intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

a ngục tầng thứ 19 - Phần 27

Chia sẻ: Tran Xuan Tam | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:6

96
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Buổi chiều, Xuân Vũ đang ở công ty, cô sắp tan tầm. Vậy là chiều thứ 6 đã đến, CoCo và mấy bạn nữ không nén nổi vui sướng, họ đang tính xem sẽ “trích ví tiền” bạn trai thế nào vào ngày cuối tuần. Nghiêm Minh Lượng cả ngày giam mình trong văn phòng, Xuân Vũ thận trọng đi ngang qua phòng của anh, rất lo lại nghe thấy tiếng anh gọi.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: a ngục tầng thứ 19 - Phần 27

  1. Phần 27 Buổi chiều, Xuân Vũ đang ở công ty, cô sắp tan tầm. Vậy là chiều thứ 6 đã đến, CoCo và mấy bạn nữ không nén nổi vui sướng, họ đang tính xem sẽ “trích ví tiền” bạn trai thế nào vào ngày cuối tuần. Nghiêm Minh Lượng cả ngày giam mình trong văn phòng, Xuân Vũ thận trọng đi ngang qua phòng của anh, rất lo lại nghe thấy tiếng anh gọi. Tuần đầu thực tập đã trôi qua, Xuân Vũ thật khó hình dung tâm trạng của mình là thế nào. Dù sao cũng đã có được một chút thu hoạch phục vụ cho luận văn. Riêng sáng nay cô đã có thu hoạch khá lớn: đầu giờ sáng nay vừa đến làm, Xuân Vũ nhìn thấy CoCo ở cửa đang thay tấm bảng chấm công, cô đã giúp CoCo làm việc đó. Cô đã nhìn thấy trong danh sách cũ của bảng chấm công có 1 cái tên quen thuộc – Tố Lan! Tại sao lại có tên Tố Lan ở đây? Xuân Vũ bèn hỏi CoCo: “Tố Lan là ai? Hình như công ty không có người này?” “À, đó là 1 sinh viên trước kia đến thực tập, chỉ làm ở đây chưa đầy 1 tháng. Cách đây 2 tuần không rõ tại sao cô ấy thôi việc, và cũng không có hồi âm gì.” Xuân Vũ vội hỏi: “Cô có nhớ Tố Lan là sinh viên trường nào không?” “Hình như là cùng trường với cô, cũng học năm thứ 4, trông rất xinh xắn.” “Chính là bạn ấy.” Tim Xuân Vũ nhói đau, cô đứng ngây ra hồi lâu. CoCo đầy nghi hoặc, lè lưỡi: “Thật không hiểu ra sao nữa!” Xuân Vũ vội chạy vào phòng làm việc mở ngay ngăn kéo tìm cái thẻ đeo trang trí máy di động có in chữ “Lan”. Cô lại mở máy tính, nhìn cái phông có hình bông hoa lan. Cô đã hiểu ra ngay. Vật trang trí có chữ “Lan” và bông hoa lan trên máy tính chính là dấu hiệu của Tố Lan. Tức là 2 tuần trước Tố Lan đã làm việc trên chiếc bàn này, công việc giống như Xuân Vũ đang làm. Sao lại có cái chuyện trùng hợp kỳ lạ? Có 1 cõi xa xăm vô hình đã sắp đặt hay sao?
