Sinh mệnh như khúc gỗ khô
giữa dòng
Có những kí ức khiến con người ta nhớ mãi, đến khi già vẫn ngậm ngùi
mà tiếc nuối về một quá khứ đã quá. Cũng có những kí ức khó quên
lắm,chúng ta muốn quên mà không thể quên được, nó cứ đeo bám cuộc
đời ta như một hồi ác mộng. Tình yêu cũng như vậy, kí ức tình yêu đeo
m con người, đặc biệt là một tình yêu bất hạnh, là một sai lầm của
định mệnh.
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Trang sinh hiu mộng mê hồ điệp,
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức,
Chỉ thị đương thì dĩ võng nhiên.
Sáng sớm, cũng như thường lệ, Ly nấu ăn cho cu Bin rồi đưa nó đến
trường. Cô chỉ có mỗi cu Bin, là kết tinh tình yêu của cô và anh mà thôi.
Cha mẹ cô cũng đã mất, gia đình phá sản, còn anh thì rời xa cô. Cuộc
sống tưởng chừng như bất hạnh. Ly thường trách ông trời vì sao lại cho
cô một số mệnh như vậy, một số mệnh bất hạnh đến tột độ. May mắn
thay ông trời còn chút lòng thương cho cô đứa con này. Cu Bin như tinh
thần, như tình yêu của cô vậy.
Hôm nay trời mưa tầm tã. Đài khí tượng dự báo có không khí lạnh mới
tràn về. Phải rồi, cũng tháng 10 rồi nhỉ? Cũng 5 năm trôi qua rồi kể từ
khi những bất hạnh liên tiếp làm bạn với cô.
Trời mưa cũng làm cô nhớ đến anh, nhớ người đàn ông đầu tiên và cũng
là cuối cùng của cô. Cô quen anh trong một ngày mưa gió 10 năm trước.
Có lẽ mưa luôn gắn liền với tình yêu của cô và anh. Lúc đó cô mới chỉ là
một cô sinh viên đại học, mới chân ước chân ráo đến trường Đại học
Stanford, còn anh là một nhân viên CIA . Hai người cứ ngỡ như là hai
sợi dây đàn song song với nhau, có thể sẽ không bao giờ gặp nhau.
Nhưng vận mệnh đã đến với cô và anh. Lúc đó trời mưa to nên Ly phải
trú tạm vào trong cửa hàng tạp hóa. Cứ tưởng mọi điều rất đỗi bình
thường cứ tiếp tục xảy ra cho đến khi cô bị bắn một phát súng bất
ngờ...từ một tên điên. Ly tuyệt vọng vô cùng, cô vẫn chưa báo hiếu cho
cha mẹ, vẫn chưa thực hiện được biết bao nhiêu d định bản thần mà
bây giờ phải chết sao. Bỗng một bàn tay nóng ấm chạm vào gò má cô và
cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp rất êm tai vang lên :’ Mnh mẽ
n, cô gái”.
Vừa mở mắt ra thì trước mắt cô là một màu trắng cùng với mùi thuốc
kh trùng rất nồng xộc thảng vào mũi thật khó chịu. Cô cựa mình, đập
vào mắt cô là một bóng đen chặn ngay trước cửa sổ. Bóng lưng ấy cao,
rộng,, che khuất ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào. Hình như phát giác ra
được điều gì, người đàn ông đó quay lại nhìn cô.Tri ạ, người đàn ông
đó thật đẹp. Anh ta khoảng 30 tuổi. Sống mũi cao, đôi môi mím lại, từng
đường nét cương nghị trên khuôn mặt là sự kết hopwj giứa phương Tây
và phương Đông. Người đàn ông đó hỏi cô:
- -Cô có sao không?
-Đáp lại lời của Robben chỉ là một cái nhìn của cô.
- -Để tôi gọi bác sĩ.
- -Anh đừng đi Cô níu tay anh lại.
Anh sững người. Hai ánh mắt nhìn nhau, hai trái tim cùng đập chung
một nhịp.
T đó, sau khi cô ra viện, Robben rất hay đến tìm cô rồi hai người cùng
đi chơi. Cô cũng biết Rob là nhân viên CIA. Selena-bạn thân của cô
thường nói với cô, CIA rất nguy hiểm, nhưng cô mặc kệ. Bởi vì…cô
thích anh, rất thích người đàn ông Mĩ gốc Việt ấy.
Rồi một ngày anh nói yêu cô…trong một ngày mưa. Và cô đồng ý ngay
lập tức.
- -Anh yêu em. Làm người yêu anh nhé?
-Cô ngượng ngùng nói lí nhí:
- -Vâng.
- -Em nói gì cơ?
- -Em đồng ýýýý
Rồi cô và anh quen nhau từ đấy. Họ không biết rằng lúc anh tỏ tình với
cô trời mưa to lắm. Đó như một lời dựo trước cho chuyện tình yêu
của họ.
- -Quốc Anh à, mua cho em i này đi…cái kia nữa…kia nữa
kìa… - Tên Việt của anh là Quốc Anh.
- -Ok…ok