intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Chia sẻ: Phan Son Tung | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:1165

88
lượt xem
34
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ngày lành hoàng đạo Ngày hai mươi bảy tháng ba, đại cát. Mọi sự đều nên làm. Triệu Vô Kỵ đang nằm trên giường. Chàng quất ngựa khinh kỵ, phi bôn đã ba trăm dặm, vừa xuống ngựa xông vào là xông thẳng ngã trên cái giường đó. Cái giường vừa thơm tho, vừa mềm mại. Là giường của Hương Hương, Hương Hương là nữ nhân, nữ nhân vừa thơm tho, vừa mềm mại, mỗi lần nhìn Triệu Vô Kỵ luôn luôn cười điềm mật như đường. Ngoài song cửa ánh dương sáng lạn, khí hậu nắng ấm, hương...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

  1. Bạch Ngọc Lão Hổ (10 hồi) Hồi 1 - Ngày lành hoàng đạo Hồi 2 - Hung thủ Hồi 3 - Đổ bác Hồi 4 - Chôn sống Độc dược và ám khí Hồi 5 - Hẻm Lạc Tiêu Hồi 6 - Bước Bước Nguy Cơ Hồi 7 - Hổ Sơn Hành Hồi 8 - Hổ Huyệt Hồi 9 - Hổ tử Hồi 10 - Hậu ký
  2. Hồi 1 - Ngày lành hoàng đạo Ngày hai mươi bảy tháng ba, đại cát. Mọi sự đều nên làm. Triệu Vô Kỵ đang nằm trên giường. Chàng quất ngựa khinh kỵ, phi bôn đã ba trăm dặm, vừa xuống ngựa xông vào là xông thẳng ngã trên cái giường đó. Cái giường vừa thơm tho, vừa mềm mại. Là giường của Hương Hương, Hương Hương là nữ nhân, nữ nhân vừa thơm tho, vừa mềm mại, mỗi lần nhìn Triệu Vô Kỵ luôn luôn cười điềm mật như đường. Ngoài song cửa ánh dương sáng lạn, khí hậu nắng ấm, hương hoa phởn phơ trong gió. Triệu Vô Kỵ nhìn một góc trời xanh thẫm ngoài song cửa, chung quy thở phào từ tốn, lẩm bẩm: - Hôm nay thật là một ngày tốt, ngày tốt để sát nhân. Hương Hương hôm nay không ngờ không cười, chỉ hững hờ nói: - Hôm nay quả thật là ngày tốt, ngày tốt để sát nhân. Triệu Vô Kỵ dùng một ngón tay nâng cằm nàng, nhìn nàng: - Nàng muốn sát nhân? Hương Hương đáp: - Chỉ muốn giết một người. Triệu Vô Kỵ hỏi: - Giết ai? Hương Hương đáp: - Giết chàng!
