intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 42

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

85
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 42: Ẩn thân phù. Nguồn: Sưu Tầm Cặp mắt của tên công tử kia mở thật to, giật mình nhìn Lâm Hiên một cái. Điều này cũng khó trách vì trong mắt của bọn người thế gia đệ tử như hắn, tán tu đều rất bần cùng nhưng tên tiểu tử trước mặt lại có thể đưa ra một trăm sáu mươi viên Tẩy Tủy Đan hạ phẩm mà sắc mặt không chút thay đổi, thực khiến hắn phải đánh giá Lâm Hiên với một cặp mắt khác. ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 42

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 42: Ẩn thân phù. Nguồn: Sưu Tầm Cặp mắt của tên công tử kia mở thật to, giật mình nhìn Lâm Hiên một cái. Điều này cũng khó trách vì trong mắt của bọn người thế gia đệ tử như hắn, tán tu đều rất bần cùng nhưng tên tiểu tử trước mặt lại có thể đưa ra một trăm sáu mươi viên Tẩy Tủy Đan hạ phẩm mà sắc mặt không chút thay đổi, thực khiến hắn phải đánh giá Lâm Hiên với một cặp mắt khác. Chẳng lẽ tên gia hỏa trước mặt mình không phải là tán tu mà là đệ tử của một gia tộc hoặc thậm chí là của một tông phái nào đó??? Trong đầu của Yến Minh thoáng qua ý niệm này. Hắn tử tế nhìn từ trên xuống dưới Lâm Hiên một lần. Không đúng, đệ tử tông phái đều có trang phục riêng, cho dù con cháu của các gia tộc cũng không mang áo quần mộc mạc như thế. Cách ăn mặc của tên tiểu tử này là một tán tu chính hiệu. Có thể hắn là loại chó ngáp phải ruồi, có chút tiền tài ngoài ý muốn. Trong lòng nghĩ như thế nên thần sắc của Yến Minh lại trở nên cao ngạo: “Bản thiếu gia xuất ra một trăm bảy mươi viên!” “Một trăm tám!” “Một trăm chín!” “Hai trăm!” Lâm Hiên cắn răng, Linh Khống Thuật là thứ phải mua được. Hắn đã chuẩn bị kỹ càng như thế, sao có thể tay không mà về! Trên trán của Yến Minh đã xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn nằm mộng cũng không tưởng được tên tiểu tử tướng mạo bình thường trước mặt lại có nhiều đan dược như thế. Yến gia tuy là tu tiên gia tộc trung đẳng, truyền thừa hơn trăm năm nhưng gia sản cũng không nhiều, hai trăm viên Tẩy Tủy Đan có thể khiến cho gia tộc tróc vi trầy vảy, thậm chí còn phải bán đi không ít bảo bối mới có được.
  2. Nhưng trước khi đi, phụ thân đã dặn dò, vô luận như thế nào cũng phải mua được một bản công pháp. Nguyên nhân không có gì khác mà chính là phụ thân hắn chính là tộc trưởng – người đang muốn đột phá bình cảnh, tiến lên Trúc Cơ kỳ nhưng lại không có công pháp thích hợp. Thanh âm cạnh tranh giá cả giữa hai người đã hấp dẫn tu chân giả quanh đó đi tới xem. Mọi người đều nghị luận không ngừng. “Trời ạ! Hai trăm viên Tẩy Tủy Đan ư!” “Tên tiểu tử kia là tán tu từ đâu tới mà giàu dữ vậy? Dám tranh đua với tu tiên gia tộc?” “Giàu có thì sao? Gan lớn quá! Chờ xem, hắn cho dù mua được nó thì cũng sẽ đưa tới tai ương mà thôi.” “Hừ! Điều đó không nhất định xảy ra. Nếu hắn đã không sợ Yến gia thì chắc chắn sau lưng phải có sư phụ bản lĩnh cao cường.” Lời nói đó cũng chính là suy nghĩ trong lòng của Yến Minh. Dù sao biểu hiện của đối phương so với thân phận tán tu cũng quá kỳ quái. Thấy người đến xem càng lúc càng đông, sắc mặt của Lâm Hiên lóe lên một tia lo lắng khó nhận ra. Nếu tiếp tục dây dưa thì sự việc sẽ càng ngày càng xấu, hắn phải hành động nhanh gọn dứt khoát. Hắn lấy một cái bình ngọc từ trong ngực ra, trịnh trọng đặt lên trên quầy hàng: “Cái này cộng với hai trăm viên Tẩy Tủy Đan hạ phẩm, ngươi có bán không?” Đó là cái gì vậy? Tất cả mọi người đều xuất hiện nghi vấn. Tu sĩ Lăng Vân môn phụ trách quầy hàng cũng vừa mới phục hồi lại tinh thần. Hắn không nghĩ một bản công pháp phổ thông lại có thể bán được giá cao như vậy. Tuy nhiên từ biểu tình trịnh trọng của Lâm Hiên, hắn cũng biết đó không phải là vật phàm.
