
Vì nơi đây có anh

Lại một buổi sáng mùa Đông gió heo may. Bước chân của nắng, của gió, của
thời gian dường như chậm hơn mọi ngày. Những cành cây trơ lá chống chọi
với từng đợt gió lạnh lùa qua như chính bản thân tôi chống chọi giữa cuộc
sống nghiệt ngã.
Đợi mùa Hè, rồi lại mùa Thu, Đông lạnh lùng bước qua cho nắng Xuân ấm áp. Đợi
một mùa nữa. Có cần gặp lại nữa không? Chẳng cách nào vẫn cứ nhung nhớ…
Ngày đầu tiên đi học việc
Sao mà mọi thứ lại khó khăn đến thế? Tôi nghĩ chỉ là phục vụ kem thôi mà, có gì
khó đâu! Thế mà mọi thứ đâu đơn giản. Có quá nhiều thứ để học và phải biết. Dẫu
rất sáng dạ, nhưng cùng một lúc mà bắt tôi nhồi nhét một đống hỗn độn, lộn tùng
phèo ấy vào đầu thì quả là vô cùng khổ sở. “Phải ráng thôi. Mày sẽ làm được mà,
phải hoàn thành mục tiêu kiếm tiền để cho mục tiêu lớn hơn.” Còn mục tiêu lớn
hơn là gì á? Rồi từ từ mọi người cũng sẽ biết… tại vì tới giờ tôi cũng chưa định
hình là mình sẽ làm gì khi kiếm được nhiều tiền. Nhưng chắc chắn không phải là
tiêu tiền một cách vô ích rồi.

−Ôi! Chết mất thôi! – Tôi cố nói thật khẽ, thậm chí lầm bầm với hi vọng là anh
quản lí sẽ không nghe thấy.
−Đừng có than thở nữa. Cố mà học đi bạn! − Một bạn mới toanh cùng xin việc thủ
thỉ với tôi với một giọng cũng ngán ngẩm không kém.
Tôi cố gắng và cố gắng. Việc gì cũng vậy, chỉ cần cố gắng một chút thì sẽ đạt được
những thứ mà mình muốn. Cuối cùng tôi cũng đã bắt đầu dần dần quen với cái mớ
hỗn độn mà tôi đang cần phải học để phục vụ khách hàng. Ôi! Cái câu nói muôn
thưở: “Khách hàng là Thượng đế”. Trong thời buổi dịch vụ thế này thì ai cũng sẽ
làm khách hàng và ai cũng phải làm phục vụ. Ví dụ điển hình như bản thân tôi. Ở
quán kem tôi phục vụ khách hàng, nhưng khi tôi đi khám bệnh thì bác sĩ phải phục
vụ tôi, dẫu mỗi cách phục vụ nó khác nhau ti tí. Tôi khẽ mỉm cười một cách không
bình thường vì phát hiện tôi cho là không có gì có thể đúng đắn hơn cùa mình.
−Sao mọi người đều tập trung học bài còn em thì không thế?

Tôi giật bắn cả mình. Hai gương mặt chạm phải nhau. Mắt anh chạm phải mắt tôi,
khoảng cách gần đến nỗi tôi tưởng tượng mình sắp có một điều gì đó thật lãng mạn
hệt như những câu chuyện tôi hay đọc. Xém tí nữa là tôi có thể sẽ lăn đùng ra xỉu
vì giật cả mình (nguyên nhân thứ nhất thôi, còn nguyên nhân thứ hai khiến tôi ngất
ngây con gà tây là do cái người vừa chạm mắt với tôi sao mà đẹp trai đến thế). Anh
cao lớn, cao hơn tôi gần hai cái đầu (dẫu không phải thuộc hạng thấp bé nhưng tôi
vẫn buồn), khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo, nụ cười rất hiền và một
giọng nói trầm ấm rất duyên.
−Thì em đang học đây anh! –T ôi cố trả lời bằng một giọng nói không thể dễ
thương hơn nữa, cùng với một cái chun mũi, dáng vẻ mà con bạn than nhận xét là
trông tôi cực dễ thương.
−Vậy cố lên em nhé!
“Ốí ối, sao mà trông anh ấy đáng yêu đến thế nhỉ!” - Choáng váng và say sẩm, hệt
như một người vừa bị say nắng. Đầu óc quay mòng mòng, khuôn mặt đỏ như gấc,

với nụ cười khó hiểu (kiểu này nhìn vào là biết ngay không phải say nắng bình
thường rồi).
Ngày thứ hai đi học việc
“Phù! Nhẹ cả người, kể ra mình cũng thông minh đấy chứ, mình phục mình ghê,
trót lọt qua cửa ải rồi. Mà kể cũng mắc cười, sợ kiểm tra trên trường, đi làm lại
gặp tiếp kiểm tra.”
Ngày thứ ba
“Mình là phục vụ mà, chứ có phải tạp vụ đâu mà bắt dọn dẹp chứ? Dọn dẹp, dọn
dẹp và dọn dẹp…” Nhưng dẫu sao niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này khi phải
chiến đấu với một đống rác và bụi chính là có anh ấy để nhìn. “Ôi! Người đâu mà
dễ thương đến thế. Ngắm mãi mà không biết chán!” Có thể mọi người cho là tôi
quá lố, nhưng mà rõ ràng là từ cái anh cao cao ấy toả ra một sức hút không thể
cưỡng lại được.

