Và ngày mai nắng lên
Ri… có l tôi s nói cho cô y biết cm giác ca tôi… Biết đâu cô ấy chp
nhn… Biết đâu ngày mai nắng lên…
Bn tin thi tiết thông báo sáng nay s có mưa phùn, nhit độ gim xung nhanh,
chn dưới 10 độ.
Tôi đóng chặt ca s li để tnh tiếng gió rít gào, nhng ht mưa li ti đập vào ca
kính, chy xung, to tnh nhng vt dài xiên xo.i kéo tm rèm ca, cho sách
v bút thước vào balo, còn c cun v nháp chi chít nhng ch s ng thc
Toán hc viết vi ca Tuân.
Đứng trước gương, i ly y son u hng nh sen ra vài nét trên b i
nht nht, nghĩ mt giây, sau li lấy tay chùi đi. Quấn vi chiếc khăn màu u
chocolate sc ngang màu trng lên c, tôi khoác balo mt n vai, chy xung
dưới nhà. Ngó đầu vào trong bếp, i nói vi m:
- Con đi học đây ạ, con s ăn sáng ở căn-tin trường.
Xe buýt thi xuống qđiểm đỗ tn 10m, cũng phải thôi, mi khi xe qti, bác
tài xế thường đánh lái qlên, để nhng nh khách bên dưới không chen lên na.
Tôi cũng phi vt v lm mới lách được cái xác m ra đến ca. Chưa kịp đặt cn
xuống đất thì xe đã bắt đầu chuyn bánh, tôi b mất đà, nhào xuống mé đường.
Chiếc ô thm hi rơi xung đúng rãnh thoát nước, còn tôi, tthm hơn, đầu gi
trượt xung bc lên va hè, lp vi mong manh r tin ca chiếc quần đồng phc b
xé rách, hai bàn tay try xước.n trên, mưa xi x rơi xung thm vào da tht. Và
lnh... và but...
Tôi cm thy da mình đang i dần đi, nhưng hai bắt đầu bc khói. N trước
mt nhiu người đi đường như vy tht mt mặt. Đó chỉ i cm thy thế thôi,
thc tế khi i ngẩng đầu lên tchng ai cý ti mình c. Trong tiết tri mưa
gió, người ta đi thật nhanh mong sao tới đích đến ca mình, chng ai bun cý
đến con bé đáng thương đang lồm cm dưới đất là tôi.
Cắn ng, i chống tay đứng dy, trơn, li suýt trượt ln na. Nhưng không, mt
bàn tay tráp mnh m đỡ ngang lưng i. Tôi git nh, ngng đầu lên nhìn
ch nhân ca bàn tay y. Không quen.
Ch nhân ca n tay mang mt khuôn mt nghiêm ngh, mái tóc ngn màu đen
tuyn hơi rối, đôi mắt đen và sâu thẳm, khóe môi hơi tr xung, chc chn mt
người chn chu không biết đùa. Cậu y mặc đồng phc ging tôi.
Tôi đứng thng người, khe kh nói:
- Cám ơn.
- Không có gì.
Cu ta nhếch khóe môi ( mt n cười hay tôi tưởng tượng?) rồi đưa ô ca nh
cho tôi. Tôi lắc đầu:
- Không cn đâu. Tớ có ô ri…
Nhưng cu y vn kiên quyết nhét ô ca mình vào tay i, lc hơi mnh, khiến i
cm thyt do ma t vào nhng vết xước lòng n tay. Ri tôi ngc nhiên nhìn
cu y cúi người, thò tay xung rãnh thoát nước
- Đừng! Không cn làm thế!-iu lên.
Như b qua tiếngu ca tôi, cu ta “vt” chiếc ô ca tôi lên.
- Nó rt, rt bn - i nhăn mặt. Còn có mùi khó chu na.
Khi i còn đang dở khóc d cười nhìn chiếc ô màu hng nht ưa thích ca mình
nh th nước bn màu nâu tong tng thì cu ta rũ chiếc ô tht mnh, rút t trong túi
mt chiếc kn lau cẩn thn chiếc ô, ri quay sang đưa nó cho tôi và nói: