi. Nhưng trong những khi
buồn khi nhớ Việt Nam, nhớ gia đình và bạn bè,lại nhớ đến mắt bò và một tia hy vọng
lại tìm về. Vài ba năm một lần, cô lang thang khắp diễn đàn Việt đăng tin tìm bạn cũ tuy
không gặp may mắn. Năm tháng cũng vội vã trôi qua,tốt nghiệp đại học, tìm được
công việc tốt ở một nhà băng lớn, trải qua vài ba cuộc tình trước khi đính hôn với Paul,
một người Mỹ trắng làm chung công ty, năm 29 tuổi. Cuộc sống tưởng như ổn định, đầy
đủ, nhưng không hiểu sao thĩnh thoảng cô vẫn thấy thiếu vắng gì đó. Để bù đắp lại cho
những khoảnh khắc trống vắng đó, cô lại đi lang thang trên những diễn đàn Việt nghe
nhạc, đọc truyện, đăng tin tìm người. Và trong một lần lang thang cô gặp anh. Nơi anh
chút gì đó như thân quen nhưngkhông khẳng định được. Anh vui vẽ, cởi mở, lạc quan
yêu đời. Cô thì luôn dè dặt với mọi người, nhưng với anh cô không cảm thấy phải nên
cảnh giác đề phòng, cô trở nên líu lo hồn nhiên bên anh không ngại ngần. Cô thích lý sự
với anh, anh bắt bẽ lại. Cô càng làm tới, anh càng chọc cho cô xù lông nhím. Người ngoài
nhìn vô chỉ biết lắc đầu chứng kiến cả hai chí chóe om xòm ngày này qua ngày nọ.
Nhưng ngày nào cô không chí chóe một mất một còn với anh, ngày đó cô buồn hiu hắt.
Một ngày chợt hứng lên, cô lại đăng tin tìm mt bò nơi mục tìm bạn bốn phương:
“Đông Cung thái tử, tình sử Võ Nguyễn Giáng Hương.”
- Em đăng gì vậy? Anh nhắn tin hỏi.
- Em đăng tin tìm lại người bạn xưa.
- Nhưng sao em biết câu đó?
- Câu đó là kỷ niệm của em với người bạn đó.
- Xuất phát từ tuồng cải lương hịnh đầu thập niên 90 phải không? Cung nữ Giáng Hương
bị người ta hảm hại bỏ xuống giếng vì ghen ghét cô ta được Đông Cung thái tử sủng ái?
- Yes, sao anh biết?
- Tại hồi đó anh đi theo nịnh cô lớp phó kỷ luật có tóc đuôi gà, nên bị bạn bè gán ghép
chọc ghẹo anh với cô ta. Có đúng không cô lớp phó kỷ luật?
- Anh… no way… mắt bò???
- Gì mắt bò???
- Ý em là anh là Quốc Trang?
- Yes, Hương em.
- Oh my gosh! It’s unbelievable.
- Trái đất tuy to mà nhỏ em hả?
- Nhxíu hà. Có nằm mơ em cũng không tin được.
Từ đó anh và cô ngày càng khắn khít hơn, ngày nào cũng gọi nhau nhỏ to tâm tình, k
cho nhau nghe những diễn biến trong đời hai mươi năm qua, và nó trở thành thói quen.
Những lúc anh đi chơi với bạn bè, anh cũng ráng dành năm ba phút nhắn tin cho cô. Khi
cô bận công chuyện hoặc có hẹn hò gì, cô cũng nói khéo cho anh biết để anh khỏi chờ.
Những ngày cô phải lại công ty một mình làm việc trể, anh cũng mở Yahoo Instant
Messenger cho cô “Anh giữ em company nha cho em không thấy buồn. Khi nào chán
chán cần anh thì cứ việc nhắn tin cho anh.” Những ngày tan s về muộn phải đi đón tàu
điện về nhà, anh dặn dò cô mặc áo ấm vào kẻo lạnh, gọi phone nói chuyện với cô khi cô
trên lightrail để cô không sợ, để được đưa cô an toàn về nhà. Cô sung sướng vui vẽ trong
sự quan tâm ân cần của anh không thắc mắc.