
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 123 :
Hấp huyết quỷ nữ vương
(b)
Tà Nguyệt dù sao với Ti Na cũng là phu thê, tình huống mà Ti Na đang
gặp tức thì thu hút sự chú ý của hắn. Cả người hắn hoàn toàn bị hắc
bào bao phủ từ từ bay lên. Mười mấy đạo u lục sắc quang mang phóng
ra, trong chớp mắt đã tiến vào thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng.
Hành động của Tà Nguyệt tự nhiên thu hút sự chú ý của Niệm Băng.
Nhưng khi mười mấy đạo lục quang này tiến vào lĩnh vực của mình thì
Niệm Băng phát hiện lục quang này không hề thuộc về bất kỳ hệ ma
pháp nào. Hắn chỉ có khả năng làm chậm công kích của nó chứ không
thể làm suy yếu năng lượng đi được.
Đúng lúc này ám ảnh khôi lỗi tự động ra tay. Thanh đao đang chém
vào tay Ti Na bay lên, trên mũi đao phảng phất xuất hiện một đám
hỏa diễm hắc sắc. Tốc độ cực hạn khiến nó như biến thành một đạo
huyễn ảnh, liên tiếp hơn mười lần lóe lên đón đỡ lấy toàn bộ mười mấy
đạo lục quang. Mỗi đạo lục quang khi tiếp xúc với hắc sắc hỏa diễm
đều bị thiêu cháy hết. Thiên nhãn lĩnh vực mặc dù cũng chịu một ảnh
hưởng nhất định nhưng không lớn lắm.
Nhân cơ hội này, Ti Na phun ra một khẩu tiên huyết, dùng toàn lực
đem huyết vụ phun ra ngoài ngăn lấy công kích của lục ảnh còn lại.
Nàng ta phát lên một tiếng hú thê thảm, dưới sự bảo vệ của huyết khí
liều mạng thoát ra khỏi vòng vây của thiên nhãn lĩnh vực, rồi sau một
cái lóe người đã tới bên cạnh Tà Chủ. Không phải là nàng ta không
nghĩ đến nhân cơ hội tới gần sát tử Niệm Băng nhưng trong thiên nhãn
lĩnh vực thì cự ly càng gần Niệm Băng thì cường độ lĩnh vực càng
mạnh. Vì mạng sống của mình, nàng ta không thể mạo hiểm.
Mọi thứ bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Ti Na hư nhược quỵ xuống, cả
người không ngừng thở gấp. Hắc ám năng lượng của nàng ta mất đi
một phần lớn, không chỉ năng lượng bên ngoài mà ngay cả linh hồn chi
lực tối trân quý nhất của nàng cũng bị một đao đó lấy đi khá nhiều.

Băng Hỏa Ma Trù
Nàng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng thân là một hắc
ám sinh vật, lúc này trong thâm tâm nàng thật sự cảm thấy rất khủng
khiếp.
Khi Ti Na thối lui thì Niệm Băng tức thì thu hồi lại thiên nhãn lĩnh vực.
Không chỉ có Ti Na không rõ vừa rồi phát sinh chuyện gì mà ngay cả
bản thân Niệm Băng cũng không biết. Khi Ti Na phát ra huyết khí,
thâm tâm của Niệm Băng bất giác trầm xuống. Thông qua quan sát
của thiên nhãn lĩnh vực thì hắn có thể cảm nhận rõ ràng cỗ huyết khí
này không phải hoàn toàn là hắc ám khí tức. Còn thất ảnh khôi lỗi của
mình thì vẫn chưa hoàn toàn luyện thành, căn bản không thể phá vỡ
nỗi sự phòng ngự mạnh đến như vậy. Ngay lúc hắn chuẩn bị có ứng
biến thì đột nhiên ám ảnh khôi lỗi lại có thể đánh trọng thương Ti Na.
Không chỉ như vậy, ám ảnh khôi lỗi còn giúp hắn ngăn lấy sự công kích
của Tà Nguyệt. Niệm Băng có cảm giác nếu không phải Tà Nguyệt ra
tay thì chỉ sợ một đao kia của ám ảnh khôi lỗi sẽ hấp thụ hết toàn bộ
năng lượng của Hấp huyết quỷ nữ vương Ti Na. Hắn không biết vì sao
lại có cảm giác này nhưng cảm giác này rất là rỏ ràng.
