
Viên Đạn Bắn Sượt
Lâu nay, Th. thường chê tôi thời nguyên tử lực mà lúc nào cũng sướt mướt một chiếc lá
rụng chiều thu, thương một chiếc áo màu trong ngõ tối hay ngậm ngùi với đôi ba số phận
đêm giao thừa . Hỏng quá ! nước mắt nước mũi có giải quyết được gì đâu . Lại mang tội
nữa trong lúc “ quốc gia đại sự “. Phải như “ người hùng “ của thời đại ấy : một trái tim
lạnh , một cái đầu nóng và nhất là phải biết cười gằn.
Vâng, Th. Khiển trách , tôi đâu dám bào chữa. Nhưng khốn nỗi, mọi sinh vật trên cái cõi
đời bụi băm này đều đã được tạo hóa ban cho một thuộc tính tự nhiên không thể sửa được
. Như loài hổ báo thì hung dữ thích ăn thịt ,giống chim câu ưa sống hòa bình tình nghĩa .
Loài chồn cáo thì nham hiểm hay rình mò vào ban đêm bắt gà con. Bọn thỏ, hươu nai
ngược lại hiền lành, ngơ ngác thật đáng yêu .
Tôi hay sướt mướt cũng giống như ngài chính khách thường hay những lời ngon ngọt,
anh trọc phú ưa khoe của cải, ông thầy dòng thích thuyết giảng khô khan…
Nhưng thôi…dài dòng mãi, chiều theo ý Th. Số báo này tôi không quay về với quá khứ
để tỉ tê nỉ non những chuyện không đâu . Tôi sẽ kể một câu chuyện 100% thời cuộc nóng
hổi, một câu chuyện của “ người hùng thời đại “, có đủ cả tiếng ùng oàng của ca-nông đại
bác, đủ cả những lời tuyên bố hào hùng, những hành động sắt thép hiên ngang. Và nhất là
không hề có chút nươc mắt nước mũi…
*
Tạm đặt tên anh là X. vì xét ra ở cái cõi đời ô trọc này không ai đáng đủ tư cách để trùng
lẫn với tên anh. Trẻ nhỏ ra đời thì phải khóc phải không ? Nhưng chúng cũng hiểu rằng “
nước mắt không đi đến đâu cả “ nên cậu X ngay khi còn là cái thai nhi ướt át từ bụng mẹ
chui ra chào ánh sáng tội lỗi ngoài đời đã không cần khóc tí nào . Ai bế cũng được, cậu X
cứ trơ trơ đôi mắt nhìn thao láo. Cả khi bà mẫu có chậm cho cậu “ tí nhè” ,cậu cũng chỉ
quẫy quẫy chân ra ý giục chứ không cần dùng nước mắt để vòi. Nhiều người đến thăm đã
tiên đoán cậu X. cốt cách sau này ít nhất cũng phải làm đến “ thủ lĩnh ”. Và hơn một bà

mẹ có tố nữ trong nhà , chẳng hiểu sao đã tự thấy chăm mang sữa bò đến cho X., săn sóc
ý như con đẻ thật !
Đến cái tuổi lên bẩy, tám nhoai nhoai gì đó , thì X. từng nổi tiếng là “người hùng” nhất
phố . Hầu hết trẻ con đều sợ cậu len lét . Cu Tần bị cậu “khiền” cho suýt gẫy chân vì gọi
cậu là “ma-cà-bông”. Cu Hoạch bị cậu “choang” cho gần vỡ đầu vì quên không chia cho
cậu quả chuối. Cũng như đá bóng thì nhất định phe cậu phải ghi bàn, nếu không thì anh
“gôn” đối phương sửa soạn mà ăn bã trầu. Đánh bi, đánh đáo cũng phải vét nhẵn túi của
bạn, rủi ro anh nào trót được của X. thì liệu ngày mai đem nộp giả ngay. Và liệu mà có
lời xin lỗi.
Nghĩa là tuổi nhỏ của X. đã tượng trưng cho tinh thần “ người hùng “ rồi. Cái gì cũng
phải thắng, cái gì cũng phải “ăn người”. Nói đến chuyện vào lớp mới càng đáng phục , X.
chẳng bao giờ cần làm bài mà vẫn trôi như thường. Đã có những thằng bạn chịu đau khổ
bóp đầu, bóp trán hộ: có khó khăn gì cậu X. chỉ cần giơ một quả tống lên là xong hết.
Ông bà Y. ( hai người sáng tạo ra cuộc đời X.)rung đùi đắc trí. Cậu con trai tướng” quý
tử”, tương lai ít nhất cũng phải làm đến “thủ lĩnh”.Nhưng làm thủ lĩnh thì không thể thích
hợp với cuộc sống nhạt phèo, lệ thuộc ( đại khái như lớp học thì có một ông thầy)nên
theo học Thành-Chung mới hơn một năm X. đã phá ngang .Anh về khuân ít tiền của ông
bà Y. ra kinh doanh buôn bán. Mà ủa này lạ, anh buôn gì đắt nấy, buôn một cứ lãi mười.
