vietmessenger.com
Võ Th Ho
Vũ Điệu Địa Ngc
i n lnh toàn thân khi nghĩ đến cu vng, n lạnh khi tưng thy nhng tia nng vàng
khé lao qua màn mưa. Khi đó, ngẩng nhìn thường đã thy nhng chiếc cu vng by màu
còng lưng trên trời.
Khi ấy, người đàn bà ở nhà đối diện bên kia đường s chy ra, mái tóc x bc bi trong gió:
- Đỏ lên trời đó! Con ơi!
Và bà nhy nhp nhểnh trên đôi chân yếu như cẳng sy. Hai cánh tay trng nhợt dăn deo
quào mười ngón lên trời, như hòng túm cht ly di cu vng. Bà c nhy tht cao, ri rt
xung, rt xung li nhy lên.
Người qua đường dng lại, hàng xóm đổ ra xem. Người điên xưa nay không hiếm. Nhưng
điên chỉ mun kéo cu vng thì qu thực chưa thấy bao gi.
Khi y, tôi, mt k hèn, s lủi vào nhà như một con chut chũi và đổ ra giường.
Ngoài kia, người đàn bà tóc hoa râm vn nhy lên kéo cu vng. S tiếp tc vũ điệu địa
ngc ấy cho đến lúc bà kit sc, gc xung như mt tàu môn héo.
° ° °
Giờ đây, tôi phỉ báng s hc. Tôi đau kh vì đã chót là mt k “có hc” - như người ta
thường nói.
Bi vì s hc chỉ đưa đến cho người ta nhng trò xa x và nhng đau khổ không cn thiết:
tâm hn rc ri, thói t ái và lòng ngo mn ngc nghếch. Ai không mang phải cái đó trong
mình, người đó sẽ bớt đi được mt gánh nng.
Ngày nàng chết, tôi đã đốt sách. May mà cha tôi kịp ngăn tôi lại. Đốt sách, y là tôi mun
chết theo nàng… Nhưng vốn là k hèn, tôi hoãn chết, tôi t nh: “Phi thi tt nghip ri mi
chết!”. Thế là tôi đã t th tôi xng ra khi cái chết ca nàng.
° ° °
Nàng ra trường trước tôi bốn năm. Tôi nhớ ngày sp mãn khóa, nàng t ra hoang mang,
như linh cảm mt tai họa đang sắp p ti. Mt nàng nhìn như vô hồn, nhiu khi gp tôi mà
nàng không h trông thy tôi. Tôi không hiu ti sao.
i thường ít dám bt chuyn cùng nàng, vì nàng đẹp quá li nghèo. Cái thanh bn nhng
người có hc khiến h tr thành bí n, khó gn, xa vời như mt dáng kiêu k.
Ln y, tôi nh, tôi từng đánh bạo đi qua, đánh bạo nói mt câu cho có chuyn, ch cốt để
được đắm chút xíu trong lung mt sóng sánh ca nàng:
- Thùy Châu sắp ra trường ri, thích tht!
Mt bóng mây sa làm sm ti mt nàng. Nàng tht bâng quơ:
- Thích ư?!
° ° °
Ngày ngày tôi không trông thy dáng nghiêng nghiêng mm mại như lá tóc tiên trên chiếc xe
đạp màu xám xn na.
Như thế, nghĩa là nàng đang ngồi nhà. Nàng ngh ch việc sau khi ra trường. Tôi mường
tượng, sau vài tháng nghỉ ngơi, da nàng sẽ càng trng mut và mỉm cười vu .
i thường đứng bên này hè ph, trm trông sang và thêu dt rt nhiu vin nh. Dù nhút
nhát, tôi vn nghĩ nàng sinh ra là để cho tôi. Gia đình tôi khá giả, không ưa tôi lấy v nghèo.
Mc dù vy, tôi không nghĩ đến ai ngoài nàng. Và không biết t lúc nào, tôi cứ đóng đinh
trong đầu ý nghĩ: chỉ cn bước một bước v phía nàng, nàng s trn vn trong vòng tay
tôi.
Vì nàng nghèo mà. Đẹp trai như tôi, con nhà giàu. Yêu nàng, đó đã là mt vic làm gần như
t thin.