  3. Triệu Vô Kỵ tịnh không giật mình nhảy dựng, trái lại còn cười, còn cười xem chừng rất sảng khoái. Hương Hương cắn môi: - Tôi vốn thật muốn giết chàng, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay chàng không ngờ còn muốn đến đây gặp tôi, cũng có thể tính là không phải dễ dầu gì. Triệu Vô Kỵ hỏi: - Nàng biết? Hương Hương đáp: - Tôi đương nhiên biết, hôm nay là ngày đại hỷ của Triệu công tử. Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng đột nhiên có lệ quang: - Tôi cũng biết Triệu công tử hôm nay đến đây chỉ bất quá vì muốn nói cho tôi biết từ nay về sau chàng và tôi đã như một đao bẻ làm hai đoạn, cho dù tôi sau này còn có thể nhìn thấy chàng, cũng nên làm như là người xa lạ. Triệu Vô Kỵ không thể phủ nhận, cũng không thể bất giác có chút khó chịu: - Ta còn mang đến một vật cho nàng. Chàng rút từ trên người ra một chuỗi trân châu: - Đây là ta đáp ứng cho nàng, ta còn chưa quên. Trân châu tinh oanh tròn sáng, giống hệt như lệ thuần khiết của thiếu nữ vậy. Hương Hương tiếp lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, lẩm bẩm: - Tôi biết chàng nhất định mang đến cho tôi, chàng luôn luôn là một nam nhân rất có tín dụng. Nàng không ngờ không rơi lệ. Tay nàng run lẩy bẩy, đột nhiên đứng bật dậy, dụng lực quăng chuỗi trân châu hướng thẳng vào mặt Triệu Vô
  4. Kỵ, hét lớn: - Nhưng ai thèm ấp ủ chuỗi trân châu hôi thúi này của ngươi, ai thèm ấp ủ tên tiểu lưu manh ngươi. Chuỗi trân châu tịnh không động được đến mặt Triệu Vô Kỵ, lại bay vụt ra ngoài song cửa. Triệu Vô Kỵ lại cười: - Tiểu lưu manh ít nhiều gì cũng có chỗ tốt chứ. Hương Hương nhảy dựng: - Có gì gọi là tốt, ngươi nói nghe thử? Triệu Vô Kỵ đáp: - Tiểu lưu manh ít ra cũng còn tốt hơn lão lưu manh, cũng còn tốt hơn lưu manh đã chết queo. Chàng muốn giúp Hương Hương cười một tiếng. Giữa bọn họ tuy tịnh không có điều kiện hay thệ ước gì, nhưng phân ly tất càng luôn khó tránh khỏi làm cho người ta bi thương. Chàng một mực hy vọng lúc bọn họ ly biệt vẫn còn có thể cười một tiếng. Hương Hương còn chưa cười thành tiếng, chuỗi trân châu hồi nãy bị nàng quăng ra ngoài song cửa lại đã bay trở vào. Tiếp đó, “đinh” một tiếng, một mũi tên dài ba thước sáu tấc ghim chặt chuỗi trân chân trên cột. Trên mũi tên lấp loáng ngân quang, lông bạc trên đuôi tên còn đang lay động, ngoài song lại có một mũi tên ngắn bay vào, ghim thẳng trên mũi tên đó. Trường tiễn tuy cứng, đoản tiễn càng chuẩn. Hương Hương nhìn ngây ngốc. Tiễn pháp như vậy đích xác không phải là thời thường có
  5. thể nhìn thấy được. Tiếng cười của Triệu Vô Kỵ lập tức biến thành cười khổ, thở dài nói: - Đám chủ nợ của ta chung quy đã đến. Hương Hương biến sắc: - Bọn họ đến làm gì? Triệu Vô Kỵ đáp: - Chủ nợ đương nhiên là đến đòi nợ, nàng lẽ nào không nhìn ra hôm nay cũng là ngày tốt để đòi nợ sao? Đây là một căn tiểu lâu, hiện tại đang là ngày xuân. Ngoài tiểu lâu sáng tươi quang minh, trăm hoa đua nở, có đỏ tươi, có xanh thắm, có vàng chói. Hai hắc y nhân đang đứng giữa đám hoa tươi, một nam một nữ, một trẻ một già. Thiếu niên là một tráng hán người cao tám thước, lưng của lão phụ nhân đã cong vòng, đôi mắt lại lóe chớp phát sáng. Hai người, hai cây cung, cung vàng tên bạc, một dài một ngắn. Hương Hương đứng bên cạnh song cửa trên tiểu lâu, nhịn không được phải hỏi: - Hai người đó là ai? Triệu Vô Kỵ đáp: - Là Hắc Bà Bà và con trai của bà ta. Hương Hương hỏi: - Hắc Bà Bà là ai? Triệu Vô Kỵ đáp: - Là người có thể dùng một mũi tên bắn trúng một con ruồi từ ngoài mười trượng.