Thất ảnh khôi lỗi chỉnh tế sắp hàng trước người Niệm Băng. Lợi dụng
lấy thời gian ngắn này, bọn chúng đều mau chóng hấp thu lấy tiên
thiên chi khí trong không trung để bổ sung cho sự hao hụt. Đương
nhiên trong số đó không có ám ảnh khôi lỗi. Thân thể của ám ảnh khôi
lỗi lúc này như ngưng tụ thành thật hơn rất nhiều .Mặc dù vẫn còn
nhìn thấy rõ hình thái năng lượng như trước nhưng năng lượng trong
thân thể cùa nó lúc này như một đám hắc vụ không ngừng xoay
chuyển. Rõ ràng là so với các ảnh khôi lỗi khác thì nó mạnh hơn rất
nhiều. Nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt, Niệm Băng bất giác nghĩ tới tên
gọi thanh đao trong tay Ám ảnh khôi lỗi, Phệ Ma đao, không lẽ thanh
đao này có thể thôn phệ hết khí tức của ác ma?.
Bảy thanh thần đao mỗi thanh đều có một đặc điểm riêng . Tất cả đều
sung mãn khí tức cường đại dị thường, mỗi thanh đều mang theo một
đặc tính của mình. Cho tới lúc này, Niệm Băng cũng không nắm rõ
năng lượng ẩn trong các thanh thần đao cường đại tới mức nào, nhưng
khi ám ảnh khôi lỗi đột nhiên bạo phát khiến cho hắn như cảm giác
được cái gì đó. Đương nhiên cái cảm giác này cũng thật sự không rõ
ràng.
Thanh âm lạnh lẽo của Tà Nguyệt chợt vang lên: “Tát Phân, ngươi chắc
cũng nhận ra thanh đao kia rồi chứ. Không thể ngờ là nó vẫn còn ở
nhân gian chứ không đi theo chủ nhân của nó. Thật không thể ngờ
được”.

Băng Hỏa Ma Trù
Thanh âm của tát Phân có phần run rẩy: “Không sai, chính là Vĩnh thế
địa ngục đích trớ chú – Phệ Ma đao. Sao lại có thể như vậy được, Phệ
Ma đao của Hắc vũ hoàng sao lại rơi vào tay của tiểu tử này. Hơn nữa
thanh đao như đã có sự thay đổi, mạnh hơn so với lúc trước rất nhiều,
lúc trước nó tựa như không hề có năng lực này. Tà chủ đại nhân, ta
thật cũng không biết tại sao lại như vậy. Khi xưa lúc Hắc vũ hoàng
cùng ta bị phong ấn thì ta cũng mất đi liên hệ với hắn. Ngài cũng biết
mục tiêu của thần cấm chủ yếu chính là Hắc vũ hoàng. Một mình hắn
phải chịu tới gần bảy thành uy lực của thần cấm thì sao có thể sống
được. Chỉ là thanh đao của hắn......”
Tà Nguyệt phất tay ngăn cản Tát Phân nói tiếp rồi từ từ chậm rãi từng
bước đi về hướng Niệm Băng. Vừa đi hắn vừa bình tĩnh nói: “Nhân loại,
mặc dù thực lực của ngươi vượt xa dự đoán của ta , nhưng ngươi cũng
nên biết khi ngươi giao chiến với Ti Na đã cho ta thấy rất nhiều thứ.
Chí ít hiện tại ta có thể khẳng định ngươi không phải tới từ thần chi đại
lục. Dù ngươi đã mở được thiên nhãn huyệt nhưng đó cũng chỉ là mở
được thiên nhãn huyệt mà thôi. Không thể không thừa nhận ngươi
chính là một thiên tài, tâm lý cùng tố chất của ngươi rất tốt. Đáng tiếc
…thật là đáng tiếc, thực lực của ngươi không đủ để chống đỡ với bọn
ta. Nếu như ngươi không có bảy thanh đao trong tay thì Tát Phân cũng
có thể dễ dàng giết chết ngươi. Nhìn bộ dạng của ngươi thì bất quá chỉ
là một ma pháp sư của nhân loại. Mặc dù ma pháp của ngươi rất quái
dị, còn có tiên thiên lĩnh vực quái lạ kia nhưng kết quả cuối cùng của
ngươi cũng chỉ có con đường chết. . Ta nghĩ ngươi nhất định có chút
liên hệ gì đó với thất long vương. Nếu như ngươi là bằng hữu của bọn
họ, đồng thời bọn họ đồng ý để ngươi thủ vệ ở đây, xem ra thất long
vương chỉ sợ đang gặp phiền phức. không thể ngờ là hôm nay ta mạo
hiểm dẫn người tới đây lại có được một cơ hội tốt như thế này. Nhân
loại, ta rất hân thưởng ma pháp của ngươi. Ngươi sở hữu Phệ Ma đao
của Hắc vũ hoàng. Nếu như ngươi quy thuận ta thì ta không chỉ có thể
tha chết cho ngươi mà còn truyền thụ cho ngươi hắc ám ma pháp
cường đại, khiến cho ngươi trở thành tối cường giả của nhân loại. Có
thể lúc này ngươi đang muốn kéo dài thời gian, chỉ sợ là ngươi đã
không còn cơ hội đó nữa rồi.”