  2. Tuy đầy băn khoăn ngờ vực nhưng Xuân Vũ vẫn bắt tay vào làm việc đúng giờ. Khi tan tầm ra về, cô lại ngoảnh nhìn phòng làm việc của Nghiêm Minh Lượng. Cửa vẫn đóng im ỉm như 1 cái nhà mồ. Ngồi trên tàu điện ngầm trở về trường, Xuân Vũ nhận được tin nhắn của Cao Huyền, nói là có việc quan trọng cần gặp cô, anh đợi cô ở chỗ đối diện với cổng sau của trường. Đối diện cổng sau của trường chính là hiệu ăn “Nỗi nhớ khuynh thành” lần trước đã cùng ngồi ăn. Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Xuân Vũ đi vòng khá xa rồi đến trước cửa nhà ăn. Cao Huyền đã đến từ trước, anh mặc chiếc áo gió màu đen, đứng giữa làn gió lạnh trông rất bắt mắt. Anh dẫn cô vào hiệu ăn, và lại ngồi ở vị trí lần trước. Vừa ngồi xuống ghế Xuân Vũ đã vào đề ngay: “Có việc gì quan trọng thế ạ?” “Về chuyện ông Mazolini.” Cao Huyền cúi đầu nói rất khẽ, cứ như đang kể về 1 điều bí mật. “Hôm nay anh đã tra ra cái bí mật ấy.” Nghe đến cái tên Mazolini, Xuân Vũ lập tức thấy hồi hộp: “Là bí mật về thời gian Mazolini rời Thượng Hải rồi mất hút à?” “Đúng! Không ai biết năm đó ông ta đi đâu, đã phát hiện ra những gì, rồi lại trở về cùng 1 cô gái Trung Quốc nữa.” “Kìa, đừng dứ nhau mãi nữa, bí mật đó là gì?” Cao Huyền hạ thấp giọng, rất khẽ: “Ông ta đã tìm ra di tích cổ xưa ấy ở núi Thiên Thương phía bắc tỉnh Chiết Giang. Dải núi trùng điệp trải dài 2 tỉnh Chiết Giang – An Huy là vùng hẻo lánh vào thời đó. Một mình Mazolini vào núi, rồi phát hiện ra di tích kia. Nhưng có 1 cụ già canh gác ở đó, không cho người nước ngoài bước vào.” “Nó là di tích gì, có cần giữ bí mật đến thế không?” “Nghe nói, rất bí hiểm, đó là kiệt tác của vị danh họa Trung Quốc cổ đại để lại. Bức tranh cổ xưa ấy có cái tên đặc biệt – Thập cửu tằng địa ngục đồ. “Thập cửu tằng địa ngục đồ?” Xuân Vũ hít vào 1 hơi thật sâu. Lúc này họ đã bưng đến các món ăn nhưng cô chẳng buồn ngó đến. “Tức là tầng 19 địa ngục?” “Không rõ nữa. Hiện giờ anh chỉ có thể đoán rằng trong bức tranh cổ ấy của Trung Quốc có thể ẩn chứa điều bí ẩn cuối cùng – tầng 19 của địa ngục!”
  3. Xuân Vũ không đụng đến đũa bát, gật đầu: “Cũng tức là nói rằng, Mazolini chịu đựng bao gian khổ đi tìm cái di tích kia, chỉ vì muốn phát hiện xem tầng 19 của địa ngục là gì.” “Đúng thế. Nhưng khi Mazolini đến nơi, thì đã có người đến đó ẩn cư hơn 20 năm trời.” “Chính là cụ già ấy?” “Đúng. Nghe nói cụ là 1 họa sĩ nổi tiếng hồi cuối thời Mãn Thanh, là dòng dõi hoàng tộc họ Chu – thời Minh, nên cụ đã ẩn cư cho đến hết đời ở chốn sơn lâm.” “Sao lại không cho Mazolini vào? Chỉ vì ông ta là người ngoại quốc à?” Cao Huyền không dám khẳng định, anh chỉ nhún vai: “Chẳng biết nữa. Có thể do nhiều nguyên nhân. Ngoài lý do Mazolini là người ngoại quốc ra, anh cho rằng điểm cốt lõi là cụ già ấy không muốn cái bí mật kia bị tiết lộ.” “Bí mật về tầng 19 địa ngục? Chẳng lẽ cụ già sợ rằng nếu bí mật bị tiết lộ sẽ gây nên hậu quả rất nghiêm trọng?” “Có thể đó chỉ là sự ngớ ngẩn và gàn dở của người già cũng nên.” Xuân Vũ nghĩ ngợi rồi nói: “Vì thế, Mazolini đã phải nán lại đó 1 năm trời, đúng không?” “Đúng. Ở Thượng Hải, ông ta cũng đã học về quốc họa Trung Quốc. Vì muốn biết được điều bí mật kia, ông bèn xin cụ già dạy vẽ cho, ông nói mình chỉ vì nghệ thuật mà thôi. Ông bắt chước các ẩn sĩ Trung Quốc thời cổ, cũng dựng lều tranh ở chốn núi rừng, không nề hà mọi khó khăn, chỉ mong cụ già nọ sẽ cảm động.” “Rồi cụ già cũng bằng lòng?” “Đúng. Lòng thành có thể lay chuyển cả đá, vàng! Cụ già bằng lòng nhận ông ta làm đồ đệ, và yêu cầu chỉ sau khi hết hạn theo học, mới cho ông ta xem bức tranh cổ ấy. Vậy là Mazolini phải mất 1 năm mới được mãn nguyện.” Nghe đến đây Xuân Vũ sốt ruột hỏi luôn: “Bức tranh đó vẽ những gì? Bí mật của tầng 19 địa ngục là thế nào?” “Anh chưa từng được thấy, đó vẫn là 1 câu đố đối với chúng ta.” “Vẫn là 1 câu đố?” Xuân Vũ hậm hực, đầy vẻ thất vọng. Nhưng cô lại nhớ ra 1 điều khác. “Còn về cô gái xinh đẹp người Trung Quốc?”
