Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 124: Sanh mệnh trớ chú
Tà Nguyệt trước mắt đã khai mđược ba khiếu huyệt. Hắn tự nhiên
biết rất rõ tác dụng của các khiếu huyệt, đồng thời cũng biết thiên
nhãn huyệt chính là linh khiếu của bảy khiếu huyệt. Niệm Băng hiện
đã mở được thiên nhãn huyệt dĩ nhiên tiền đồ tương lai là vô hạn
lượng. Nếu như quả có thể khống chế được Niệm Băng thì đối vi việc
khống chế di thất quốc độ thần bí kia sẽ có lợi rất nhiều. Vì vậy từ ban
đầu hắn không muốn hạ sát thủ vi Niệm Băng, mà hy vọng Niệm
Băng có thể thần phục hắn.
Nim Băng khẽ cười nói: “Muốn ta thần phục ngươi không phải là
không thể. Dù sao ta vẫn luôn hy vọng mình có thể cường đại hơn. Có
thể ngươi đã sớm cảm nhận được ta tu luyện không phải chỉ là một
loi ma pháp. Sau này ngay cả ta cũng không biết ma pháp của mình
đạt tới trình độ nào, có những đặc điểm gì, có thể sinh ra uy lực như
thế nào ?. Không biết ngươi có nhận thức thế nào về thất hệ ma pháp?
Nếu như muốn ta thần phục thì phi có điều kiện đó chính là ngươi
phải giúp đỡ ta. Nhưng trước mắt mà nói thì mặc dù ta cảm nhận được
ngươi rất cường đại , nhưng ta và ngươi tu luyện bất đồng, nếu như ta
thần phục ngươi thì ngươi sẽ giúp ta tăng thực lực như thế nào? Theo
ta thấy thì ngươi mặc dù là một Vu Yêu nhưng căn bản ngươi chính là
một nhân loại, ngươi không có thể cùng lúc am hiểu các năng lực khác
được”.
Tà Nguyệt mĩm cười nói: “Không có gì không thể . Ngươi nên biết là
tại mấy ngàn năm trước thì ta chính là một ma pháp sư của nhân loại.
Nguyên bổn tu luyện của ta không phải là ma pháp hiện tại mà cũng là
ma pháp của nhân loại bình thường. Sau này ta mới nhận ra sự cường
đại của Vong Linh ma pháp cùng năng lực vĩnh sanh bất tử, vì vậy mới
đổi sang tu luyện ma pháp hiện tại. Không sai, ta chính là một Vu Yêu,
nhưng không phải là từ một hắc ám ma pháp sư phát triển nên. Vong
Linh ma pháp chính là cơ sở của ta. Trải qua mấy ngàn năm, bất luận
Băng Hỏa Ma Trù
dù là ma pháp nào , trong đầu ta đều có tư liệu rất rõ về nó. Ch cần
người hướng về ta thần phục, dưới sự chỉ điểm của ta đương nhiên sẽ
tiến bộ rất lớn. Có thiên nhãn huyt, ngươi thậm chí còn có thể học tập
lấy Vong Linh ma pháp của ta. Sanh mệnh con người có hạn, nhưng
nếu ngươi cùng ta học tập Vong Linh ma pháp thì có thể vĩnh sanh bất
tử. Ta nghĩ bất cứ ai cũng đều luôn hy vọng có thể sống càng lâu càng
tốt”.
Nim Băng nhất thời trầm tư, do dự hồi lâu rồi nói: “Vĩnh sanh bất tử
đúng là có hấp lực thật ln đối với ta. Xem ra chọn lựa thần phục ngươi
cũng là một giải pháp không tệ. Nhưng ta còn có một điu kiện khác”.
“Hỗn đản, Tà Chủ đại nhân đồng ý tiếp nhận thần phục cùng truyền
th cho ngươi vĩnh sanh bất tử chi pháp. Đó chính là phần thưởng của
ngươi, ngươi còn muốn ra điều kiện sao?” Ti Na phẫn hận nói.
Tà Nguyệt phất tay ngăn Ti Na nói tiếp rồi quay vNiệm Băng nói:
“Được, ngươi cứ nói ra nghe xem. Trên thế gii này việc mà ta không
làm được chỉ sợ không có nhiều”.
Khuôn mặt Niệm Băng lộ ra nét cừu hận: “Ta còn có đại cừu chưa báo.
ấy đã giết cha mẹ của ta. Nếu như ngươi đáp ứng giúp ta giết ấy
thì ta sẽ thần phục ngươi. Chỉ là cừu nhân của ta không phải là người
nh thường mà chính là Thần Hàng sư duy nhất trên đại lục Băng
Tuyết Nữ Thần tế tự, ngươi có thể làm được không?”.
Tà Nguyệt lạnh nhạt cười nói: “Có thể trong mắt người khác Băng
Tuyết Nữ Thần tế tự là một cường giả, nhưng trong mắt ta thì bà ta
bất quá chỉ là một ma pháp sư nhân loại mà thôi. Được, ta đáp ứng
ngươi”.
