Xin cho anh được chm tay vào trái tim em!
Emmy Trm
- Anh….
Đỗ Qunh chưa kp dt li thì đã b thng Rác tát mt cái như tri giáng vào mt,
nh ngây người ra, hai chân tê cng và đôi vai gy bt đầu rung lên bi nhp th
tc tưởi, oan lm, c lm, nh t nói nói vi lòng.
Không được khóc, không được khóc!
Bàn tay nh bé ca Đỗ Qunh nm cht nhưng đã quá tr để ngăn li nhng dòng
l đang tuôn ra khi khoé mt. Mt ln na nh li khóc, thng Gác li thng, hình
như làm nh khóc là nim vui ca nó, nó chng hai tay lên hông, ln tiếng quát.
- Tao không phi là anh mày, cm mày gi tao là anh, nghe chưa? Tao là con ca
ba tao vi m tao, mày là con ca ****** vi….ba tao, tóm li là người dưng, mày
mà còn nói vi người ta, tao là ” anh hai ” ca mày, tao không tha cho mày đâu.
Sau khi cnh cáo Đỗ Qunh, Rác b đi mt mch, để nh đứng li, lng l nht ly
chiếc cp đang nm lăn lóc trên mt đường ri li thi ôm mt, theo sau. Rác là
vy, luôn luôn hung d và cc cn.
Hơn Đỗ Qunh hai tui, Rác là anh ca nh nhưng Rác không cho nh kêu Rác là
” anh “. Rác bt nh phi xưng ” tao ” và kêu Rác là ” mày “. Sut thi thơ u ca
mình, nh c luôn thc mc, thng Cu Ty và con Hnh Phì là anh em, nh vi Rác
cũng là anh em, nhưng sao gia ti nh li có khong cách xa như vy? Nh c
chy theo Rác mãi, chng bao gi được đi cùng Rác trên con đường đến trường dù
ch mt ln. Rác ghét nh…có l ngay t cái ngày đầu tiên nh ct tiếng khóc chào
đời, Rác ghét nh, vì nh luôn c t ra đáng yêu trước mt Rác hay Rác ghét
nh…..vì nh là con ca m nh, con ca người ph n không bao gi gi Rác
bng cái tên trong giy khai sinh, ch gi là Rác…
- Mày là thng rác rưởi, sut ngày ch biết quy phá, chng ph giúp được gì, cũng
có ngày tao tng mày ra đường cho xem.
Nhng lúc m nh tht ra câu nói quen thuc y, nh thy Rác mm cười, không
biết t lúc nào, Rác không còn cm thy ti nhc mi khi b người ta gi mình là ”
Rác ” na, ngược li, nh còn nghe Rác nói vi bn, Rác t hào khi mình là rác, là
th rác rưởi mà cho dù c sc, m nh cũng không cách nào đổ đi được, ch biết
chau mày khó chu và th dài bt lc mi khi có ai đó sang mng vn Rác v cái
ti phá xóm, phá làng. Thế là nh đâm ghét, không thèm ” theo đuôi “, bt chuyn
vi Rác na. H sng vi nhau như nhng người xa l dưới mt mái nhà cho đến
năm nh mười sáu tui, Rác ra đường tht, nhưng không phi là do m nh ” tng
“, là Rác t đi, Rác đi ngay khi nhn được giy báo nhp hc ca trường đại hc
kinh tế thành ph H Chí Minh và t đó, Rác không mt ln quay v quê nhà,
thnh thong, ch gi vài cuc đin thoi cho ba để đảm bo rng ba vn kho, còn
m nh và nh, Rác xem như không tn ti trên đời này.
Tt nhiên, nh cũng vy, khi nh quyết định lên Sài Gòn hc thiết kế thi trang,
nh b mc li khuyên ca ba, kiên quyết không nương ta và tiếp nhn s giúp đỡ
t Rác , nh t thuê cho mình mt căn phòng tr gn trường, t làm, t lo cho cuc
sng ca mình. Nhưng dòng đời xô đẩy ác nghit lm, ri mt ngày đẹp tri, nh
gp li Rác, hai người ghét nhau vô tình đụng độ nhau gia đường đời….
- Hoàng Lp. – Đỗ Qunh nm cht quai chiếc túi xách – Tôi mun gp Đinh
Hoàng Lp.
