Quyển 1: Phiêu Vân Cốc
Chương 56: Đồng Môn Tương Tàn
Nguồn: Sưu Tầm rừ Diệp Thiên thì đi theo phía sau hắn còn có ba gã sư đệ, trong đó có hai người, dung mạo giống nhau như đúc, chính là một đôi song sinh huynh đệ.
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 56
- Quyển 1: Phiêu Vân Cốc
Chương 56: Đồng Môn Tương Tàn
Nguồn: Sưu Tầm
rừ Diệp Thiên thì đi theo phía sau hắn còn có ba gã sư đệ, trong
đó có hai người, dung mạo giống nhau như đúc, chính là một
đôi song sinh huynh đệ. Một người vóc dáng có chút ục ịch, một
người khác thì vóc dáng cao gầy, dung mạo bình thường thoạt
nhìn có chút ngốc nghếch.
Lâm Hiên ẩn thân trong bụi cây rậm rạp bên cạnh bất động
thanh sắc nhưng trong lòng lại bắt đầu suy tư. Trong đám đệ tử
vào cốc cùng thời kỳ thì Diệp Thiên có tư chất xuất chúng. Tu vi
hẳn nay có thể xếp vào năm người đứng đầu lại được sư trưởng
sủng ái, bình thường mắt cao hơn trán, đối với các sư huynh đệ
thực lực yếu nhược hơn có thái độ khắc bạc, sao hôm nay lại có
thái độ khác thường như vậy.
Đối với đôi song sinh Tống thị huynh đệ này, người có thân hình
cao gầy mặc dù có linh căn nhưng cũng không phải là loại tốt,
thực lực hiện nay cũng bất quá là Linh Động kỳ Tầng Thứ ba
nên dựa theo tính cách của Diệp Thiên thì căn bản là sẽ không
kết bạn với "Đồ đần", hắn tột cùng là có cái âm mưu gì.
Lòng hiếu kỳ của Lâm Hiên nổi lên, lặng lẽ đem thần thức thả ra
và càng thêm cẩn thận.
"Diệp sư huynh, nướng ở chỗ này sao, để tiểu đệ đi kiếm con
mồi nhé".
Lão đại trong Tống thị huynh đệ vẻ mặt hưng phấn nói, ngày
thường bọn họ cũng không ít lần bị đồng môn xem thường và
khinh thị, hôm nay cư nhiên lại có thể nịnh hót một vị tinh anh
đệ tử như Diệp Thiên nên tự nhiên muốn biểu hiện một chút để
sau này có Diệp Thiên chiếu cố cũng có thể giảm bớt phần đau
khổ.
"Không cần vội".
Diệp Thiên mỉm cười vỗ vỗ vai hắn đồng thời lấy từ Trữ Vật thủ
trạc ra một cái hồ lô rồi nói :"Leo lên núi cao như vậy nhất định
là sẽ khát nước, đây là tiên tửu do ngu huynh tự chế, bên trong
có không ít trân hi dược liệu có tác dụng tăng tiến tu vi, ba vị sư
- đệ đừng ngại cứ nếm thử một chút”.
"Việc này", Tống Hùng kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt tràn
đầy vẻ kinh ngạc, hôm nay Diệp Thiên chủ động yêu cầu đi cùng
cũng đã làm cho hắn cùng đệ đệ thụ sủng nhược kinh (được yêu
quá mà kinh), đối với vị tinh anh đệ tử được sư trưởng coi trọng
này nguyên bổn luôn có chủ ý hảo hảo nịnh hót, không nghĩ tới
là đối phương cư nhiên lại biểu hiện vẻ hết sức nhiệt tình.
Nghe nói rượu này có thể tăng tiến tu vi thì trên mặt hắn hiện
lên một tia tham lam nhưng biểu hiện ra vẻ thoái thác:"Sư
huynh, đây là bảo vật của ngươi, tiểu đệ không thể vô công bất
thụ lộc được".
"Ha ha, chúng ta là huynh đệ nói chuyện đó làm gì, uống đi!"
Diệp Thiên khoát khoát tay, một bộ hào sảng nói.
"Như vậy đệ cung kính không bằng tuân mệnh" Tống Hùng vốn
không thật sự từ chối nên liền tiếp nhận hồ lô rượu, ực ực ực…
uống vài ngụm lớn.
Diệp Thiên mặt lộ vẻ mỉm cười, vẻ mặt bình thản nhưng trong
ánh mắt có vài tia hung ác ngoan độc chợt lóe qua.
Tống Hùng chẹp chẹp miệng vài cái rồi trả lại hồ lô rượu nhưng
Diệp Thiên không nhận nói :"Ngu huynh như thế nào lại có thể
phân biệt đối xử, hai vị sư đệ các ngươi đều phải uống đi"
"Đa tạ sư huynh".
Tống lão nhị tên là Tống Hổ tính tình so với huynh trưởng càng
thêm xúc động, sau khi tạ ơn một tiếng thì tiếp nhận hồ lô rượu
rồi uống như trâu.
"Tống sư huynh để lại cho đệ một chút " Tên thiếu niên cao gầy
sợ đối phương uống hết vội vàng lên tiếng ngăn cản khiến cho
Tống Hổ không tình nguyện buông hồ lô ra.
Thiếu niên cao gầy tiếp theo uống như điên.
