
Vỏ ốc diệu kỳ
(Tác phẩm đoạt giải nhất cuộc thi viết cho thiếu nhi 2010-2011)
TRUYỆN NGẮN CỦA VŨ HƯƠNG NAM
Long rón rén bò dậy. Nó nhìn sang chị Lam rồi thở phào khi nhận thấy chị Lam vẫn đang
ngủ say sưa, hơi thở nhịp nhàng, cánh mũi phập phồng đều đặn. Thảo dược của Thằng
Nhúc Nhích hay thật, Long nghĩ, bởi bình thường chị Lam luôn khó ngủ, hơi thở chỉ là
những tiếng khò khè, lại còn từng cơn ho dài.
Nhưng chỉ được vài hôm thôi, Long ngao ngán, bao nhiêu thứ thuốc chị Lam uống chỉ có
tác dụng được vài ngày, rồi sau đó trở lại như cũ, có khi còn tệ hơn.
Và bây giờ Long đang chuẩn bị đi tìm thứ thuốc mới cho chị Lam, thứ thần dược kỳ diệu
ở làng Kỳ Quặc, ngôi làng mà hồi còn sống, ba mẹ Long đã dặn đi dặn lại là Long không
được tới đó, lại càng không được tiếp xúc với người làng đó nếu chẳng may bắt gặp. Mỗi
khi Long thắc mắc thì đều nhận những câu gắt kiểu như “Biết vậy là đủ rồi. Cấm bén
mảng tới đó nghe chưa!” Long chỉ biết làng Kỳ Quặc rất... kỳ quặc! Ở đó có những con
người mắc căn bệnh lạ lùng là thân hình luôn nhúc nhích lắc lư.
Long khoác ba lô lên vai, quay lại nhìn chị Lam vẫn đang ngủ. Long biết chuyện này có
vẻ hơi hoang đường nhưng giờ cứ có hy vọng nào thì nó vẫn cố thử. Long hít một hơi dài
rồi nhẹ nhàng mở cửa.
Ban đêm rất yên tĩnh. Mọi người chắc hẳn đều đang say sưa ngủ. Không khí huyền hoặc.
Làn gió mơn man thổi mát rượi. Nhưng Long không để ý đến cảnh vật thiên nhiên tuyệt
đẹp mà chỉ ban đêm mới có được, nó quay đầu nhìn lại chị Lam một lần nữa, rồi nhìn
quanh ngôi nhà thân yêu của mình, bỗng thấy nôn nao kinh khủng, đến nỗi nó đứng
khựng tại chỗ.

– Đi nhanh nào – Thằng Nhúc Nhích thúc hối – Đợi trời sáng mọi người nhìn thấy tớ là
phiền lắm đó.
Long thở một tiếng thật mạnh, rồi cương quyết bước đi. Thằng Nhúc Nhích lắc lư đi theo
Long.
Long bước chậm để đợi Thằng Nhúc Nhích nhưng rồi một hồi thì theo thói quen, Long
lại đi nhanh, Thằng Nhúc Nhích bị rớt lại phía sau, Long lại bước chậm để đợi.
Cố gắng đi theo cho kịp Long nên Thằng Nhúc Nhích mệt muốn đứt hơi, nó thở phì phò:
– Đi với tớ cậu bị chậm quá hả?
– Không sao, tớ xin lỗi vì cứ bước dài theo thói quen.
– Tớ ước gì mình có được thói quen đó – Thằng Nhúc Nhích thở dài nói – Bọn tớ đi
chậm và làm gì cũng chậm vì cái sự lắc lư khốn khổ này.
Long muốn an ủi Thằng Nhúc Nhích một câu nhưng không biết nói gì nên đành im lặng.
Nhà có chị Lam bị bệnh nặng nên Long rất hiểu khi bị bệnh nặng người ta khổ làm sao.
Nhưng đi chậm thì cũng sợ. Đã rạng sáng rồi. Long chỉ còn vài tiếng đồng hồ ít ỏi để rời
càng xa làng càng tốt. Thằng Nhúc Nhích đã căn dặn Long không được để ai biết việc nó
đi tìm thuốc tiên bởi vì nói ra là nguy hiểm cho làng Kỳ Quặc.