- Cô có hn trước không? – Người ph n ngi sau quy tiếp khách đặt cây viết
xung, ngước lên nhìn Đỗ Qunh.
- Không, nhưng tôi có chuyn gp cn gp anh y.
- Xin li, giám đốc ca chúng tôi đang hp, hin gi không th tiếp khách được,
hay là cô để li tên và s đin thoi, tôi s giúp cô chuyn cho anh y.
- Hôm nay không gp được anh y, tôi s không v đâu. – Đỗ Qunh t v kiên
quyết.
- Không được cô à, nguyên tc ca công ty chúng tôi là đến phi có lch hn, cô
đến đột xut thế này, li khăng khăng làm theo ý mình, tôi khó x lm. Mong cô
hiu và ra v cho. – Người ph n chau mày, khó chu – Nếu cô không đi, tôi s
gi bo v.
Bu không khí đang căng thng thì cánh ca phòng giám đốc cht m, bước ra là
mt người đàn ông cao to mc chiếc áo sơ mi đen, khuôn mt nam tính cùng mái
tóc ct sát ca anh ta khiến Đỗ Qunh cm thy có chút gì đó quen thuc nhưng
tiếc là Đỗ Qunh không có thi gian quan sát lâu, cô ch ngng li hai giây để xem
đó có phi là Hoàng Lp không, ri lp tc quay người li, cãi nhau tiếp vi người
ph n đứng sau quy.
- Tôi không c ý quy ry cô, xin cô để tôi vào trong gp Hoàng Lp, sau khi nói
xong nhng gì cn nói, tôi s đi ngay.
- Có chuyn gì vy? – Mt ging nói vang lên t phía sau Đỗ Qunh. – Tôi có th
giúp gì cho cô?
- Hay quá – Đỗ Qunh quay mt li – Tôi mun tìm…
Đỗ Qunh im bt. mt khong cách khá gn, ch mt chng năm giây, cô đã
nhn ra người đàn ông đang đứng trước mt mình là Rác, ngoi tr làn da ngăm
rám nng, thân hình anh ta có v cao hơn, to hơn, khuôn mt, phong thái cũng
chng chc và trưởng thành hơn rt nhiu, anh ta không còn là thng thanh niên
ngày nào đã cùng cô chung sng trong căn nhà nh vùng quê nghèo na. Tám
năm làm con người ta thay đổi nhiu tht.
“ Tao không phi là anh mày, cm mày gi tao là anh, nghe chưa? Tao là con ca
ba tao vi m tao, mày là con ca ****** vi….ba tao, tóm li là người dưng, mày
mà còn nói vi người ta, tao là ” anh hai ” ca mày, tao không tha cho mày đâu.”
Không hiu sao đột nhiên trong lúc này cô li nh đến cái tát như tri giáng vào
mt ca anh ta và nhng li anh ta đã hét vào mt cô khi cô còn là mt đứa tr
ngây di.
- T Minh, cô y mun gp giám đốc, nhưng không có hn trước – Người ph n
tr li thay Đỗ Qunh.
T Minh, suýt tí na Đỗ Qunh đã quên mt tên tht ca Rác là T Minh.
- Được ri, em c làm vic ca em đi, để anh gii quyết – T Minh quay sang Đỗ
Qunh – Theo tôi vào đây.
Ngt ngào vi người ph n kia bao nhiêu, T Minh t ra thô l vi Đỗ Qunh by
nhiêu, cô đoán đúng, anh chc chn cũng đã nhn ra cô, xem ra ngoài cái m bt
mt, tính tình ca anh ta vn không h thay đổi.
- Cô tìm Hoàng Lp có chuyn gì? – T Minh đi thng đến góc phòng và ngi
xung chiếc ghế sau bàn làm vic, mt đống giy t, h sơ cht cao ngang mt anh
ta.
- Chuyn riêng, tôi không th nói anh nghe được. – Đỗ Qunh chm rãi bước li
gn T Minh.
- Để tôi đoán nhé – Ánh mt T Minh dán cht vào khuôn mt cô – Cô là bn gái
ca Hoàng Lp?
Đỗ Qunh không tr li, T Minh tiếp.
- Làm thế nào hai người quen biết nhau?
Đỗ Qunh vn không tr li.
- Đừng trách tôi không nhc nh cô nhé, Hoàng Lp không phi là đối tượng phù
hp vi cô đâu, nếu mun bình yên, hãy chn và yêu mt người khác, người nào
tht lòng vi cô y.
- Tôi theo anh vào đây không phi là để anh dy đời tôi, nếu anh không th giúp tôi
gp Hoàng Lp, thì xin phép, tôi v đây.
T Minh chưa kp lên tiếng thì Đỗ Qunh đã ra khi phòng và đóng sm ca li.
Cô tri dy, cui cùng cô cũng đủ sc để tri dy, cô không còn là con bé ngu ngc
chy theo anh để b anh c hiếp ngày nào, cô hoàn toàn hài lòng vi thái độ
phn ng ca mình khi nãy trước T Minh…Bước khi ca công ty, cô ngi
xung chiếc ghế đá cnh bn hoa, tay kh s lên phn bng ca mình, đầu óc miên
man nghĩ đến mt sinh linh bé nh đang tn ti trong cơ th cô, con cô, con ca cô
và Hoàng Lp, hôm nay cô đến là để báo cho Hoàng Lp biết tin vui này nhưng
xem ra gp được anh, vi cô là c mt vn đề. Đỗ Qunh th dài ri kh nhìn lên
bu tri, mt vài cơn gió thi mnh mang theo khá nhiu mây đen khiến xung
quanh bao trùm mt màu u ti, chc vài phút na tri s đổ cơn mưa, cô đắn đo
không biết nên v hay nên , cô mun ch Hoàng Lp thêm chút na, cũng gn
đến gi anh tan s ri còn gì. Thế ri cô quyết định ch.
Mười phút,
Hai mươi phút,
Ba mươi lăm phút,
……………………………..
Cui cùng, Hoàng Lp cũng xut hin, nhưng Đỗ Qunh chưa kp nói gì vi anh
thì anh đã ” chn hng ” cô ri.
- Chng phi tôi đã nói rõ vi cô ri sao? Tôi đến vi cô ch vì mun thay đổi ”
khu v ” ca mình. Tôi vi cô kết thúc ri, tôi đã quen vi người khác, cô còn
chy đến đây tìm tôi làm gì, tính níu kéo tôi sao, tôi nói cô biết, đừng nghĩ dai dng
là có th cu vãn mi chuyn, bây gi cho dù cô có con vi tôi, tôi cũng không
thay đổi ý định ca mình mà quay v bên cô đâu. – Sau khi mnh ming tuyên b,
Hoàng Lp kết lun – Ph n đúng tht là phin phc, tôi đi đây, sau này đừng đến
tìm tôi na.
C người Đỗ Qunh tê cng, môi cô mím cht không nói nên li, và cô c đứng
yên như thế trong cơn mưa đang mi lúc mt ln dn, cô không khóc, cái tính lì
lm cô t rèn luyn cho mình bao năm qua đã giúp cô gi li nhng git nước mt
trong tim mình, cô t nói vi bn thân cô…cô đứng đây không phi là vì nui tiếc
người đàn ông đó, cô đứng đây không phi là vì cô b người đàn ông đó làm tn
thương, đau đớn, mà cô đứng đây vì cô mun ra sch cơ th mình, cô mun cô
phi tht tnh táo để nhn ra rng..cô đã mc phi mt sai lm kinh khng và đó là
mt bài hc nh đời cho cô v cái ti cô đã yêu hết lòng. Cô c đứng, c đứng cho
đến khi mi vt trong tm mt cô bt đầu chao đảo, m đi…ri thì tt c chìm đắm
trong bóng đêm…
- Cô thy trong người thế nào?
T Minh ngi xung chiếc ghế cnh giưng. Mt vài cô y tá đi ngang qua giúp Đỗ
Qunh d dàng đoán được mình đang đâu. Ging cô yếu t.
- Ti sao anh li đây?
- Tôi tan s và thy cô nm ngt xu gia đường nên đã đưa cô vào đây, l ra cô
phi cm ơn tôi thay vì cht vn và nói chuyn vi tôi bng cái thái độ như bây
gi. – T Minh ch trích cô.
Thay vì đáp tr, Đỗ Qunh sc nh đến đứa bé, cô ht hong.
- Bác sĩ, tôi mun nói chuyn vi bác sĩ.
T Minh đứng lên, anh đi li bên khung ca s, chng hai tay lên hông ri nhìn ra
bên ngoài.