
Và ngày mai nắng lên

Rồi… có lẽ tôi sẽ nói cho cô ấy biết cảm giác của tôi… Biết đâu cô ấy chấp
nhận… Biết đâu ngày mai nắng lên…
Bản tin thời tiết thông báo sáng nay sẽ có mưa phùn, nhiệt độ giảm xuống nhanh,
chỉ còn dưới 10 độ.
Tôi đóng chặt cửa sổ lại để tránh tiếng gió rít gào, những hạt mưa li ti đập vào cửa
kính, chảy xuống, tạo thành những vệt dài xiên xẹo. Tôi kéo tấm rèm cửa, cho sách
vở bút thước vào balo, còn cả cuốn vở nháp chi chít những chữ số và công thức
Toán học viết vội của Tuân.
Đứng trước gương, tôi lấy cây son màu hồng cánh sen ra tô vài nét trên bờ môi
nhợt nhạt, nghĩ một giây, sau lại lấy tay chùi đi. Quấn vội chiếc khăn màu nâu
chocolate có sọc ngang màu trắng lên cổ, tôi khoác balo một bên vai, chạy xuống
dưới nhà. Ngó đầu vào trong bếp, tôi nói với mẹ:
- Con đi học đây ạ, con sẽ ăn sáng ở căn-tin trường.

Xe buýt thả tôi xuống quá điểm đỗ tận 10m, cũng phải thôi, mỗi khi xe quá tải, bác
tài xế thường đánh lái quá lên, để những hành khách bên dưới không chen lên nữa.
Tôi cũng phải vất vả lắm mới lách được cái xác còm ra đến cửa. Chưa kịp đặt chân
xuống đất thì xe đã bắt đầu chuyển bánh, tôi bị mất đà, nhào xuống mé đường.
Chiếc ô thảm hại rơi xuống đúng rãnh thoát nước, còn tôi, thê thảm hơn, đầu gối
trượt xuống bậc lên vỉa hè, lớp vải mong manh rẻ tiền của chiếc quần đồng phục bị
xé rách, hai bàn tay trầy xước. Bên trên, mưa xối xả rơi xuống thấm vào da thịt. Và
lạnh... và buốt...
Tôi cảm thấy da mình đang tái dần đi, nhưng hai má bắt đầu bốc khói. Ngã trước
mặt nhiều người đi đường như vậy thật là mất mặt. Đó chỉ là tôi cảm thấy thế thôi,
thực tế khi tôi ngẩng đầu lên thì chẳng có ai chú ý tới mình cả. Trong tiết trời mưa
gió, người ta đi thật nhanh mong sao tới đích đến của mình, chẳng ai buồn chú ý
đến con bé đáng thương đang lồm cồm dưới đất là tôi.

Cắn răng, tôi chống tay đứng dậy, trơn, lại suýt trượt lần nữa. Nhưng không, một
bàn tay thô ráp và mạnh mẽ đỡ ngang lưng tôi. Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn
chủ nhân của bàn tay ấy. Không quen.
Chủ nhân của bàn tay mang một khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc ngắn màu đen
tuyền hơi rối, đôi mắt đen và sâu thẳm, khóe môi hơi trễ xuống, chắc chắn là một
người chỉn chu không biết đùa. Cậu ấy mặc đồng phục giống tôi.
Tôi đứng thẳng người, khe khẽ nói:
- Cám ơn.
- Không có gì.
Cậu ta nhếch khóe môi ( một nụ cười hay là tôi tưởng tượng?) rồi đưa ô của mình
cho tôi. Tôi lắc đầu:

- Không cần đâu. Tớ có ô rồi…
Nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết nhét ô của mình vào tay tôi, lực hơi mạnh, khiến tôi
cảm thấy rát do ma sát vào những vết xước ở lòng bàn tay. Rồi tôi ngạc nhiên nhìn
cậu ấy cúi người, thò tay xuống rãnh thoát nước…
- Đừng! Không cần làm thế!- Tôi kêu lên.
Như bỏ qua tiếng kêu của tôi, cậu ta “vớt” chiếc ô của tôi lên.
- Nó rất, rất bẩn - tôi nhăn mặt. Còn có mùi khó chịu nữa.
Khi tôi còn đang dở khóc dở cười nhìn chiếc ô màu hồng nhạt ưa thích của mình
nhỏ thứ nước bẩn màu nâu tong tỏng thì cậu ta rũ chiếc ô thật mạnh, rút từ trong túi
một chiếc khăn lau cẩn thận chiếc ô, rồi quay sang đưa nó cho tôi và nói:

