
Xin cho anh được chạm tay vào trái tim em!
Emmy Trầm
- Anh….
Đỗ Quỳnh chưa kịp dứt lời thì đã bị thằng Rác tát một cái như trời giáng vào mặt,
nhỏ ngây người ra, hai chân tê cứng và đôi vai gầy bắt đầu rung lên bởi nhịp thở
tức tưởi, oan lắm, ức lắm, nhỏ tự nói nói với lòng.
Không được khóc, không được khóc!
Bàn tay nhỏ bé của Đỗ Quỳnh nắm chặt nhưng đã quá trễ để ngăn lại những dòng
lệ đang tuôn ra khỏi khoé mắt. Một lần nữa nhỏ lại khóc, thằng Gác lại thắng, hình
như làm nhỏ khóc là niềm vui của nó, nó chống hai tay lên hông, lớn tiếng quát.
- Tao không phải là anh mày, cấm mày gọi tao là anh, nghe chưa? Tao là con của
ba tao với mẹ tao, mày là con của ****** với….ba tao, tóm lại là người dưng, mày
mà còn nói với người ta, tao là ” anh hai ” của mày, tao không tha cho mày đâu.
Sau khi cảnh cáo Đỗ Quỳnh, Rác bỏ đi một mạch, để nhỏ đứng lại, lặng lẽ nhặt lấy
chiếc cặp đang nằm lăn lóc trên mặt đường rồi lủi thủi ôm mặt, theo sau. Rác là
vậy, luôn luôn hung dữ và cộc cằn.
Hơn Đỗ Quỳnh hai tuổi, Rác là anh của nhỏ nhưng Rác không cho nhỏ kêu Rác là
” anh “. Rác bắt nhỏ phải xưng ” tao ” và kêu Rác là ” mày “. Suốt thời thơ ấu của
mình, nhỏ cứ luôn thắc mắc, thằng Cu Ty và con Hạnh Phì là anh em, nhỏ với Rác
cũng là anh em, nhưng sao giữa tụi nhỏ lại có khoảng cách xa như vậy? Nhỏ cứ
chạy theo Rác mãi, chẳng bao giờ được đi cùng Rác trên con đường đến trường dù
chỉ một lần. Rác ghét nhỏ…có lẽ ngay từ cái ngày đầu tiên nhỏ cất tiếng khóc chào
đời, Rác ghét nhỏ, vì nhỏ luôn cố tỏ ra đáng yêu trước mặt Rác hay Rác ghét
nhỏ…..vì nhỏ là con của mẹ nhỏ, con của người phụ nữ không bao giờ gọi Rác
bằng cái tên trong giấy khai sinh, chỉ gọi là Rác…
- Mày là thằng rác rưởi, suốt ngày chỉ biết quậy phá, chẳng phụ giúp được gì, cũng
có ngày tao tống mày ra đường cho xem.

Những lúc mẹ nhỏ thốt ra câu nói quen thuộc ấy, nhỏ thấy Rác mỉm cười, không
biết từ lúc nào, Rác không còn cảm thấy tủi nhục mỗi khi bị người ta gọi mình là ”
Rác ” nữa, ngược lại, nhỏ còn nghe Rác nói với bạn, Rác tự hào khi mình là rác, là
thứ rác rưởi mà cho dù cố sức, mẹ nhỏ cũng không cách nào đổ đi được, chỉ biết
chau mày khó chịu và thở dài bất lực mỗi khi có ai đó sang mắng vốn Rác về cái
tội phá xóm, phá làng. Thế là nhỏ đâm ghét, không thèm ” theo đuôi “, bắt chuyện
với Rác nữa. Họ sống với nhau như những người xa lạ dưới một mái nhà cho đến
năm nhỏ mười sáu tuổi, Rác ra đường thật, nhưng không phải là do mẹ nhỏ ” tống
“, là Rác tự đi, Rác đi ngay khi nhận được giấy báo nhập học của trường đại học
kinh tế thành phố Hồ Chí Minh và từ đó, Rác không một lần quay về quê nhà,
thỉnh thoảng, chỉ gọi vài cuộc điện thoại cho ba để đảm bảo rằng ba vẫn khoẻ, còn
mẹ nhỏ và nhỏ, Rác xem như không tồn tại trên đời này.
Tất nhiên, nhỏ cũng vậy, khi nhỏ quyết định lên Sài Gòn học thiết kế thời trang,
nhỏ bỏ mặc lời khuyên của ba, kiên quyết không nương tựa và tiếp nhận sự giúp đỡ
từ Rác , nhỏ tự thuê cho mình một căn phòng trọ gần trường, tự làm, tự lo cho cuộc
sống của mình. Nhưng dòng đời xô đẩy ác nghiệt lắm, rồi một ngày đẹp trời, nhỏ
gặp lại Rác, hai người ghét nhau vô tình đụng độ nhau giữa đường đời….
- Hoàng Lập. – Đỗ Quỳnh nắm chặt quai chiếc túi xách – Tôi muốn gặp Đinh
Hoàng Lập.
- Cô có hẹn trước không? – Người phụ nữ ngồi sau quầy tiếp khách đặt cây viết
xuống, ngước lên nhìn Đỗ Quỳnh.
- Không, nhưng tôi có chuyện gấp cần gặp anh ấy.
- Xin lỗi, giám đốc của chúng tôi đang họp, hiện giờ không thể tiếp khách được,
hay là cô để lại tên và số điện thoại, tôi sẽ giúp cô chuyển cho anh ấy.
- Hôm nay không gặp được anh ấy, tôi sẽ không về đâu. – Đỗ Quỳnh tỏ vẻ kiên
quyết.
- Không được cô à, nguyên tắc của công ty chúng tôi là đến phải có lịch hẹn, cô
đến đột xuất thế này, lại khăng khăng làm theo ý mình, tôi khó xử lắm. Mong cô
hiểu và ra về cho. – Người phụ nữ chau mày, khó chịu – Nếu cô không đi, tôi sẽ
gọi bảo vệ.
Bầu không khí đang căng thẳng thì cánh cửa phòng giám đốc chợt mở, bước ra là

một người đàn ông cao to mặc chiếc áo sơ mi đen, khuôn mặt nam tính cùng mái
tóc cắt sát của anh ta khiến Đỗ Quỳnh cảm thấy có chút gì đó quen thuộc nhưng
tiếc là Đỗ Quỳnh không có thời gian quan sát lâu, cô chỉ ngừng lại hai giây để xem
đó có phải là Hoàng Lập không, rồi lập tức quay người lại, cãi nhau tiếp với người
phụ nữ đứng sau quầy.
- Tôi không cố ý quấy rầy cô, xin cô để tôi vào trong gặp Hoàng Lập, sau khi nói
xong những gì cần nói, tôi sẽ đi ngay.
- Có chuyện gì vậy? – Một giọng nói vang lên từ phía sau Đỗ Quỳnh. – Tôi có thể
giúp gì cho cô?
- Hay quá – Đỗ Quỳnh quay mặt lại – Tôi muốn tìm…
Đỗ Quỳnh im bặt. Ở một khoảng cách khá gần, chỉ mất chừng năm giây, cô đã
nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình là Rác, ngoại trừ làn da ngăm
rám nắng, thân hình anh ta có vẻ cao hơn, to hơn, khuôn mặt, phong thái cũng
chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều, anh ta không còn là thằng thanh niên
ngày nào đã cùng cô chung sống trong căn nhà nhỏ ở vùng quê nghèo nữa. Tám
năm làm con người ta thay đổi nhiều thật.
“ Tao không phải là anh mày, cấm mày gọi tao là anh, nghe chưa? Tao là con của
ba tao với mẹ tao, mày là con của ****** với….ba tao, tóm lại là người dưng, mày
mà còn nói với người ta, tao là ” anh hai ” của mày, tao không tha cho mày đâu.”
Không hiểu sao đột nhiên trong lúc này cô lại nhớ đến cái tát như trời giáng vào
mặt của anh ta và những lời anh ta đã hét vào mặt cô khi cô còn là một đứa trẻ
ngây dại.
- Từ Minh, cô ấy muốn gặp giám đốc, nhưng không có hẹn trước – Người phụ nữ
trả lời thay Đỗ Quỳnh.
Từ Minh, suýt tí nữa Đỗ Quỳnh đã quên mất tên thật của Rác là Từ Minh.
- Được rồi, em cứ làm việc của em đi, để anh giải quyết – Từ Minh quay sang Đỗ
Quỳnh – Theo tôi vào đây.
Ngọt ngào với người phụ nữ kia bao nhiêu, Từ Minh tỏ ra thô lỗ với Đỗ Quỳnh bấy
nhiêu, cô đoán đúng, anh chắc chắn cũng đã nhận ra cô, xem ra ngoài cái mẽ bắt
mắt, tính tình của anh ta vẫn không hề thay đổi.

- Cô tìm Hoàng Lập có chuyện gì? – Từ Minh đi thẳng đến góc phòng và ngồi
xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, một đống giấy tờ, hồ sơ chất cao ngang mặt anh
ta.
- Chuyện riêng, tôi không thể nói anh nghe được. – Đỗ Quỳnh chậm rãi bước lại
gần Từ Minh.
- Để tôi đoán nhé – Ánh mắt Từ Minh dán chặt vào khuôn mặt cô – Cô là bạn gái
của Hoàng Lập?
Đỗ Quỳnh không trả lời, Từ Minh tiếp.
- Làm thế nào hai người quen biết nhau?
Đỗ Quỳnh vẫn không trả lời.
- Đừng trách tôi không nhắc nhở cô nhé, Hoàng Lập không phải là đối tượng phù
hợp với cô đâu, nếu muốn bình yên, hãy chọn và yêu một người khác, người nào
thật lòng với cô ấy.
- Tôi theo anh vào đây không phải là để anh dạy đời tôi, nếu anh không thể giúp tôi
gặp Hoàng Lập, thì xin phép, tôi về đây.
Từ Minh chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Quỳnh đã ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Cô trỗi dậy, cuối cùng cô cũng đủ sức để trỗi dậy, cô không còn là con bé ngu ngốc
chạy theo anh để bị anh ức hiếp ngày nào, cô hoàn toàn hài lòng với thái độ và
phản ứng của mình khi nãy trước Từ Minh…Bước khỏi cửa công ty, cô ngồi
xuống chiếc ghế đá cạnh bồn hoa, tay khẽ sờ lên phần bụng của mình, đầu óc miên
man nghĩ đến một sinh linh bé nhỏ đang tồn tại trong cơ thể cô, con cô, con của cô
và Hoàng Lập, hôm nay cô đến là để báo cho Hoàng Lập biết tin vui này nhưng
xem ra gặp được anh, với cô là cả một vấn đề. Đỗ Quỳnh thở dài rồi khẽ nhìn lên
bầu trời, một vài cơn gió thổi mạnh mang theo khá nhiều mây đen khiến xung
quanh bao trùm một màu u tối, chắc vài phút nữa trời sẽ đổ cơn mưa, cô đắn đo
không biết nên về hay nên ở, cô muốn chờ Hoàng Lập thêm chút nữa, cũng gần
đến giờ anh tan sở rồi còn gì. Thế rồi cô quyết định chờ.
Mười phút,
Hai mươi phút,
Ba mươi lăm phút,

……………………………..
Cuối cùng, Hoàng Lập cũng xuất hiện, nhưng Đỗ Quỳnh chưa kịp nói gì với anh
thì anh đã ” chặn họng ” cô rồi.
- Chẳng phải tôi đã nói rõ với cô rồi sao? Tôi đến với cô chỉ vì muốn thay đổi ”
khẩu vị ” của mình. Tôi với cô kết thúc rồi, tôi đã quen với người khác, cô còn
chạy đến đây tìm tôi làm gì, tính níu kéo tôi sao, tôi nói cô biết, đừng nghĩ dai dẳng
là có thể cứu vãn mọi chuyện, bây giờ cho dù cô có con với tôi, tôi cũng không
thay đổi ý định của mình mà quay về bên cô đâu. – Sau khi mạnh miệng tuyên bố,
Hoàng Lập kết luận – Phụ nữ đúng thật là phiền phức, tôi đi đây, sau này đừng đến
tìm tôi nữa.
Cả người Đỗ Quỳnh tê cứng, môi cô mím chặt không nói nên lời, và cô cứ đứng
yên như thế trong cơn mưa đang mỗi lúc một lớn dần, cô không khóc, cái tính lì
lợm cô tự rèn luyện cho mình bao năm qua đã giúp cô giữ lại những giọt nước mắt
trong tim mình, cô tự nói với bản thân cô…cô đứng đây không phải là vì nuối tiếc
người đàn ông đó, cô đứng đây không phải là vì cô bị người đàn ông đó làm tổn
thương, đau đớn, mà cô đứng đây vì cô muốn rửa sạch cơ thể mình, cô muốn cô
phải thật tỉnh táo để nhận ra rằng..cô đã mắc phải một sai lầm kinh khủng và đó là
một bài học nhớ đời cho cô về cái tội cô đã yêu hết lòng. Cô cứ đứng, cứ đứng cho
đến khi mọi vật trong tầm mắt cô bắt đầu chao đảo, mờ đi…rồi thì tất cả chìm đắm
trong bóng đêm…
- Cô thấy trong người thế nào?
Từ Minh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Một vài cô y tá đi ngang qua giúp Đỗ
Quỳnh dễ dàng đoán được mình đang ở đâu. Giọng cô yếu ớt.
- Tại sao anh lại ở đây?
- Tôi tan sở và thấy cô nằm ngất xỉu giữa đường nên đã đưa cô vào đây, lẽ ra cô
phải cảm ơn tôi thay vì chất vấn và nói chuyện với tôi bằng cái thái độ như bây
giờ. – Từ Minh chỉ trích cô.
Thay vì đáp trả, Đỗ Quỳnh sực nhớ đến đứa bé, cô hốt hoảng.
- Bác sĩ, tôi muốn nói chuyện với bác sĩ.
Từ Minh đứng lên, anh đi lại bên khung cửa sổ, chống hai tay lên hông rồi nhìn ra
bên ngoài.