Lâm Hiên thờ ơ lạnh nhạt quan sát, khóe miệng lộ ra vẻ chê
cười cùng cười lạnh, mặc dù không biết Diệp Thiên có âm mưu
gì nhưng khẳng định là đối với ba người trước mắt bất lợi, đối
phương thiết hạ bẫy rập mà buồn cười là bọn họ lại tranh nhau
- nhảy xuống.
Điểm này Lâm Hiên thấy rất rõ ràng nhưng hắn không có ý
nhúng tay vào chút nào, mặc dù lấy thực lực của chính mình đối
phó với Diệp Thiên hẳn là không có vấn đề gì nhưng hắn cũng
không nhàn rỗi xen vào việc của người khác.
Tai họa phần lớn là đến từ miệng, phiền não đều do cứng đầu,
Lâm Hiên bản tính không xấu nhưng cũng không phải là người
tốt, trừ phi có đủ ích lợi cùng chỗ tốt nếu không hắn tuyệt đối
sẽ không xen vào việc của người khác.
Tu Chân Giới vốn là máu tanh tàn khốc, Lâm Hiên đã sớm hiểu
được đạo lý này.
Cho dù có hậu quả gì cũng do ba người nọ gánh chịu, huống chi
bọn họ cùng chính mình không có chút giao tình nào. Ngược lại
ba người linh căn không tốt, tu vi chậm tiến nên đồng dạng
cũng chịu sự trào phúng của sư huynh đệ, nhưng ba người này
trước kia không biết thân biết phận cũng không ít lần khi dễ
Lâm Hiên là kẻ tư chất còn kém hơn cả bọn chúng. Vì vậy bây
giờ hắn không bỏ đá xuống giếng là đã cảm giác được mình đã
thật vĩ đại, còn nếu lấy đức báo oán thì nằm mơ đi, hắn không
có ngu như vậy.
"Diệp sư huynh, rượu uống hết rồi tiểu đệ cũng nên đi săn thú
thôi, huynh cứ nghỉ ngơi đi "
Tống Hùng muốn lấy lòng Diệp Thiên nhưng vừa nói xong thì
sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân thể lảo đảo rồi bịch một tiếng
đã ngã sấp xuống.
“Ca ca" Tống Hổ cả kinh muốn chạy tới đỡ huynh trưởng thì bản
thân cũng cảm thấy thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng)
đứng không vững.
Gã sư đệ cao gầy nọ cũng uống không ít rượu nên giờ phút này
đương nhiên là cùng kết quả.
"Diệp sư huynh, ngươi… " Ba người cũng không phải là đứa
ngốc, ngay lúc này hiểu ngay là do đối phương động tay chân
trong hồ lô rượu.
"Diệp sư huynh, tiểu đệ cùng ngươi không oán không cừu, cũng
- chưa bao giờ từng đắc tội với ngươi!"
"Đúng rồi, sư huynh, có phải là có sự hiểu lầm gì không, tiểu đệ
xin bồi tội với huynh"
Ba người vừa kinh vừa nộ nhưng cũng rõ ràng đạo lý trước mắt
hảo hán cũng không thể không cúi đầu, nên đều đau khổ cầu
khẩn đối phương đồng thời trong lòng hết sức kỳ quái, tu vi bọn
họ cũng chỉ gần Linh Động kỳ Tầng Thứ ba, nếu có liên thủ cũng
đánh không lại Diệp Thiên có tu vi Tầng Thứ năm.
Đối phương nếu muốn giáo huấn bọn họ căn bản là không cần
phiền toái như vậy, hạ độc trong rượu hoàn toàn là làm điều
thừa, vì không rõ ràng tâm tư của đối phương nên ba gã trong
lòng vô cùng bối rối.
Ba người thầm vận linh lực nhưng lại phát hiện đan điền đã bị
phong bế, ngay cả một chút linh lực cũng không thi triển được
nên nhất thời càng thêm kinh loạn.
"Không cần phí phạm khí lực làm gì "
Diệp Thiên chí đắc ý mãn, giờ phút này mới lộ ra vẻ dữ tợn nói
"Các ngươi đã uống loại rượu cấm pháp, nội trong vòng ba canh
giờ sẽ không ai vận dụng được tu vi"
"A, a, sư huynh cần gì phải đem chúng ta ra đùa giỡn như vậy".
Diệp Thiên trên mặt lộ ra sát khí khiến cho ba người như bị mũi
nhọn đâm vào lưng, nhưng nghĩ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không
ra đã đắc tội với đối phương khi nào nên Tống Hùng chỉ có thể
miễn cưỡng mỉm cười ôm hy vọng.
"Hừ, ai thèm giỡn với các ngươi".
Diệp Thiên ánh mắt lạnh như băng nói:"Muốn trách thì chỉ có
thể trách ngươi các vận khí không tốt, Bách Hồn phiên của ta
còn thiếu ba cái hồn phách của người tu chân nữa thì có thể đại
thành, các ngươi thật may mắn trở thành tế phẩm cho Ma khí
của ta".
"Ma khí, tế phẩm".
Nghe được mấy từ này, ba người trên mặt đều hiện ra vẻ cực kỳ
- sợ hãi, cả người run rẩy muốn chạy trốn nhưng mà rượu cấm
pháp không chỉ có thể phong bế linh lực mà còn làm cho cả
người bủn rủn, tất cả cố gắng đều chỉ là lãng phí khí lực.