Nghe thấy lời của Tà Nguyệt, tâm lý của niệm Băng bất giác chán nản.
Hắn biết không phải là do mình có ý gì khác mà vấn đề chủ yếu là thực
lực của mình. Tên gia hỏa tự xưng là Tà Chủ trước mặt kia hiển nhiên
chính là thủ lĩnh của đám hắc ám này, cũng chính là Vu Yêu mà Gia
Lạp Mạn Địch Tư nói với mình. Bằng vào kinh nghiệm thì thông qua
cuộc chiến giữa mình và Ti Na , hắn đã nhận thấy rất rõ ràng. Thực lực
của mình rốt cuộc vẫn chưa đủ. Chỉ là Tà Nguyệt vẫn còn quá đề cao
Niệm Băng, thực lực của Niệm Băng vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới ma

Băng Hỏa Ma Trù
đạo sư. Nếu như không phải vừa rồi Phệ Ma đao đột nhiên bạo phát thì
chỉ sợ bản thân Niệm Băng đã bị Ti Na đánh cho tan xương nát thịt rồi.
Thần phục có thể đổi lấy sinh mạng, nhưng mình có thể làm như vậy
không? Không, tuyệt đối không thể , cá tính cao ngạo trong chớp mắt
tràn ngập tâm tình của Niệm Băng.
Quay đầu lại, Niệm Băng nhìn thật sâu vào động huyệt, trong lòng
thầm cầu nguyện “Gia Lạp Mạn Địch Tư, hy vọng sự hy sinh của ta sẽ
mang lại đủ thời gian cho các ngươi. Các ngươi phải cố gắng lên”.
Lúc này Niệm Băng đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra trong thâm tâm
mình không hề có chút cừu hận, cái gì cũng không có. Đầu óc hắn lúc
này tràn ngập sự cố chấp của thâm tâm, hắn không hề suy nghĩ gì cho
mình. Hiện tại hắn chỉ muốn ngăn cản hành động của đám người Tà
Nguyệt, cản trở địch nhân xâm hại tới thất long vương. Chấp niệm đó
khiến cho sự kết hợp của tâm thần cùng ma pháp lực bản thân trở nên
hoàn mỹ. Thiên nhãn so với trước nhìn rõ hơn rất nhiều, thất sắc
quang diễm chầm chập nhiễu xung quanh sáng dần lên. Niệm Băng
hoàn toàn như có thể nghe thấy rõ tiếng hoan hô của ma pháp nguyên
tố trong không khí.
Niệm Băng lạnh lùng nhìn Tà Chủ trước mặt, lãnh đạm nói: “Ta từ
trước tới giờ không nhận mình là người tốt, cũng càng không nhận
mình là chánh nhân quân tử gì. Nhưng ta hiểu rõ một đạo lý “Khát bất
ẩm đạo tuyền chi thủy, nhiệt bất tê ác mộc chi ấm”. Ngươi muốn làm
hại tới bằng hữu của ta ? Có thể, chỉ là trước mắt là phải bước qua xác
của ta. Ngươi nói không sai, mấy người các ngươi ai cũng mạnh hơn ta
rất nhiều, nhưng mạnh không phải là đại biểu cho tất cả”.
Ti Na lúc này cũng đã khôi phục được một chút, từ từ đứng dậy. Khuôn
mặt mỹ lệ đầy rạng rỡ của nàng ta lúc này đang trở nên trắng bạch:
“Giỏi, giỏi cho một tên nhân loại cố chấp. Nếu như ta có thể uống được
máu của ngươi thì chí ít cũng khôi phục được bảy phần. Tà chủ đại
nhân, người mau giết hắn đi, đừng do dự gì nữa”.