Mi biết, ánh mắt tôi thường dng lại trước ca nhà nàng. Bà làm như vô tình, bo: Con
gái tt nghiệp đi hc ra bây gi ế vô khi. Vô công ri ngh, ối đứa đi làm những vic
chng sch s gì! Mun gì thì cũng phải chờ nó xin được việc đã nghe. Nhàn cư vi bất thin.
Còn bây gi, thì tôi cm”.
Không phi tôi s mẹ tôi đến thế. Nhưng tôi vẫn bước một bước v phía nàng, có l bi
tôi còn quá tr: tôi mới mưi chín tui.
° ° °
Một năm trôi qua, nàng vẫn nhà.
Đến năm thứ hai, mẹ nàng đã phi dn ra va hè một quán nước trông thật đìu hiu. M nàng
không cho nàng ngi bán mc dù nàng vẫn chưa xin được vic làm. M nàng vn thuc
dòng quý phái b sa sút. Bà ch mt mình nàng và đặt tt c hy vng cũng như chút kiêu
hãnh còn vương lại ca dòng h vào nàng. Vì thế, bà không cho phép nàng làm nhng vic
mà theo bà, nh hưởng đến gia phong. Bà nhn chân chường mặt ra đường ngi bán. Còn
nàng ngi trong nhà, gp nhng chiếc hp màu vàng. Quán ca mt bà già bun bã và lãnh
đạm thì bao gi cũng vắng. Hai m con nàng sng rt cht vt. Có hôm tôi thy mng
đang nói gì đó và nhìn nàng gin d. Còn nàng thì ôm mt khóc và cúi xuống đống v hp
đang dán dở un lên nut chng cả dáng người bé nh ca nàng.
° ° °
Đến năm thứ ba, nàng vẫn chưa xin được vic.
Sau mt thi gian dài héo ht, do này tôi thấy nàng ăn vn lng ly. Bỗng nhiên ăn diện
đẹp mà không có li gii thích nào kh dĩ. Đáng ngờ lắm, khi người ta là con gái đẹp mà li
chưa có công ăn việc làm. Mi khi nàng vụt qua đường như có một ánh sao băng, hàng phố
xì xào:
-Sao bng nhiên nó li có nhiu tiền để ăn diện sang trng thế kia nh? Nhà y lâu nay vn
nghèo xơ…
-á à, con gái thi nay thiếu gì cách, nht là lại xinh đẹp thế kia… Một đêm của người ta biết
đâu lại ch bng mt tháng bán hàng khô ca bà!
Nói vy rồi đám các bà các bm nhau. Có người cười ré lên. Tôi thy run lên vì gin d,
như chính mình b xúc phạm. Nhưng vẫn im lng và trong lòng hoang mang.
i còn nhlm. Có mt linh cmđó nhc tôi rằng không được trì hoãn. Hôm y, tôi
đánh bạo hn nàng:
- Ngày mai Thùy Châu có ri không? Tôi mun mời Thùy Châu đi chơi, nói câu chuyện.
Có l trông tôi hn hc lm nên nàng ngn ngi. Nàng nói:
- Tun sau nhé. Tun ti tôi mi ri.
i lp tc gn giọng như một người yêu đang cơn ghen:
- Do này tôi thy Thùy Châu khác quá ri. Nên nghĩ đến chuyn “gi ly lề” đi thì hơn…
i tưởng nàng s co rúm lại trước làn roi qut. Được thế thì tôi h hê lắm. Nhưng tht l.
Mt lạnh băng, nàng nhìn nghiêng sang tôi, bỏ đi, để li mt li nói lãnh đạm:
- Ri l cũng chẳng còn đâu mà giữ
Khi nàng quay nghiêng, tôi cht lạnh người vì cái c của nàng sao như xanh trong.
i sng st nhìn theo nàng, ri nghĩ lại: ô hay! Tôi đã ng vi nàng mt lời nào đâu mà có
quyn ghen kia ch!
° ° °
Mt tun, ri ba tun qua đi. Vì hn giận, tôi chưa sang gp nàng.
m ấy, mưa rơi, tôi bỗng thấy bên nhà nàng xôn xao. Người ta chy ra chy vào ht hi.
Mng bị đi cấp cứu ư? Hay bà đã chết? Có th lm ch. Bà đã già yếu lm ri.