  3. Vị chủ quầy nuốt một ngụm nước bọt, mở nắp bình ngọc ra. Lập tức một cổ hương khí bay lên khiến cho mọi người thần thanh khí sảng, chỉ thấy một viên đan dược nhỏ nhắn có màu lam nhạt nằm ở bên trong. Tẩy Tủy Đan trung phẩm! Tuy chưa từng thấy qua nhưng đại bộ phận tu chân giả đều đã đọc qua miêu tả trong sách. Màu sắc, hương vị đều không sai tí nào. Nhất thời có người kinh hô kêu lên. Những người khác cũng chấn kinh đến mức nói không nên lời, trong đó có cả tên công tử Yến Minh cao ngạo kia nữa. Lúc này hắn há hốc mồm, biểu tình lộ vẻ si ngốc. Có nằm mơ hắn cũng không tưởng được một tên tán tu lại có thể đưa ra được một viên Tẩy Tủy Đan trung phẩm. Phải biết rằng tại Tu chân giới, luyện đan là một công việc có tính chất kỹ xảo cực cao. Cho dù là đan dược hạ phẩm, xác suất thành công cũng chỉ chiếm năm, sáu phần. Đan dược trung phẩm chỉ có xác suất thành công khoảng hai phần, hơn nữa còn phải cần luyện đan sư kinh nghiệm phong phú. Cho dù là Phiêu Vân Cốc cũng không có thực lực luyện chế được đan dược trung phẩm. Chỉ có một ít danh môn đại phái truyền thừa vài vạn năm mới có một ít để cung cấp cho đệ tử tinh anh phục dụng vào thời kỳ đột phá bình cảnh mà thôi. Mặc dù trên lý thuyết cùng một loại đan dược thì một viên trung phẩm có thể đổi được mười viên hạ phẩm nhưng trên thực tế lại khác xa, chính xác mà nói thì không có ai làm cái việc ngu ngốc đó cả. Dù sao dược lực của đan dược trung phẩm không cùng đẳng cấp với dược lực của đan dược hạ phẩm, đặc biệt là khi trùng quan, tác dụng của trung phẩm đan càng lớn. Nhìn viên Tẩy Tủy Đan trung phẩm nọ, trong mắt của chúng nhân đều toát lên vẻ tham lam, nhìn về phía Lâm Hiên càng lúc càng mê muội. Dù gì thì một tán tu mà có thể đưa ra trung phẩm đan, chẳng lẽ hắn đang giả trư ăn thịt hổ sao?
  4. “Sao? Ngươi có bán không?” “Bán!” Tên tu sĩ Lăng Vân Môn ôm chặt lấy viên Tẩy Tủy Đan trung phẩm trong lòng ngực như sợ Lâm Hiên sẽ đổi ý. Lúc này Yến Minh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng hắn chọn cách im lặng. Với tài lực của gia tộc, đưa ra hai trăm viên Tẩy Tủy Đan hạ phẩm cũng đã quá miễn cưỡng rồi, càng đừng nói đến trung phẩm đan. Huống chi trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, không dám xem Lâm Hiên như một tên tán tu bình thường nữa. Sau khi mua bán xong, Lâm Hiên cất ngọc giản vào ngực, không chút chậm trễ, rẽ khỏi đám đông, trực tiếp rời khỏi nghiễm tràng. Ngay cả phòng ở hắn cũng không quay về bởi vì tất cả bảo bối đều nằm trong trữ vật giới chỉ (nhẫn chứa vật). Hắn trực tiếp dùng Truyền Tống Trận rời khỏi Lăng Vân Môn, sau đó thi triển Ngự Phong Thuật hạ xuống Thiên Trụ phong. Dọc đường đi, Lâm Hiên cẩn thận phóng thần thức ra. Quả nhiên phát hiện được có bảy, tám người theo dõi nhưng hắn cũng không bất ngờ và cũng chẳng sốt ruột. Điều này đã nằm trong dự liệu, việc mua công pháp gây ra động tĩnh lớn như thế, không có ai có ác ý mới là lạ. Muốn sát nhân đoạt bảo sao??? Khóe miệng của Lâm Hiên lộ ra một tia cười trào phúng. Sau khi đi đến một sơn cốc cách Thiên Trụ Phong không xa, ở đây đá núi lởm chởm, đường sá gồ ghề giống như một mê cung thiên nhiên vậy, hắn dừng chân, từ trong trữ vật thủ trạc (vòng tay chứa vật) lấy ra một lá phù màu đỏ cầm sẵn trong tay. Trong mắt của Lâm Hiên hiện lên một tia không nỡ nhưng sau khi do dự một chút liền dán nó lên trên người, khoanh chân ngồi xuống, đồng thời trong miệng lẩm nhẩm. Dưới tác dụng của linh lực, lá phù phóng ra hào quang, hóa thành một đám vụ khí màu trắng bao lấy thân thể Lâm Hiên. Sau một lúc vụ khí tiêu tán, thân ảnh của hắn cũng biến mất. Đây là một lá Ẩn Thân phù, tên như công dụng. Nó có khả năng ẩn thân, là một loại phù cao cấp hiếm có. Chính vì vậy mà vừa nãy biểu
  5. tình của Lâm Hiên lộ ra vẻ tiếc rẻ. Sau khi dán lá phù lên người, trong ba canh giờ thân hình của người đó sẽ hoàn toàn biến mất, đồng thời linh lực cũng bị ẩn giấu đi. Cho dù là cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng không cách nào phát hiện ra. Đương nhiên khuyết điểm chính là trong thời gian này, người thi triển không thể di chuyển, bằng không lá phù sẽ mất tác dụng.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2