Không ai có thể hiểu rõ Tà Nguyệt hơn nàng. Vừa qua mấy lời nói của
Tà Nguyệt hồi nãy, nàng ta biết Tà Nguyệt đã có ý tiếc thương nhân
tài, bằng không thì vào thời khắc khẩn trương này hắn cũng không cần
phải tốn nhiều lời với Niệm Băng làm gì. Phệ ma đao đã thôn phệ hơn
nửa năng lực của Ti Na khiến nàng thật sự rất hận tên nam nhân đang
đứng trước mặt kia.
Tà Nguyệt nhíu mày, u lục sắc quang mang trong ánh mắt như cường
thịnh hơn mấy phần: “Nhân loại, không lẽ ngươi vẫn còn chưa giác ngộ

Băng Hỏa Ma Trù
sao? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng”.
Khuôn mặt niệm Băng lộ ra nụ cười chế nhạo: “Không cần phải dùng
hai từ nhân loại xưng hô với ta. Ta họ Dung, tên của ta là Dung Niệm
Băng. Hãy nhớ kỹ tên của ta, ta nghĩ mình sẽ để lại cho các ngươi một
ấn tượng rất sâu sắc.”
Tà Chủ lạnh nhạt cười một tiếng nói :“Nếu đã như vậy thì ta chỉ có thể
đem ngươi đi hủy diệt thôi ”.
Thân thể của hắn từ từ bay lên mà không hề dựa vào lực lượng nào, U
lục sắc quang mang không ngừng vây nhiễu chung quanh . Niệm Băng
đột nhiên thất kinh phát hiện ra trong chu vi xung quanh mọi thứ hoàn
toàn biến thành màu u lục sắc. Ma pháp nguyên tố trong không khí
dần bị cách ly ở bên ngoài khiến cho hắn không thể hấp thu lấy ma
pháp nguyên tố bổ sung cho mình. Bằng ý thức của mình, Niệm Băng
khống chế ám ảnh khôi lỗi ngăn trước người, đồng thời phóng xuất
thiên nhãn lĩnh vực ra. Bạo phong vũ đã tới, Niệm Băng thật không
biết mình có thể chi trì được bao lâu.
“Dung Niệm Băng, ngươi vẫn còn chưa hiểu sao? Đừng nói là ngươi chỉ
có Phệ Ma đao, dù cho chính Hắc vũ hoàng sống lại cũng chưa chắc đã
thắng được ta”.
Một đoàn u lục sắc quang diễm như thiểm điện bắn tới người Niệm
Băng. Trong hỏa diễm này không hề có khí tức tồn tại, càng không có
hỏa nguyên tố. Nó tựa như là một hỏa diễm rất thuần tịnh nhưng
trong nó lại không có chút khí tức thuần tịnh nào.
Thiên nhãn vụt sáng, Niệm Băng cuối cùng cũng hiểu rõ hỏa diễm này
là cái gì. Đây chính là u lục sắc chân hỏa, là sự thiêu đốt của tà niệm.
Ở trong hỏa diễm, Niệm Băng có thể cảm nhận được linh hồn khí tức.
Đương nhiên đó không phải là linh hồn của Tà Chủ mà là một tử linh
không biết đã chết bao lâu rồi. Chính lúc này u lục sắc hỏa diễm
thoáng động nhẹ, hóa thành một ngọn tên lửa trong nháy mắt tiến vào
thiên nhãn lĩnh vực. Tốc độ của hỏa tiễn thật quá nhanh, mặc dù do
ảnh hưởng của thiên nhãn lĩnh vực có chậm đi một chút nhưng cũng
chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt ám ảnh khôi lỗi.
Phệ Ma đao trong tay ám ảnh khôi lỗi quang mang chợt lóe lên, u lục
sắc hỏa diễm tức thì tiêu thất còn năng lượng của ám ảnh khôi lỗi thì
lại tăng thêm một chút. Tà Nguyệt buột miệng khen: “Tốt, không hổ là
Phệ Ma đao. Xem ra ta đoán không sai, năng lượng của Phệ Ma đao
không biết bị ngươi dùng phương pháp gì làm ba động nên mới có thể