  6. Hương Hương biến sắc: - Lão thái bà lưng còng đó lợi hại vậy sao… Triệu Vô Kỵ đáp: - Nhi tử của bà ta tuy không bắn chuẩn như bà ta, nhưng hai cánh tay trời sinh thần lực, một khi gã cao hứng, lúc nào cũng đều có thể bắn xuyên qua cả hai người. Chàng thở dài nói tiếp: - Kim cung ngân tiễn, tử mẫu song phi, hai mẹ con đó ai lỡ gặp được đều thật không may mắn chút nào. Hương Hương hỏi: - Chàng thiếu bọn họ cái gì? Triệu Vô Kỵ đáp: - Thiếu bọn họ hai người. Hương Hương không hiểu: - Làm sao có thể thiếu bọn họ hai người? Triệu Vô Kỵ đáp: - Có một lần ta nửa đêm uống rượu từ Minh Hồ Xuân đi ra, nhìn thấy có hai tiểu cô nương đang chạy trước mặt, con trai của bà ta đang đuổi theo phía sau, có một tiểu cô nương đã trúng một tên, miệng thất thanh kêu la xin cứu mạng! Chàng lại thở dài: - Nhìn thấy một nam nhân cao to lại đi rượt đuổi một tiểu cô nương như vậy, ta đương nhiên phải bạt đao tương trợ, ngăn chận gã giùm cho bọn chúng, để bọn chúng chạy thoát. Hương Hương hỏi: - Rồi sau đó? Triệu Vô Kỵ đáp:
  7. - Sau đó ta mới biết hai tiểu cô nương đó căn bản không phải là tiểu cô nương. Hương Hương càng không hiểu: - Không phải là tiểu cô nương thì là gì? Triệu Vô Kỵ đáp: - Là nam nhân. Hương Hương ngẩn người. Triệu Vô Kỵ thốt: - Trong giang hồ có bang thái hoa tặc kêu là “Nhất Oa Phong”, chuyên môn thích cải trang thành tiểu cô nương. Hương Hương hỏi: - Vậy hai tiểu cô nương đó đều là thái hoa tặc? Triệu Vô Kỵ gật đầu cười khổ: - May là hai mẹ con đó cuối cùng đã nhận ra ta không phải là đồng bọn của đám thái hoa tặc. Hương Hương nói: - Bọn họ đương nhiên cũng không thể buông tha chàng như vậy. Triệu Vô Kỵ đáp: - Bọn họ cho ta hạn kỳ ba tháng, kêu ta bắt hai tên thái hoa tặc đó đem về. Hương Hương thốt: - Hiện tại hạn kỳ đã đến. Triệu Vô Kỵ nói: - Mau đến quá. Hương Hương hỏi: - Chàng có tìm ra người cho bọn họ chưa? Triệu Vô Kỵ đáp: - Còn chưa.
  8. Hương Hương nhìn chàng, lắc đầu thở dài: - Trên thế gian này có thứ người chừng như luôn luôn thích đem sâu bọ thảy trong đầu tóc mình, chàng tại sao lại khơi khơi là thứ người đó chứ? Triệu Vô Kỵ đáp: - Chỉ có một hai con bọ cũng không quan hệ gì. Hương Hương hỏi: - Trong đầu tóc chàng còn có gì nữa? Triệu Vô Kỵ thở dài: - Chừng như còn có năm sáu con bò cạp, bảy tám con độc xà. Hương Hương không hỏi nữa. Nàng đã kinh hãi đến mức thanh âm cũng tê dại. Nàng đã nhìn thấy một đống độc xà! Độc xà đang nằm bên trong một cái bao bố rách to tướng, thò đầu qua kẽ rách, le lưỡi đỏ lưởng. Cái bao rách đang nằm trên lưng một người. Một người hình dạng kỳ quái, không những mũi khuyết đi một nửa, tai cũng bị nhai cắn đến mức không còn giống tai nữa, trong đôi mắt đầy những tia máu li ti, chẳng khác gì lưỡi đỏ loét của độc xà. Trên người hắn lại khơi khơi khoác một áo bào đỏ đỏ xanh xanh, ngũ nhan lục sắc, càng làm cho hắn hiển lộ vẻ quỷ bí khủng bố khôn tả. Có độc xà trường bò trên vai hắn, quấn lấy cổ hắn, le lưỡi liếm mặt hắn, hắn lại chừng chư cả một chút cảm giác cũng không có. Hương Hương lại là người có cảm giác, Hương Hương gần như muốn ói mửa liền tại chỗ.