Chỉ qua một năm, anh đã giầu,giầu một cách ghê gớm, tậu một lúc hai cái nhà gạch. Có
người xấu miệng bỏ nhỏ rằng của cải anh kiếm được toàn là của bất chính, và có nhiều lá
đơ tố cáo anh ở Tòa. Nhưng chắc là tin vu khống vì chứng cớ là đến bây giờ X. vẫn bình
chân như vại và vẫn tiếp tục làm giầu …một cách công khai.
Anh là bức khắc họa “chuẩn” nhất của mẫu “người hùng thời đại”. Cái miệng không bao
giờ biết cười chứ đừng nói chi đến việc buông ra một câu tâm tình dễ lọt tai. Mặt anh cứ
là khô,mắt lạnh lùng, cằm bạnh ra- đường gân chằng chịt trên trán .Bàn tay anh chỉ luôn
được dùng để đếm những cuộn giấy bạc dày ắp, chứ chẳng thèm cầm đến cán bút để viết
những câu gàn dở như tôi đâu. Họa chăng có cầm đến cán bút là khi anh ký bông nhận

tiền hoạc thảo những giất tờ cho vay lãi từ năm,mười phân trở lên. Ít nhất, ngòi bút của
anh có giá trị thực tiễn hơn chúng tôi, Th. Nhỉ ?
Về câu chuyện riêng của đời anh, một vài người đã khuyên: “ Anh đổ mồ hôi nhiều rồi,
sao không kiếm một người đàn bà để quạt mát cho anh những khi mỏi mệt hay ít nhất
cũng lo lắng hai bữa cơm hàng ngày “.
X. trả lời :
“ Người hùng thời đại không thể nghĩ nhiều đến đàn bà . Mồ hôi chảy đã có quạt trần.
Dính đàn bà vào là gián tiếp cho họ cái quyền được sờ nắn túi mình. Dại lắm. Vả lại đời
có tjiếu chi đàn bà . Vứt ra một trăm,hai trăm là đủ cả ”.
Nhưng cũng có loại chỉ một vài chục. X. chọn hạng dưới cùng rẻ tiền nhất, miễn là đàn
bà là được rồi Làm kiếp anh đàn ông thì phải chiều theo cái quy luật tự nhiên của Tạo
Hóa, Trời Đất ban cho mình.
Bởi vậy cho nên, năm ấy đã hơn 30 mà X. thật tình chưa hiểu thấu đáo nghĩa của hai từ “
rungh động” .Vì thế anh vẫn có thể cười khẩy vào mũi những anh chàng loạn óc về một
câu chuyện phất phơ với tà áo đẹp :” Các anh gàn, các anh dại là các anh chết. Địa vị tôi
ấy à ? Đừng hòng lấy nước mắt, nước mũi mà chài tôi nhé. Cứ kiếm đầy tiền vào rồi
chẳng lo gạt ra không hết đàn bà con gái ấy ư ? Chứ áo rách , túi rỗng mà đi kêu gào tình
yêu thì họa chăng cũng chỉ có những cô mắc bệnh tâm thần mới trả lời các anh thôi !”
Cái triết lý 100% thực dụng của X. ngẫm ra có nhiều phần đúng và thật là …sâu sắc đáng
học hỏi.
*
Cái ngày trời đất nổi cơn gió bụi X. vốn là “người hùng” tất nhiên anh không thể quên
nghĩa vụ lớn lao của người trai …thời loạn. Chứng cớ, anh đã vứt bỏ thẳng thừng bộ
com-lê lượt thượt hàng ngày, thay vào một bộ võ phục loang lổ, vằn vện như da hổ, da
báo- một cái mũ nồi đen có gắn huy hiệu cái sọ người và hai đốt xương chéo- đội lệch
hẳn sang một bên rất ngạo đời, đôi giầy săng-đá anh mới từ chiếc “Zip” bước xuống , tận
sân sau đã nghe rõ tiếng “lộp cộp”; đặc biệt cái quần anh sao mà lắm túi thế , đằng trước

đằng sau dễ phải đến hơn mười cái túi , cái ông thợ quân nhu may thế là có dụng ý gì nhỉ
? Ngang lưng anh lủng lẳng một khẩu súng kín hở thò ra trong chiếc bao da luôn được
đánh bóng.
Anh luôn mồm nói những câu khảng khái .Nhìn ai, anh cũng lắc đầu bĩu môi :” Hỏng
,hỏng,thanh niên mà xanh lướt như tàu lá chuối thế kia thì đất nước còn kỳ vọng được gì.
