
Vạt nắng trong tim

Mùa Đông này của bạn có còn lạnh lẽo không, tùy thuộc rất nhiều vào việc
liệu trong tim bạn có xuất hiện vạt nắng nào hay không!
1. Trời Đông tắt nắng nhanh hơn, đêm về sương phủ dày và mau mắn đậu trên vai
những người lữ hành đơn độc. Tôi đứng lững thững dưới bến chờ xe bus, cảm nhận
rõ rệt từng cơn gió thốc qua tóc tai, đôi bàn tay cố sức đan vào nhau vẫn không đủ
ấm. Hơi ấm giống như một thứ hạnh phúc xa xỉ lẩn trốn ở một xó xỉnh nào, chỉ có
tôi đứng chờ, ngốc nghếch và dại dột, vô cùng đáng thương.
- Xe ôm giá rẻ đây, mười lăm nghìn từ đây về nhà, khuyến mãi anh lái xe đẹp trai
biết kể chuyện!!!
Thế dừng kít xe, nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của tôi rồi cười khì khì. Anh vẫn vậy,
xuất hiện bất chợt, đùa vài ba câu tếu táo cũng khiến không khí ngày Đông như ấm
sực lên. Tôi leo lên xe ngồi sau lưng Thế, đón lấy mũ bảo hiểm từ tay anh, vờ hờn.
- Sao xe ôm hôm nay đến muộn thế?
- À, anh đi ra đây…

Rồi xe vút đi, Thế kể cho tôi nghe về hành trình một ngày dài đằng đẵng của anh.
Anh hơn tôi ba tuổi, nhưng nom anh phải hơn tôi đến gần chục tuổi. Không phải vì
anh già, mà vì anh quá đỗi trưởng thành, từng trải nhiều khiến lớp thời gian như xô
đi, che đậy tuổi đời còn khá trẻ trên khuôn mặt đen xạm của anh. Thế đối với tôi
rất lạ, chúng tôi đối với nhau cũng thật lạ.
Về tới nhà, tôi tháo mũ trả lại cho anh, Thế nhìn tôi hấp háy đôi mắt, lại nhoẻn
cười, không biết anh mua món ngon từ bao giờ mà đã kịp dúi vào tay tôi một bắp
ngô nướng còn ấm nóng, thơm lừng.
- Quà cho em. Hôm nay anh tới muộn, anh xin lỗi!
Nói rồi Thế vẫy tay chào tôi ra về, con đường vàng vọt hắt sáng, hắt cả bóng lưng
dài của anh. Khuất sau ngõ nhỏ dáng hình cô độc xiêu vẹo ấy khiến tôi chạnh lòng,
bắp ngô trong tay bị xiết chặt, những hạt nhỏ ám màu than tô vẽ lên tay tôi những
khoảng xám tro buồn bã. Tôi chợt vui, lại chợt buồn. Người cô độc là thế lại chẳng
cần một sự quan tâm nhỏ nhặt nào, từ tôi.

2. Tôi và Thế ở cùng khu trọ vào những năm tôi mới chân ướt chân ráo lên Hà Nội
nhập học, lúc bấy giờ anh cũng là sinh viên năm cuối của một trường cao đẳng.
Dạo đầu chúng tôi chưa thật quen thân với nhau, chỉ đi ra đi vào hay va chạm, mỗi
lần gặp đều nhoẻn cười hay cất lời chào khách sáo. Cho đến khi Thế chuyển đi,
anh chuyển sang một khu trọ mới vào một ngày… hình như, cũng là một ngày
Đông lạnh lẽo. Xóm trọ sinh viên quân quần bên nhau làm một mâm cơm liên
hoan chia tay. Ngày hôm ấy, chúng tôi mới chính thức trở thành bạn bè của nhau.
Cuộc đời này xô đẩy nhau thật khéo, lại xoay vần thật khéo. Khi còn ở bên cạnh
nhau, có nhiều cơ hội gặp mặt thì hai đứa làm ngơ như không biết, mãi cho đến khi
không thường xuyên gặp nhau nữa mới trở nên bẽn lẽn quen nhau. Một vài lần tôi

vô tình gặp anh ở quán cơm sinh viên gần trường mà tôi đang theo học, nhìn thấy
anh ngồi ăn ngon lành, nhận ra sự xuất hiện của tôi, Thế cười hề hề.
- Cơm trường em ngon, lại rẻ, dân lao động bọn anh chỉ thích nhất khoản ấy!
Tôi mỉm cười, còn chưa kịp hỏi han anh với cuộc sống mới thì đã bị anh kéo tay
ngồi vào bàn, anh tiếp tục nói.
- Ngồi đây ăn với anh, thế nào, dạo này vẫn ổn chứ?
Vậy là chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn. Thế nghỉ học, không cố theo đuổi
tấm bằng cao đẳng theo ý nguyện của nhị vị phụ huynh ở nhà. Thế tâm sự, rằng
nhà anh không có điều kiện, việc học hành lại không có tương lai sáng sủa, Thế
nóng lòng muốn giúp đỡ gia đình, anh bỏ học, đi làm thuê. Tôi ngồi sững người,
với một đứa còn non nớt như tôi lại cảm thấy việc học đã là việc quan trọng nhất,
người lớn nhà tôi ai cũng khuyên như vậy.
- Ừ, em thì phải học. Con gái, càng phải học. Còn như anh, học không vào, ngồi