  9. - Người đó cũng là chủ nợ của chàng? - Ừm. - Chàng thiếu hắn cái gì? - “Thiếu hắn năm con rắn” - Trong miệng Triệu Vô Kỵ xem chừng cũng đăng đắng - “Năm con rắn độc nhất”. Hương Hương có chút không tin: - Chàng đã cứu hai tên thái hoa tặc, đó là sự sai lầm của chàng. Còn độc xà như vậy chàng có giết bao nhiêu cũng là đáng, tại sao còn phải đền cho hắn? Triệu Vô Kỵ đáp: - Bởi vì hắn là Độc Bồ Tát. Hương Hương hỏi: - Độc Bồ Tát? Triệu Vô Kỵ đáp: - Hắn tuy đầy mình đều là độc, nhưng tâm của hắn lại giống như bồ tát. Hương Hương hỏi: - Bồ tát cũng nuôi rắn? Triệu Vô Kỵ đáp: - Người khác nuôi rắn là để hại người, hắn nuôi rắn lại vì để cứu người. Chàng biết Hương Hương không hiểu, cho nên lại giải thích: - Chỉ có thuốc dùng độc dịch và máu của độc xà luyện thành mới có thể giải được độc của độc xà. Hương Hương lại hỏi: - Chàng nợ hắn năm con độc xà gì? Triệu Vô Kỵ đáp: - Năm con độc xà đó là dị chủng, hắn lặn lội nơi cùng
  10. sơn ác thủy tìm kiếm cả ba năm trời mới bắt về được năm thứ độc vật đó. Hương Hương hỏi: - Bắt chúng về một lượt có ích lợi gì? Triệu Vô Kỵ đáp: - Dùng độc dịch của năm thứ độc xà đó có thể hợp thành một thứ thuốc giải được bách độc, nhưng lại nhất định phải đang lúc bọn chúng còn sống để cho bọn chúng tự phun ra độc dịch mới hữu dụng. Hương Hương thốt: - Tôi nghe nói độc xà chỉ có lúc cắn người mới có thể tự phun ra độc dịch. Triệu Vô Kỵ nói: - Không sai. Hương Hương hỏi: - Vì muốn thâu tóm độc dịch của năm thứ độc xà đó, lẽ nào hắn chịu để cho bọn chúng đi cắn người? Triệu Vô Kỵ đáp: - Hắn chỉ còn cách đó. Hương Hương hỏi: - Hắn để bọn chúng đi cắn ai? Triệu Vô Kỵ đáp: - Cắn chính hắn. Hương Hương lại ngẩn người. Triệu Vô Kỵ thốt: - Lúc ta nhìn thấy hắn, năm con độc xà đó đang cắn người hắn. Hương Hương hỏi: - Lúc đó chàng làm gì?
