
Kí ức...

Cuộc sống như vậy thì thật là hạnh phúc và vui vẻ biết nhường nào. Nhưng cứ
khi nào mà trái tim biết loạn nhịp là khi ấy mọi thứ sẽ rối tung lên.
***
Qua thật nhiều năm rồi. Hôm nay tôi ngồi đây và bắt đầu cầm cây viết, viết lại
những dòng cảm xúc của một thời đã qua. Với tôi đã qua chỉ là việc ám chỉ về mặt
thời gian, còn thực sự nó chưa bao giờ xa với tôi. Nó luôn ở rất gần, như thể tôi có
thể đạp lên những chiếc lá khô giòn trên sân trường.

Khi ấy tôi đang học năm cuối tại một trường chuyên cấp III. Ngôi trường tuy được
sửa sang nhưng vẫn mang dáng vẻ cổ kính vì đã được xây dựng hơn 40 năm. Một
khuôn viên rộng lớn được bao quanh bởi tường vôi, và có những cái ô vuông cách
vị trí mặt đất khoảng 160 cm. Chắc có lẽ để tạo điều kiện cho những học sinh đi trễ
có thể nhòm vào trong trường nếu không muốn trình diện cái mặt ở chỗ cổng bảo
vệ. Hay là để cho mấy người con trai nghịch ngợm có cơ hội để trèo ra trèo vào với
cái bức tường cao khoảng hơn 2m gì đó.
Nếu tôi là họa sĩ, tôi sẽ vẽ ngôi trường tôi giống một bức tranh thủy mạc . Phía
trước trường tôi có một dòng sông chảy qua, dòng sông hiền hòa, cũng bên lở bên
bồi hẳn hoi. Rồi trước khi đến con đường ngay trước cổng trường là một khoảng

đất thấp hẳn xuống. Tôi chẳng biết nó có phải là đất bồi của dòng sông không nữa.
Nhưng cái khoảng đất kéo dài đó chính nó làm tôi thích thú. Những cây dương xỉ
mọc tràn khắp bìa nước. Rồi nào là hoa đồng nội, hoa trinh nữ, và những cây cỏ
dại khác mà tôi chỉ biết được một cơ số cây thôi. Đó là nơi mà chúng tôi lấy cỏ để
trồng vào sân trường. Cũng là nơi chúng tôi lấy lá cây ép vào trang vở. Có khi tôi
lấy cả rêu để ép nữa đấy.
Nhờ dòng sông đó mà gió mỗi khi thổi cũng mát rượi hơn là sự tưởng tưởng. Con
đường đến trường của tôi thì đẹp miễn chê luôn. Nếu đi đường vòng tôi sẽ đi bộ
khoảng 5 phút. Đó là sự thích thú khi đi dưới những tán phượng. Nhìn những gốc
cây lớn cỡ đó tôi đoán tuổi của mấy cây đó chắc phải bằng tuổi của bố mẹ tôi rồi.
Lớn thật. Những chiếc lá nhỏ màu vàng cứ nhẹ nhàng bay trong gió. Mỗi khi cơn
gió nào ùa qua là phải dùng tay để phủi những chiếc lá còn sót lại trên người, trên
tóc. Nhưng đấy chỉ là con đường mà tôi sẽ đi qua khi tôi muốn thuê truyện tranh về
đọc thôi, hoặc là tôi sẽ đi chợ. Băng qua một cây cầu lớn. Với tôi khi ấy vậy là lớn.
Từ xa nhìn nó thật đẹp. Ngày ngày bao nhiêu là xe cộ và các lớp học trò đi qua nó.

Tôi ở trong khu tập thể giáo viên, nó cũng thuộc khuôn viên trường, nhưng được
ngăn cách bởi bên ngoài bằng bức tường thành cao hơn cả bức tường của trường và
dày hơn, có hẳn bậc để lũ trẻ chúng tôi có thể bám vào và trèo lên. Phía ngoài là
những thửa ruộng, được trồng bắp và đậu phộng. Bên ngoài là cả một thế giới
mới với tôi, có mùi thơm của hương bắp, tôi thích nhìn lúc đậu phộng nở hoa màu
vàng, khi bắp trổ bông. Tôi thích nhìn nó lớn lên từ lúc còn nhỏ đến khi người ta
thu hoạch chỉ còn trơ lại gốc, với những chiếc lá héo úa và màu đất cằn chuẩn bị
được chăm sóc cho đợt sau. Tôi những tưởng như mình là người trồng cây vậy.
Phía áp sát nhất với trường học là một cái hồ ngay trước nhà tôi. Mỗi buổi chiều tôi
thường ra cái gốc gạo già, có cái rễ bò ra hẳn hồ đủ chỗ cho 3 người ngồi câu ở đó.
Chắc bọn cá không biết tôi thích ngồi ở đó nên hay tới cho nên mỗi lần câu tôi đều
câu được rất nhiều. Đôi khi không nỡ làm nó chết tôi lại đem thả vào một cái giếng
khơi ở gần đó. May thay cái giếng chẳng ai dùng và nó cũng đủ rộng nếu không
chúng lại chết đói vì chẳng có chỗ để ở, chẳng có gì để ăn.
Khi cơn bão đi qua làm mấy cây bạch đàn và xoan bị đổ xuống tôi và mấy nhóc ra
đó chơi trò bập bênh. Tôi thích thú nhảy chân sáo mỗi ngày đi học với đôi giày

