
Vì sao anh ế
Vì sao con ế… Không có Bụt nào hỏi anh câu đó, em ạ. Chỉ có mẹ anh
vẫn thường bảo vậy, mỗi lần anh về quê. Chỉ có ba anh vẫn thường nói
vậy, mỗi khi anh chạm mặt. Chỉ có bạn bè anh trêu vậy, mỗi khi thấy
anh ngồi cà lơ phất phơ trên phố. Vì sao anh ế… Tình thiệt, anh cũng
không có câu trả lời. Anh chỉ biết ba mươi tuổi, cái độ “Tam thập nhi
lập” rồi, mà vẫn sáng đến cơ quan, tối mịt mò về. Đời sống anh buồn tẻ
quá. Không lẽ giờ đây, anh phải học cách hận chính mình?
1. Phụ nữ tử tế thì đã có chồng... Tính anh lại không trăng hoa, hỏi làm
sao mà anh không ế.
Đã không trăng hoa, lại còn nghèo. Em nghĩ, có đau không. Điều này,
giống như khi anh nói ấy. Đã ế bày đặt thất tình.
Ờ, ế là ế, đã ế thì sao mà thất tình. Ngặt nỗi, anh ẩm ương. Nắng không
ưa, mưa không chịu, ghét gió, kị sương. Lắm lúc, anh chán anh đến tận
chân tóc.
Lần thất tình đầu tiên, là tại anh cả tin.
Em bảo, em không cần đại gia. Anh nghe mừng quýnh quáng, vội vã ủi
cái áo sơ mi đẹp nhất, giặt cái quần kaki lành lặn nhất, đánh lại đôi giày
đàng hoàng nhất, lau chùi cái xe đạp còn mới nhất... để lò dò đến bấm
chuông nhà em.
Gặp em, anh hãnh diện, mắt ngước cao, cổ thẳng đứng, vỗ ngực nói rất
chỉn chu: “Anh không phải là đại gia. Em làm bạn gái anh, nhé”.
Thay vì đáp lời, em nhấc máy điện thoại, gọi cho ai đó. Anh nghe loáng
thoáng: “Hình như, chỗ của bác sĩ vừa để xổng một bệnh nhân”. Nghe
đến đó, anh nhanh chóng quay đầu xe phóng thẳng.

Lần thất tình thứ hai, là tại anh ngây thơ.
Em trần tình: “Có đại gia, dám bỏ hai mươi nghìn đô la để gặp mặt tui.
Mà tui không thèm gặp. Tui cần người đàn ông chân chính”.
Tinh sương anh đã thức dậy. Đánh răng tám lần, xin thằng bạn chia nước
súc miệng có vị bạc hà, ngậm vào phun ra tổng cộng mười bốn lần, đứng
trước gương đúng một trăm mười hai phút, thay đổi kiểu tóc bằng gel
mười sáu lần. Sau khi thấy mình trông tàm tạm được, đã là giữa trưa.
Anh rút kinh nghiệm, không đi xe đạp, anh tính đi xe ôm đến nhà em.
Nhưng nghĩ, đi xe ôm phải đội nón bảo hiểm, có thể làm hư tóc. Nên
anh đành đi bộ.
Đứng trước cửa căn nhà xinh xinh ấy, tim anh đập nhanh như dân chơi
bài, dồn hết tiền vào canh bạc cuối.
Anh ấn chuông, em mở cổng.
Anh ưỡn ngực, nói nghiêm trang: “Thưa em, anh là đàn ông chân chính.
Anh chơi thể thao từ nhỏ, luôn ý thức giữ gìn. Chân anh chưa bị chấn
thương lần nào, hai cái còn nguyên vẹn cả. Đó là ý thứ nhất”.
“Ý kế tiếp. Bạn bè anh khẳng định, anh là đàn ông 100%. Anh đảm bảo
với em, anh là giống đực tuyệt đối. Anh hoàn toàn nam tính, không hề
pha trộn chút nữ tính nào”.
“Liệu, với bấy nhiêu yếu tố, em có bằng lòng làm bạn gái anh không?”,
anh nói dứt câu, vừa thở hổn hển lòng đầy hy vọng.
Ngờ đâu, em ngoảnh đầu về phía sau, giọng lạnh tanh: “Người đâu, thả
chó”.
Anh lại chạy dài.

2. Lần thất tình thứ ba, tại anh nhiều chuyện. Em nói: “Tui thích trai
Việt”. Anh đã suy nghĩ rất lâu trước khi đến gặp em, sau hai lần thất bại.
Thế nhưng, cái tật cố hữu của anh vẫn là, không có thói quen nghi ngờ
phụ nữ. Nhất là phụ nữ đẹp.
Anh gọi điện thoại về quê, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, dòng họ của mình thuần Việt
phải không?”. “Con yên tâm. Ai đi Tây đi Tàu, mẹ không biết, chứ từ
đời ông cố ông sơ nhà mình chỉ ở Việt Nam”, mẹ anh trả lời.
Anh lại gọi hỏi ba: “Ba ơi, nhà mình có ai từng xuất ngoại không?”. “Ba
nghe người già kể lại. Lần đi xa nhất của ông con là đến Hà Nội. Con cứ
yên tâm”, ba anh đáp vậy.
Vẫn không an lòng, người già hay nhầm lẫn. Anh lại lo sợ em phiền
lòng.
Anh xin nghỉ việc cơ quan hai ngày, về quê lục lại gia phả. Gia phả minh
chứng ba mẹ anh không nhớ nhầm.
Minh họa: Lê Phương
Anh lên Cơ quan Công an, mấy anh công an xã nhìn anh như nhìn vật
thể lạ: “A, cái thằng. Nghe nói mày lên Sài Gòn học đại học, trở thành
cử nhân rồi đi viết báo. Giờ về quê hỏi có phải là người Việt hay không,
mày có bệnh hả mày?”. Với anh, đó là một lời khẳng định.
Lần này, anh vững tâm đến nhà em.
Anh bấm chuông, lại em mở cổng.
“Thưa em, anh đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, đứng không đổi dân
tộc. Đây là chứng minh nhân dân của anh, bản gốc. Em cứ thoải mái
xem xét, dùng đèn chiếu hoặc lục tàng thư, tùy ý thích. Anh chỉ muốn

khẳng định với em là, anh đích thị trai Việt. Em có quẳng anh khắp bốn
biển năm châu, cùng trời cuối đất thì anh cũng không thể biến thành trai
Na Uy, trai Đức, trai Anh, trai Thụy Sĩ, trai Hàn Quốc, trai Nhật Bản,
trai Singapore... được”.
“Thưa em, em đã yên tâm làm bạn gái anh chưa?”, anh hồ hởi.
Em không thả chó, em không gọi bệnh viện tâm thần. Em chỉ trả lời anh,
như gần như xa, thỏ thẻ vừa đủ nghe: “Em biết anh là
trai Việt. Nhìn cái loại của anh thì không thể là trai nào khác được.
Nhưng anh ơi, em thích trai Việt, mà trai Việt ấy phải ở Tây, anh ạ. Anh
về mua thuốc ngủ uống để mơ đi, anh nhé”.
Anh lại buồn bã bước đi.
Lần thất tình thứ tư, tại anh xí xởn.
Em nói: “Tui xin lỗi. Hãy cho tui một cơ hội”.
Trước khi đến gặp em, anh đã phác thảo một cái mà người ta hay gọi là
tâm thư.
“Em à, phàm đã là người thì ai lại không có sai lầm. Anh thương em,
trao thân nhầm một gã sở khanh bệnh hoạn, lấy phòng the làm thú vui,
lấy chiếu chăn làm trò bỡn cợt.
Em à, khi em cô đơn nhất, khi cả trái đất này quay lưng lại với em, thì
vẫn có anh đây. Anh vẫn ở đây, ngay nơi này, để che chở và chờ đợi em.
Em à, em đừng khóc nữa. Nước mắt em như mảnh thủy tinh, cứa vào
lòng anh những vết thương sâu hoắm.

Em à, em nín đi. Hãy cứ tươi cười ra phố với anh. Anh không phải là
người khổng lồ, anh không phải là võ sĩ... Nhưng anh xin thề, anh sẽ
đấm vỡ mồm bất cứ kẻ nào cười cợt vào nỗi đau của em. Hãy cứ tin anh,
em nhé”.
Viết thư bằng chữ thì thường quá. Viết bằng máy tính, lại sợ em nghĩ
anh không thật lòng. Anh nhịn đau, dùng dao lam rạch tay lấy máu, viết
huyết thư cho em.
Lại đến cửa nhà em, lại bấm chuông, lại chờ đợi.
Em mở cổng, gương mặt bần thần, đôi mắt sưng húp, lòng anh xót xa.
Em đọc hết thư anh đưa, che miệng cười tình: “Dại ơi, dại biết không.
Em lên sóng truyền hình, em không khóc, em không nói vậy thì em biết
làm gì hả dại. Dại không thấy em còn nhảy sung thế, em còn hơn hớn
thế hay sao mà dại viết mấy cái nhảm nhí này cho em.
Dại ơi, dại tỉnh đi, dại nha. Dại phải hiểu là, em thà sống độc thân đến
cuối đời còn hơn ngả đầu vào bờ vai của dại. Dại ơi, cóc mà đòi ăn thịt
thiên nga là sao hả dại? Dại về úp mặt vào tường, tưởng tượng ra em đi,
nhé”.
Vậy đó, cảm giác của lần thất tình này khiến anh bải hoải tay chân.
3. Anh đã thề, anh không yêu đương gì nữa, em ạ. Anh đã hiểu, anh
không còn cơ hội.
Và rồi em đã xuất hiện, em lại cho anh niềm tin về viễn cảnh, cuối tuần,

