
Không anh! Thì không phải ai khác bước vào trái tim em!

Anh và nó đã quen nhau khá lâu rồi.Đến nó cũng ko nhớ nữa.Nó chỉ nhớ ấn tượng
đầu tiên về nó mà anh kể lại cho nó nghe là nụ cười của nó quay lại cười với anh
và hình ảnh nó với mái tóc dài đạp xe trong mưa.Còn nó thì chẳng có 1 kỷ niệm
nào đặc biệt về anh cả ngoài 1 người thích nó và cứ theo đuổi nó điều mà nó rất
ghét nữa chứ.Tất cả những điều đó đã đưa nó và anh đến với nhau.Tính đến nay nó
và anh quen nhau đã hơn 10 năm.Tất cả đó là sự thật với những kỷ niệm của nó và
anh.Nó 1 con bé nghịch ngợm và hay chọc phá người khác.Còn anh 1 người ít nói
trong con mắt người khác nhưng đối với nó thì anh nói nhiều kinh khủng.Nó và
anh đến với nhau 1 cách lạ lùng theo nó nghĩ thế.Nó cũng ko hiểu vì sao nó lại yêu
anh và dành cho anh 1 tình yêu thật lòng đến như vậy.Nó yêu anh trong im lặng và
anh cũng vậy. Ngay cả bản thân anh cũng không hề biết nó yêu anh lúc nào? Rồi 1
ngày cuối hè đầu thu đã đưa nó và anh đến với nhau thật sự.Và chỉ 1 tháng sau
ngày đưa nó và anh đến với nhau thì nó lại phải xa anh.Nó và anh phải xa nhau 7
tháng.2 người ở 2 nơi xa thật xa,và nó lại ko đc biết 1 thông tin gì về anh cũng như
anh ko biết 1 thông tin gì về nó cả.2 người yêu nhau trong sự chờ đợi và nhớ nhung
thế đấy.Nhưng điều đó ko làm nó và anh xa nhau mà điều đó giúp nó và anh hiểu
nhau hơn.Anh quan tâm tới nó rất nhiều lo lắng cho nó nữa,rất sợ nó cô đơn và bị
làm sao. Còn nó thì ko bao giờ muốn anh suy nghĩ cho nó quá nhiều mà ảnh hưởng
tới công việc của anh và việc học tập của anh.Từ ngày có anh nó hay nhõng nhẽo

lắm,đó là điều mà trước nay nó chưa bao giờ làm với bất kỳ ai,nó thấy hạnh phúc
vì điều đó.Nó cười nhiều hơn và suy nghĩ nhiều hơn.Nó lo cho tương lai 2 đứa
nó.Và anh từ ngày có nó anh cũng vui hơn và cười nhiều hơn.Nó thấy hạnh phúc
khi anh cười,đó là động lực giúp nó vượt qua tất cả khó khăn trong cuộc sống .Giờ
nó nhớ lại mà thấy đau,rất đau. Vì tất cả điều đó đã đi vào quá khứ và mọi thứ về
anh nay đã ko thuộc về nó rồi, theo như suy nghĩ của người khác, chứ còn với nó,
anh lúc nào cũng là người quan trọng nhất với nó, luôn luôn là thực tại, luôn bên
nó.Sẽ có người con gái khác thay nó bên anh chăm sóc anh ,an ủi anh mỗi khi anh
buồn , làm nũng anh mỗi khi đc anh ôm ấp vỗ về.Nó thấy nhớ anh vô cùng.Vì nó
rất yêu anh ,nó yêu anh nhiều hơn ai hết , nó yêu anh hơn cả bản thân mình.Từ
ngày yêu anh nó đã thay đổi rất nhiều,rất rất nhiều.Nó biết mở rộng trái tim mình
hơn và biết nói ra những điều mà trái tim nó cất giữ bấy lâu nay.Vì nó là đứa sống
nội tâm. Và anh là người đầu tiên giúp nó biết rằng cuộc sống có ý nghĩa hơn. Nó
đã mất tất cả,nó đã mất anh trong cái đêm định mệnh ấy. Điều ác mộng lớn nhất
trong cuộc đời của nó.
Anh:Em ơi!Tối nay 2 đứa mình nói chuyện ha em!

Nó:Vâng!Tối 2 đứa mình nói chuyện anh ha.Em nhớ anh nhiều lắm, anh biết
không?
.......................
20h14'
Nó:Anh ơi!
............22h26'
Nó gọi điện cho anh nhưng chỉ là những lời hát của bài nhạc chờ và sau cùng là
tiếng tít tít kéo dài trong sự chờ đợi của nó.

Nó:Anh ơi anh lắp sim đôi của 2 đứa vào mình nói chuyện nhé anh!
.................
23h37'
Nó:Anh ko giữ lời hứa với em rồi. Anh bảo tối nay 2 đứa mình nói chuyện vậy mà
anh ko nói gì với em cả. L Em đi ngủ đây. Em sẽ ko chúc anh ngủ ngon nữa đâu.
Vì anh ko muốn nói chuyện với em nữa rồi, chắc anh cũng không thích nhận được
lời chúc của em nữa đâu, phải không anh? Em buồn lắm. Em đã đợi tin nhắn của
anh dù 1 tin thôi mà anh cũng ko nhắn lại cho em cả. 1 tuần nay rồi anh toàn tránh
mặt em thôi. Em ghét sự lảng tránh đó. Em muốn người yêu em phải đối mặt với
mọi khó khăn chứ ko phải là lảng tránh như này. Người yêu của em phải mạnh mẽ
lên chứ, đâu phải yếu đuối như này???????