  4. “Ở lại vùng núi, Mazolini quen với 1 cô gái hái thuốc, có lẽ đó cũng là mối duyên kỳ ngộ tựa như gặp tiên nữ nơi non xanh nước biếc cũng nên. Mazolini say mê cô sơn nữ ấy, về sau đã đưa cô cùng về Thượng Hải.” Xuân Vũ trầm trồ: “Chắc phải là 1 cuộc tình ái rất đẹp rất đặc biệt, đủ để dựng thành 1 bộ phim Hollywood.” Cao Huyền thở ra 1 hơi dài: “Anh chỉ biết được có ngần này. Kìa, sao em không ăn đi?” “Em còn tâm trí nào mà ăn được đây?” Xuân Vũ lại nghĩ ngợi. “Lạ nhỉ, sao anh lại biết được những chuyện này?” “Có gì khó đâu! Hồi sang châu Âu học hội họa, anh có quen 1 nghệ sĩ người Ý, quan hệ rất thân thiết. Tối qua anh đã gửi email nhờ anh ấy tra cứu tư liệu về Mazolini. Thầy của anh ấy là chuyên gia nghiên cứu về lịch sử mỹ thuật nước Ý. Chiều nay anh đã nhận được email trả lời. Các điều anh vừa kể, là kết quả nghiên cứu của ông thầy của anh bạn họa sĩ này.” “Thì ra là thế.” Xuân Vũ bây giờ mới thấy thỏa mãn, dưới sự “đôn đốc” của Cao Huyền cô đã cầm đũa gắp các món ăn. Nhưng cô bỗng ngẩng đầu, ngơ ngẩn hỏi. “Khu di tích đó hiện nay vẫn còn không?” “Em hỏi để làm gì? Hình như nó vẫn chưa được khai thác, vẫn giữ nguyên vẻ hoang sơ…” “Chúng ta nên đến đó xem sao?” Cao Huyền không ngờ Xuân Vũ lại nêu ra ý kiến này: “Em nói gì?” “Anh đã kể là ở đó có bức tranh cổ Thập cửu tằng địa ngục đồ? Bức tranh ấy rất có thể đang ẩn chứa bí mật về tầng 19 địa ngục; nếu chúng ta được xem, thì sẽ sớm tìm ra lời giải đáp câu đố này?” “Ôi! Đúng là 1 ý nghĩ rồ dại!” Xuân Vũ nói tiếp: “Chẳng lẽ anh cứ ngồi chờ cái kết cục của trò chơi địa ngục? Dù chúng ta có thể vẫn còn sống để đi đến tầng 19, nhưng khó mà biết trước sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Chi bằng hãy tìm hiểu trước đáp án, để có thể sớm ra khỏi địa ngục!” Lúc này Cao Huyền đã cúi đầu ngẫm nghĩ 1 hồi, anh ngẩng đầu, thư thả nói: “Được, anh bằng lòng. Chúng ta sẽ đi tìm khu di tích đó, rồi tìm bức tranh cổ, tìm hiểu bí mật về tầng 19 địa ngục.” “Tuyệt quá!” Xuân Vũ không giấu nổi xúc động. “Bao giờ chúng ta sẽ lên đường?”