Long đi men theo con đường mòn trong rừng. Mặt trời đã nhô ra sau rặng cây phía xa xa.
Lúc này mà có người thợ săn nào đi săn sớm hay bác tiều phu nào đi chặt củi sớm gặp nó
thì thôi rồi.
Long càng vội vàng bước nhanh hơn nữa.
Chẳng mấy chốc mặt trời đã ở trên đỉnh đầu. Long mệt phờ. Phải thức dậy từ nửa đêm
nên giờ Long rất buồn ngủ. Long chui vào một cái hốc dưới gốc cây. Cái hốc chật úm,
Long không thể thoải mái duỗi thẳng tay chân ra như ở nhà mà phải co quắp người lại
như tư thế của em bé trong bụng mẹ. Thôi kệ, như vậy cũng tốt rồi. Long cẩn thận kéo
thêm mấy cái lá che cái hốc cho chắc ăn rồi sửa lại tư thế nằm. Trong giấc ngủ, những gì
xảy ra từ lúc gặp Thằng Nhúc Nhích hiện ra.

Hôm qua, Long đang nhúng ướt cái khăn để chườm trán chị Lam thì bỗng có tiếng ai khẽ
gọi:
– Này!
Long quay lại, giật mình kinh ngạc thấy một Thằng Nhúc Nhích đầu tóc rối bù nhô đầu ra
khỏi bụi chuối, toàn thân nó liên tục nhúc nhích một cách rất kỳ dị. Ngay lập tức trong
đầu Long gọi nó là Nhúc Nhích.
Long vừa há miệng thì Thằng Nhúc Nhích vội đưa ngón tay trỏ lên miệng, thì thào:
– Suỵt. Khẽ thôi. Cậu là Long đúng không?
Long bối rối gật đầu. Có nên la lên không? Một thằng lạ hoắc ở trong vườn nhà mình,
nấp sau bụi chuối um tùm những cái lá to, lại cứ nhúc nhích không ngừng. Hay là nó
đang bị con gì bu khắp mình nên mới phải nhúc nhích để mấy con đó văng ra? Có khi
nào là ăn trộm? Mà trông Thằng Nhúc Nhích có vẻ rất tự tin. Tự tin mới dám gọi mình
rồi lại còn giơ tay ra hiệu cho mình im lặng.
– Tớ không phải người xấu đâu. Yên tâm đi! – Thằng Nhúc Nhích như đoán được ý
Long, cất giọng rồi chẳng thèm để ý đến mặt Long đang thộn ra, nó lại xuýt xoa rồi chỉ
vết đỏ ửng trên cánh tay – Cậu có thứ gì xức chỗ này không?
Long vẫn chưa hết thộn mặt, nó liếc nhìn vết đỏ:
– Không sao đâu, chỉ là kiến cắn thôi mà. Thích thì xức dầu còn không thì để yên đó nó
cũng tự hết.
– Cái vết này mà tự hết được à? – Thằng Nhúc Nhích hỏi vẻ nghi ngờ, xong nó cười khì –
Tớ định bí mật hù cậu mà cái vết này nhức quá nên đành lộ mặt ra trước.
– Mà... mà cậu ở đây làm gì? – Long lúng búng.
– Tớ ở đây làm gì á? Đáng lẽ ra cậu phải mừng khi thấy tớ chứ! – Thằng Nhúc Nhích có
vẻ phẫn nộ, cái tay nó co lại thành nắm đấm, quơ quơ. Nó hùng hồn – Tớ là...
Chữ “là” bị ngừng bặt thành một cái miệng há ra. Long tò mò:

– Là gì?
– Không. Để sau rồi tớ sẽ nói cho cậu biết – Thằng Nhúc Nhích quả quyết – Tớ tới đây
để giúp cậu.
Long đang định nói Thằng Nhúc Nhích hãy ngừng lắc lư chứ nó sắp chóng mặt tới nơi
rồi, nhưng nghe câu nói này, Long quên luôn cái kỳ cục của Thằng Nhúc Nhích mà ngạc
nhiên hỏi:
– Giúp tớ?