  11. T riệu Vô Kỵ cười khổ: - Nàng nói thử coi, ta còn có thể làm gì khác chứ, ta cả nghĩ cũng không nghĩ, bạt kiếm chém đứt năm con độc xà đó, mỗi một con đều chém thành bảy tám đoạn. Hương Hương cũng không khỏi cười khổ: - Xem ra kiếm pháp của chàng thật không tệ. Triệu Vô Kỵ nói: - Nhưng chuyện đó ta lại đã làm sai. Trong hoa viên rất tĩnh lặng, Hắc Bà Bà và Độc Bồ Tát hiển nhiên đều là người rất nhẫn nại. Ngay lúc đó, xa xa đột nhiên truyền tới “tung tung” hai tiếng, thanh âm phảng phất ra xa vời, lại chừng như sát mang tai. Nghe thấy thanh âm đó, sắc mặt của Hắc Bà Bà và Độc Bồ Tát đều chừng như có chút biến chuyển. Hương Hương hỏi: - Đó có phải là tiếng trống canh? Triệu Vô Kỵ đáp: - Phải. Hương Hương hỏi lại: - Tôi thật không nghe lầm chứ? Triệu Vô Kỵ đáp: - Nàng không lầm. Hương Hương hỏi: - Hiện tại là ban ngày, người đó lại đánh trống canh, có phải bị bệnh không? Triệu Vô Kỵ đáp: - Y không bị bệnh, y muốn đánh trống canh lúc nào là đánh lúc đó.
  12. Hương Hương hỏi: - Tại sao? Triệu Vô Kỵ đáp: - Bởi vì trống canh y đánh khác với người ta, không phải để báo giờ. Hương Hương hỏi: - Y đánh trống canh gì? Triệu Vô Kỵ đáp: - Là Đoạn Hồn Canh. Hương Hương hỏi lại: - Đoạn Hồn Canh? Triệu Vô Kỵ đáp: - Một khi y đánh trống canh ba, là có người nhất định phải đoạn hồn. Trên mặt chàng cũng lộ xuất biểu tình kỳ quái: - Đoạt Mệnh Canh Phu Liễu Tam Canh, nhất đả tam canh nhân đoạn hồn. Lại có tiếng trống canh vang lên, thanh âm càng gần. Tuy chỉ chỉ bất quá là tiếng trống canh rất phổ thông, nhưng hiện tại lọt vào lỗ tai người ta lại đã biến thành quỷ dị khôn tả. Hương Hương nhịn không được phải hỏi: - Hiện tại y đã đánh trống canh mấy? Triệu Vô Kỵ đáp: - Canh hai. Hương Hương không nhịn được tay chân run lập cập: - Canh hai vừa qua, canh ba càng mau chóng đến. Triệu Vô Kỵ đáp: - Không sai, canh hai vừa qua, canh ba rất mau chóng
  13. đến. Hương Hương hỏi: - Y cũng là chủ nợ của chàng? Triệu Vô Kỵ đáp: - Là chủ nợ lớn. Hương Hương hỏi: - Chàng nợ y cái gì? Triệu Vô Kỵ đáp: - Nợ y một đao! Hương Hương hỏi: - Chàng còn bao nhiêu chủ nợ nữa? Triệu Vô Kỵ đáp: - Chủ nợ lớn chỉ có ba người đó. Hương Hương hỏi: - Bọn họ đã sớm biết hôm nay chàng có thể đến đây? Triệu Vô Kỵ đáp: - Bọn họ không biết. Hương Hương nói: - Nhưng bọn họ đều đã đến một lượt. Triệu Vô Kỵ đáp: - Là ta hẹn bọn họ đến. Hương Hương cơ hồ nhảy dựng: - Là chàng hẹn bọn họ đến? Chàng tại sao lại hẹn đám chủ nợ thấy sợ đó đến? Triệu Vô Kỵ đáp: - Bởi vì món nợ thiếu người ta sớm muộn gì cũng phải trả. Chàng bỗng cười cười: - Lẽ nào nàng không thấy hôm nay cũng là ngày tốt để
  14. trả nợ? Đoạn Hồn Canh lại vang lên. “Tung tung, xèn”. Vẫn là canh hai. Tới lúc nào mới đến canh ba? Ngoại trừ đoạt mệnh canh phu ra, không ai biết. Liễu Tam Canh chầm chậm từ giữa muôn hoa bước tới, áo xanh vớ trắng giày xám hòa cùng khuôn mặt trắng nhợt. Giữa muôn hoa vốn không có một người như vậy, hiện tại lại khơi khơi có một người như vậy bước ra. Trong tay y có một cái cồng nhẹ, một khúc trúc gõ cồng, và một đoản trượng màu trắng. Lẽ nào đó là vũ khí truy