Vì nơi đây có anh
Li mt buổi sáng mùa Đông gió heo may. Bước chân ca nng, ca gió, ca
thi gian dường như chm hơn mi ngày. Nhng cành cây trơ lá chng chi
vi tng đt gió lnh lùa qua như chính bn thân tôi chng chi gia cuc
sng nghit ngã.
Đợi mùa Hè, ri li mùa Thu, Đông lạnh lùng bước qua cho nng Xuân m áp. Đi
mt mùa na. Có cn gp li na không? Chng cách nào vn c nhung nh
Ngày đầu tiên đi học vic
Sao mà mi th li kkhăn đến thế? i nghĩ chỉ là phc v kem thôi mà,
khó đâu! Thế mi th đâu đơn gin. quá nhiu th để hc phi biết. Du
rt sáng d, nhưng cùng mt lúc mà bt tôi nhi nhét một đống hỗn độn, ln tùng
phèo y vào đầu thì qu cùng kh s. Phi ráng thôi. Mày s làm được mà,
phi hoàn thành mc tiêu kiếm tiền để cho mc tiêu ln hơn.” Còn mc tiêu ln
hơn là á? Ri t t mi người cũng sẽ biết… ti ti gi i cũng chưa đnh
hình là mình s m khi kiếm được nhiu tin. Nhưng chc chn không phi là
tiêu tin mt cách vô ích ri.
Ôi! Chết mt thôi! Tôi c nói tht kh, thm clm bm vi hi vng là anh
qun s không nghe thy.
−Đừng than th na. C học đi bạn! Mt bn mi toanh cùng xin vic th
th vi tôi vi mt ging cũng ngán ngẩm khôngm.
Tôi c gng và c gng. Vic gì cũng vậy, ch cn c gng mt chút t s đạt được
nhng th mà mình mun. Cui cùng tôi cũng đã bắt đầu dn dn quen vi i m
hỗn độn tôi đang cần phi học để phc v khách hàng. Ôi! Cái u nói muôn
thưở: “Khách hàng Thượng đế. Trong thi bui dch v thế này t ai cũng sẽ
làm khách hàng và ai cũng phải m phc v. Ví d điển hình như bn thân tôi.
quán kem tôi phc v khách hàng, nhưng khi i đi khám bệnh thì bác sĩ phi phc
vi, du mi cách phc v khác nhau ti tí. Tôi kh mm cười mt cách không
bình thường vì phát hin tôi cho là không có gì có th đúng đắn hơn cùa mình.
Sao mi người đều tp trung hc bài còn em t không thế?
Tôi git bn c mình. Hai gương mt chm phi nhau. Mt anh chm phi mt i,
khong cách gần đến ni tôi tưởng tượng mình sp có một điều đó thật lãng mn
ht như nhng u chuyn i hay đc. Xém tí na i th s lăn đùng ra xu
git c mình (nguyên nhân th nht thôi, còn nguyên nhân th hai khiến i ngt
ngây con gà tây là do i người va chm mt với tôi sao mà đẹp trai đến thế). Anh
cao ln, cao hơn i gn hai cái đầu (du không phi thuc hng thp nhưng tôi
vn bun), khuôn mt vi nhng đường nét hoàn ho, n cười rt hin mt
ging nói trm m rt duyên.
Thì em đang học đây anh! –T ôi c tr li bng mt ging i không th d
thương hơn na, cùng vi mt i chun mũi, dáng vẻ con bn than nhn xét
trông tôi cc d thương.
Vy c lên em nhé!
í i, sao mà trông anh ấy đáng yêu đến thế nh!” - Chng váng và say sm, ht
như mt người va b say nắng. Đầu óc quay ng mòng, khuôn mặt đỏ như gc,
vi n cười khiu (kiu này nhìn vào là biết ngay không phi say nng bình
thường ri).
Ngày th hai đi học vic
“Phù! Nh c người, k ra mình cũng thông minh đấy ch, mình phc nh ghê,
trót lt qua ca i ri. k cũng mc cười, s kim tra trên trường, đi làm lại
gp tiếp kim tra.
Ngày th ba
“Mình phc v mà, ch phi tp v đâu bt dn dp ch? Dn dp, dn
dp dn dp… Nhưng du sao nim an i duy nht ca i lúc này khi phi
chiến đấu vi một đống rác và bi chính anh y để nhìn. “Ôi! Người đâu
d thương đến thế. Ngm mãi không biết chán!” th mi người cho i
quá l, nhưng ng t cái anh cao cao y to ra mt sc hút không th
cưỡng lại được.