– Ừ. Chị cậu đang bị bệnh phải không?
– Sao cậu biết – Long ngạc nhiên hơn nữa.
– Dĩ nhiên là tớ biết – Thằng Nhúc Nhích ưỡn ngực – Tớ còn biết là cậu đã đi nhiều bác
sĩ rồi mà chưa ai chữa được cho chị cậu nữa cơ.
Long mở to mắt.
– Vậy nên tớ tới đây để giúp cậu. Tớ có thể làm chị cậu lành bệnh.
Tim Long đập mạnh. Nó hồi hộp. Nhưng rồi Long lại ỉu xìu khi nhìn kỹ Thằng Nhúc
Nhích, một thằng tóc bù xù như đang nuôi mấy con chim trên đầu, cái áo thun với cái
quần lửng xộc xệch dính đầy đất với bụi bặm. Chỉ tính đến việc bàn tay cáu bẩn của
Thằng Nhúc Nhích mà chạm vào người bệnh nhân thì cũng đủ truyền một mớ vi khuẩn
sang rồi.
– Cậu thì chữa được bệnh gì cơ chứ? – Long bĩu môi.
Thằng Nhúc Nhích cười toe:
– Ừ, thì tớ không biết chữa bệnh nhưng tớ có thể chỉ chỗ cho cậu đến một thầy lang rất
giỏi.
– Ai vậy?
– Tớ không thể nói được.
– Tại sao không thể nói được? Hay là cậu xạo? Cậu bịa ra để tớ đưa tiền cho cậu?

– Không phải vậy – Thằng Nhúc Nhích lắc đầu. Cái đầu lại lắc lư như một cú xoay thể
dục cổ, rất lạ mắt – Tớ sẽ không lấy của cậu một xu nào.
– Thôi được rồi. Tớ xin lỗi – Long dịu giọng, dù nó thấy có vẻ kỳ lạ nhưng một cơ hội
nào cho chị Lam cũng không được bỏ qua – Cậu nói đi, thầy lang đó là ai? Ở đâu?
– Đáng lẽ tớ để cậu đến đó rồi mới cho cậu biết. Nhưng vì cậu nghi ngờ nên tớ nói luôn
cho cậu vậy. Nhưng cậu phải hứa, à không, phải thề rằng không được tiết lộ điều này cho
bất cứ ai nghe chưa.
– Được rồi. Tớ thề. Thầy lang đó ở đâu?
– Ở - Làng - Kỳ - Quặc – Thằng Nhúc Nhích nhấn mạnh từng từ.
Long định thốt lên “Hả!” hoặc “Cái gì!” nhưng những gì Long làm được chỉ là mở to
mồm và tắc nghẹn trong cổ.
– Cậu thấy nãy giờ tớ cứ lắc lư miết không? Bởi vì tớ cũng là người ở Làng Kỳ Quặc.
Thật ra làng của tớ tên là Lắc Lư, còn Kỳ Quặc là tên do mấy người bình thường như cậu
đặt.
Long vẫn sửng sốt không nói nên lời.
– Trước kia, xa lắc xa lơ, thuở tằng tằng tằng tằng tằng tổ của tớ, mọi người ở làng cậu và
làng tớ sống chung với nhau. Rồi một căn bệnh đã làm tổ tiên của tớ ra thế này đây.
Những người không bị bệnh ban đầu cũng thương xót, nhưng sau đó khó chịu vì người
Lắc Lư cứ lắc lư hoài nên làm việc gì cũng khó. Một việc bình thường chỉ cần một người
bình thường trong mười lăm phút chẳng hạn, thì phải cần đến ba Người Lắc Lư làm cả
tiếng đồng hồ mới xong. Nhưng Người Lắc Lư cũng ăn uống tốn kém bằng người
thường, nên những người thường thấy thật bất công.
Long đã hiểu lờ mờ.
– Một ngày kia, người bình thường đuổi những người Lắc Lư đi. Bọn tớ đi đến đâu cũng
bị xua đuổi cho nên càng ngày càng lùi sâu vào rừng. Lùi hoài rồi đụng biển thì phải lùi