Trong lúc quốc gia hữu sự , bộn phận của mọi người công dân là phải tham gia việc
nước. Đả đảo những kẻ “trùm chăn” đả đảo những kẻ trong lúc này còn ngồi làm thơ tán
láo !”.
Nhưng cũng có dăm ba kẻ (ý hẳn là không có “tinh thần” bị X. tẩy chay nên ghét X.) xì
xào rằng : X. tham gia như vậy chẳng phải vì lý tưởng cao siêu gì đâu . Vì một lẽ khác,
mà chỉ khi nào đi về các vùng quê, mười mấy cái túi của anh mới được quyền hiểu!
Chứng minh bây giờ X. ngày càng giầu ra , giầu “ khủng khiếp” (thay cho từ “ ghê gớm”
bên trên).Mặc, ai nói thì nói chứ tôi nhất định không tin. Bởi X. đã nhiều của lắm rồi, có
họa là ch… thì mới tham như thế . Lòng yêu nước tương nòi,tinh thần giác ngộ của người
ta mà ngộ nhận như thế là có tội đấy.
X. yêu nước đến cực điểm. Anh thường nói :” Mỗi khi nghĩ đến nỗi cơ cực của đồng bào
, tôi nghẹn ngào không ăn, không ngủ được.” ( lạy trời! Anh có dáng dấp của ông Phật Di
Đà ). Vì anh yêu nước nên kẻ nào đối lập dám…không yêu nước như anh ,X. coi là kẻ
thù tất ,dù kẻ đó nói cùng một thứ tiếng ,thậm chí có khi cùng mang một dòng máu như
anh. Có bận X. hạ lệnh đốt cả một làng vì khi anh kéo quân đi qua đã dám bắn vào anh.
Tôi quên chưa kịp giới thiệu với Th. Đúng như lời tiên đoán của ông thầy tướng số ngày
nhỏ. X. quả đã đóng vai thủ lĩnh thật, nghĩa là hiện giờ anh đang được làm… “ông
tướng” trong một cánh quân ngót trăm người, tha hồ hò hét, ăn to, nói nhớn.
Dân trong làng lốc nhốc kéo ra , quỳ xuống khóc lóc van lậy anh xì xụp, trong đó có cả
những ông già râu tóc bạc phơ như cước, X. phớt lờ như không, hét ầm lên :
- Quân bay ! Đốt m… nó đi ( Xin lỗi bạn đọc, tôi chỉ chép ngôn ngữ đúng của X. khi
đứng trước mặt đám dân quê).

( Kiểm duyệt bỏ một đoạn )
Lửa cháy ,súng nổ, người khóc, máu chảy, mặt X. cứ trơ ra như không .Rồi anh hô ba
quân xông vào làng. Để làm gì ? Họa riêng mười mấy cái túi quần của anh mới có thể trả
lời được vì chúng luôn theo sát bên anh .
Đôi khi bên chén rượu khề khà, X. thường giải thích hành động của mình : Một khi lao
mình vì “ nghiệp lớn” không thể kể đến tình cảm vụn vặt được. Cứ thương, cứ xót, thì thà
mời ông cứ ở nhà mà ăn báo cơm vợ còn hơn. Những người làm được việc lớn phải là
những người biết coi nhẹ tình riêng.
Quả là trái tim sắt đá , quả là một người hùng lý tưởng !
Đến như cái việc này nữa , thì ba quân dưới quyền anh chỉ biết có …phục lăn . Số là hôm
đó ,theo báo cáo mật thời ở một làng kia có một nhóm người tản cư bị tình nghi có tư
tưởng “chờ đờ” ( chống đối) ăn cây táo rào cây sung X. vỗ bàn truyền đem “ca-nông,
mooc-chê” đến lôi cổ cả “tụi” về đây cho tao.
Một lũ người nhếch nhác, ngơ ngác trình diện trước mặt anh. X. đưa mắt nhìn từng
người, ức như muốn moi gan, uống máu từng đứa được.
X. đang gườm gườm nhìn , bỗng một tiếng nấc, không , hai tiếng nấc nghẹn ngào nổi lên
:
- Kìa con !
- Kìa cháu !
Một ông già và một người đứng tuổi xô lại gần anh . Không nhầm được nữa, đó là Y.(
thân sinh ra X.) và Z. ( đẻ ra Y. tức là ông nội X.). Oái oăm thay hai người rời thành phố
lang bạt về đây lại bị nghi oan là loại “ chờ đờ ăn cháo đá bát” , lại bị chính “ông tướng”
X. gọi lên hỏi tội. Nhìn vẻ mặt hi vọng chờ đợi của ông và cha , X. mặt vẫn lạnh tanh như
lưỡi hái của tử thần, thản nhiên ra lệnh:
- Bắn !
Z. mếu máo, Y. thất sắc :