hồn đoạt mệnh của Đoạt Mệnh Canh Phu? Người quanh năm không thấy ánh mặt trời, sắc mặt vốn trắng nhợt, đó tịnh không có gì là kỳ quái. Kỳ quái là đôi mắt của y. Đôi mắt của y cũng màu trắng, một thứ trắng tái kỳ bí, nhìn không thấy nhãn châu, cũng không thấy con ngươi. Lẽ nào Đoạt Mệnh Canh Phu luôn luôn khiến cho người ta đoạn hồn lại là người mù? Ngoài những luống hoa là một con đường nhỏ. Con đường nhỏ uốn khúc, phô trương những viên sỏi tinh oanh như ngọc. Hắc Bà Bà và con trai của bà ta đang đứng sát một cụm hoa thược dược gần con đường. Người mù đương nhiên không nhìn thấy bọn họ. Lúc Liễu Tam Canh đi lướt qua người bọn họ, lại bất chợt dừng chân, quay đầu hỏi:
  15. - Hắc Bà Bà, không gặp lâu nay vẫn khỏe chứ? Hắc Bà Bà lạnh lùng nhìn y, qua một hồi rất lâu mới hờ hững đáp: - May nhờ phước khí của Liễu tiên sinh, đám cô nhi quả phụ bọn tôi còn chưa bị người ta chọc tức chết. Liễu Tam Canh ngửa mặt lên trời, phảng phất đang trầm tư, cũng qua một hồi rất lâu mới thở dài thốt: - Lần chia tay đó cũng đã mười ba năm rồi, ngày tháng trôi qua nhanh quá. Hắc Bà Bà nói: - Mỗi ngày đều có canh ba, quay đi là có canh ba, quay lại là có canh ba, ngày tháng làm sao không trôi qua nhanh được? Liễu Tam Canh chầm chậm gật gật đầu, trên khuôn mặt trắng nhợt hoàn toàn không có tới một tia biểu tình. “Hà huống có lúc một ngày còn chưa tới canh ba, quay đi là thấy canh ba, quay lại là thấy canh ba, có người già, có người chết, ngày tháng làm sao không trôi qua nhanh cho được?” Miệng hắn lẩm bẩm tự nhủ, đoản trượng màu trắng cầm trong tay lần dò trên đất, chầm chậm bước tới trước. Bước đến trước mặt Độc Bồ Tát, y lại dừng chân. Y còn chưa mở miệng, Độc Bồ Tát cũng không mở miệng, trong bao bố có hai con rắn như hai mũi tên bắn vụt ra, hoàn toàn không phát ra một chút thanh âm gì. Người mù không nhìn thấy, đã không có thanh âm, người mù đương nhiên cũng không nghe thấy. Hai con rắn đó vừa vút qua, đoản trượng trong tay y huy xuất, xảo diệu đập thẳng lên đầu của hai con rắn đó.
  16. Hai con rắn lập tức như hay sợi dây từ trên không rơi xuống, nằm bất động dưới đất. Liễu Tam Canh thở dài: - Ta lại đã đập chết hai con rắn của ngươi? - Hừm. Liễu Tam Canh hỏi: - Ngươi có muốn ta bồi thường không? Độc Bồ Tát hỏi ngược: - Người bồi thường được sao? Liễu Tam Canh hững hờ cười cười: - Đó chỉ bất quá là một con trúc diệp thanh, một con phạn sản đầu, ngươi nếu muốn ta bồi thường, ta lúc nào cũng đều có thể bắt bảy tám chục con cho ngươi. Độc Bồ Tát kinh ngạc nhìn y, thần sắc tuy đã biến, thanh âm lại rất lãnh đạm: - Không cần ngươi nhọc tâm, tự ta cũng có thể tìm. Liễu Tam Canh thốt: - Ngươi đã không muốn ta đền bồi, ta cũng có câu khuyên ngươi. Độc Bồ Tát nói: - Ngươi cứ nói. Liễu Tam Canh thốt: - Ngươi xả thân vì rắn, dùng máu thịt đổi lấy độc dịch của chúng, tuy mỗi lần đều kịp thời trục độc ra, nhưng ít ít nhiều nhiều vẫn còn tàn độc lưu lại trong máu ngươi. Y thở dài, lại nói: - Bí kỷ trục độc thủ độc của Thiên Độc Tôn Giả tịnh không nhất thiết là tuyệt đối hữu hiệu. Độc Bồ Tát không thừa nhận, cũng không thể phủ nhận.