  5. “8 giờ sáng mai, anh đợi em ở dưới sân ký túc xá. Chúng ta sẽ lái xe đến núi Thiên Thương ở phía bắc tỉnh Chiết Giang.” Con tim Xuân Vũ đập rộn ràng, nhưng cô vẫn cố kiểm soát mình: “Anh có biết đường không?” “Không ngại gì, anh biết đường. Từ Thượng Hải đến đó không xa, vả lại mai là thứ 7…” Xem ra Cao Huyền cũng đã thật sự quyết tâm, anh hít sâu 1 hơi, nói tiếp: “Tối nay anh sẽ chuẩn bị các thứ cần thiết, em không cần mang theo gì cả. Anh sẽ lo tất. Hồi ở châu Âu anh từng tham gia lữ hành cắm trại dã ngoại.” Xuân Vũ thật sự thấy rất yên tâm, cô mạnh dạn ăn thêm 1 chút đồ ăn nữa. Ngày mai sẽ đi xa, chưa biết những nỗi gian nan nào đang chờ đợi cô đây? Ra khỏi hiệu ăn, Cao Huyền tiễn cô về tận khu ký túc xá, đôi mắt đầy hấp dẫn của anh chăm chú nhìn cô: “Xuân Vũ, chúng ta đã cùng bước vào trò chơi địa ngục, có lẽ đây là nhân duyên tiền định từ kiếp trước cũng nên. Mọi việc của em cũng là của anh, em cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.” Hình như mấy câu này của anh cũng ẩn chứa 1 ngụ ý gì đó, Xuân Vũ thấy thật sự cảm động. Cô hơi cúi đầu: “Gặp anh ở thư viện hôm xưa, có thể là sự may mắn lớn nhất của em.” Nói xong câu này, cô vội chạy vụt vào ký túc xá, có tiếng dặn dò của Cao Huyền ở phía sau… Nhưng cô không ngoái lại, chạy 1 mạch lên phòng ở, đứng tựa lưng vào cửa hít thở sâu 1 hồi lâu. Gió bên ngoài cửa sổ mỗi lúc 1 mạnh, nhiệt độ 0 độ khiến căn phòng lạnh ghê gớm. Xuân Vũ sửa soạn vài thứ quần áo và đồ dùng cho chuyến đi ngày mai, rồi lên giường nằm đắp chăn. 12 giờ đêm, tiếng “tít tít” tin nhắn bỗng vang lên. Thực ra Xuân Vũ chưa ngủ, cô vẫn chờ đợi chuyến viếng thăm của tin nhắn từ địa ngục. “Bạn đã vào tầng 15 địa ngục, hãy lựa chọn: 1. Nơi bạn muốn đến nhất; 2. Hồi ức đau khổ nhất; 3. Việc bạn muốn làm nhất.” Cô thật không ngờ, mình đã vào “tầng 15 của địa ngục”, cách vấn đề kinh khủng “tầng 19 địa ngục” chẳng còn xa mấy nữa! Càng tiến gần điều bí mật, cô càng thấy sợ hãi, hình như mình càng bước gần hơn đến cái chết. Không, cô không thể đợi cái ngày ấy đến, cô hy vọng sẽ sớm tìm ra lời giải. Có lẽ sẽ là ngày mai? Đúng, ngày mai sẽ đi đến cái nơi kia để phát hiện điều bí mật về “tầng 19 của địa ngục”.
  6. Xuân Vũ không nghĩ ngợi nữa, cô lựa chọn “1. Nơi bạn muốn đến nhất.” Địa ngục đã nhắn lại rất nhanh: “Bạn muốn đến nơi nào, tôi sẽ dẫn đường.” Xuân Vũ hít vào thật sâu, ngón cái run run ấn phím. “Núi Thiên Thương. Di tích mà Mazolini đã ẩn cư 1 năm. Ở đó có bức tranh cổ Thập cửu tằng địa ngục đồ.” Cô vội gửi tin nhắn này đi ngay, rồi nhắm mắt. Căn phòng trở lại tối om và im ắng. Xuân Vũ thầm hỏi mình: liệu ngày mai có thể phát hiện ra điều bí mật ấy hay không?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2