  17. Liễu Tam Canh thốt: - Hiện tại tàn độc trong máu ngươi đã có một trăm lẻ ba thứ. Độc Bồ Tát nhịn không được phải hỏi: - Ngươi nhìn ra? Liễu Tam Canh đáp: - Ta là người mù, làm sao có thể nhìn ra? Y hững hờ nói tiếp: - Nhưng ta biết, độc tính trong máu ngươi chỉ cần thêm năm thứ nữa, bồ tát phải biến thành cứng đơ. Triệu Vô Kỵ đã đi xuống lầu, đứng giữa ánh dương sáng lạn, nhìn Đoạt Mệnh Canh Phu. Trong tâm chàng có phải đang tự hỏi mình? Người đó thật ra có thật là người mù không? Hay là giả? Chàng không biết. Ngoại trừ Liễu Tam Canh ra, không có ai biết. Trên con đường nhỏ trải đầy những viên sỏi tròn tròn bóng loáng, đoản trượng lò dò chấm trên sỏi, thanh âm phát ra rất kỳ lạ. Đó tuyệt không phải là thanh âm của gậy trúc đụng lên sỏi đá, cũng không phải là thanh âm kim thiết gõ trên sỏi đá. Cây đoản trượng đó dùng cái gì làm thành, Triệu Vô Kỵ cũng không đoán ra. Chàng ngẩng đầu lên là nhìn thấy Liễu Tam Canh đã đi đến trước mặt chàng. Đợi đến khi Liễu Tam Canh đã đi đến trước mặt, Triệu Vô Kỵ mới đoán định được Liễu Tam Canh tuyệt đối thật sự là người mù.
  18. Bởi vì nhãn châu của y đã chết. Một người có thể nhìn thấy tuyệt không thể có thứ nhãn châu đó, cho dù có giả cũng giả không được. Liễu Tam Canh chợt hỏi: - Ngươi đang nhìn nhãn châu của ta? Triệu Vô Kỵ cơ hồ giật mình muốn nhảy dựng. Người đó tuy không nhìn thấy, lại phảng phất có đôi mắt thần bí kỳ dị ẩn tàng tại một nơi thần bí trên người y, nhất cử nhất động nào của bất cứ người nào đều chừng như không qua mắt được y. Liễu Tam Canh lại nói tiếp: - Ngươi có phải muốn nhìn kỹ thêm nữa? Triệu Vô Kỵ quả thật đang rất muốn nhìn kỹ thêm nữa. Liễu Tam Canh thốt: - Ngươi cầm mà nhìn. Y dùng một ngón tay tự móc nhãn châu của mình ra, mắt y lập tức biến thành một lỗ hổng đen ngòm. Nhãn châu xám xịt chết chóc, cũng không biết là làm bằng pha lê hay thủy tinh, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay y, giống như là một con mắt sống. Cho dù mình biết rõ nhãn châu đó là giả, vẫn khó tránh khỏi bị giật mình nhảy dựng. Liễu Tam Canh hỏi: - Hiện tại có phải ngươi đã nhìn rõ ràng? Triệu Vô Kỵ chung quy thở phào một hơi: - Phải. Liễu Tam Canh thốt: - Ngươi tốt hơn hết là nên nhìn cho rõ, bởi vì đó là cái giá của chuyện ta làm sai.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2