Nhìn thấy rõ sự cừu hận trong ánh mắt Niệm Băng, lúc này Tà Nguyệt
đối với Niệm Băng càng thêm phần tin cậy. Dù sao hắn thân là cường
giả trong hắc ám nên hiểu rất rõ đặc điểm của nhân loại. Chỉ cần nhân
loi có tồn tại khí tức khác thì với tinh thần của hắn rất dễ dàng nhận
ra. Sự cừu hận trên nét mặt Niệm Băng không giả, đó chính là cừu hận
phát ra từ nội tâm. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng hận ý mãnh liệt trong
linh hồn Niệm Băng.
Nim Băng hít sâu một hơi nói: “Được, nếu đã như vậy thì ta đáp ứng
thần phục ngươi. Bất quá ta nghĩ muốn thần phục ngươi cũng không
đơn giản như vậy. Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì ?”.
Tà Nguyệt mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi muốn được sự
Băng Hỏa Ma Trù
tin tưởng của ta. Ta có một câu trớ chú, chỉ cần ngươi hoàn thành nó
thì sau này ngươi chính là người của ta. Bất quá việc này cũng chưa
cần gấp. Để biểu thị lòng trung thành ca ngươi, trước tiên ngươi hãy
mở cửa động ra, hơn nữa nói cho ta biết rốt cuộc thất long vương đã
xảy ra chuyện gì. Còn trớ chú thì đợi kết thúc việc này đi rồi nói”.
Nim Băng có chút kinh ngạc nói: “Trớ chú là gì? Tà chủ đại nhân, ta
từng nghe người ta nói qua về một đoạn chú ngữ trớ chú không đầy
đủ, tựa hồ như rất thần kỳ. Ngài có thể giải thích cho ta được không
?”.
Tà Nguyệt nhíu mày, hắn đã sớm hết nhẫn nại được nữa nhưng vẫn
gật đầu nói: “Được, ngươi nói ra đi. Đối với trớ chú thuật thì sợ trên
đại lục không ai có thể quen thuộc hơn ta”.
Nim Băng nói: “Chú ngữ của trớ chú như thế này”. Nói tới đây, mục
quang của hắn trở nên mê ly, thanh âm trầm xuống theo một âm điệu
nhất định chậm chậm nói: “Dĩ ngã đích sanh mệnh vi đại gii trớ chú
nhất thiết đích sanh linh, dĩ ngã đích linh hồn vi đại giới. Trớ chú nhất
thiết đích nguyên tố, dĩ ngã đích tiên huyết vi dẫn đạo, dĩ ngã đích linh
hồn vi toàn luật. Ngã nguyện cống hiến xuất tự kỷ đích sanh mệnh bổn
nguyên, hoán lai thiên địa gian vô cùng đích lực lượng , hủy diệt th
ngã đích hi vọng. Ngã nguyện tương trớ chú thi gia vu bổn thân, hoán
lai hủy dit đích hi vọng. Thế gian tối thầnđích trớ chú a, ngã
nguyện vi nhĩ nhi phụng hiến dĩ trớ chú chi lực vi nguyên tuyền, thích
phóng ba ngã đích sanh mệnh cấm - Sanh mệnh trớ chú đích thán tức
”. (Để nguyên không dịch thấy hay hơn)
Khi Niệm Băng bắt đầu ngâm câu chú ngữ đầu tiên, Tà Nguyệt đã
chăm chú lắng nghe. Đoạn chú ngữ này khiến hắn có cảm giác rất
quen thuộc mà cũng rất lạ lẫm. Bởi vì hắn thường hay sử dụng trớ chú
nhưng chưa bao giờ sử dụng chú ngữ dạng như thế này. Hắn cũng
không nghĩ tại sao Niệm Băngc này lại trở nên yếu đuối như thế mà
lo cẩn thận lục li trong đầu từng đoạn từng đoạn chú ngữ phức tạp
với hy vọng tìm ra tác dụng của chú ngữ này. Nhưng khi hắn nghe tới
câu ”ta nguyện vì ngươi phụng hiến” thì toàn thân chấn động kinh hãi
nhìn Nim Băng thét lớn: “Mau dừng lại, đó không phải là một chú ngữ
tàn khuyết (thiếu sót) ”. Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chú
ngữ đã sớm hoàn thành.
Nim Băng mỉm cười, nét ti bỉ lúc trước hoàn toàn biến mất. Hắn bình
tĩnh nhìn Tà Nguyệt nói: “Ta đương nhiên là biết chứ. Đó không phải là
chú ng thiếu sót nhưng nếu ta không nói như vậy thì sao có thể hoàn
thành đoạn chú ngữ này? Tà chủ đại nhân, không biết thực lực của ta
Băng Hỏa Ma Trù
sau khi vì mi người mà trớ chú chính sinh mệnh của mình (giống như
đòn hi sinh ) có thể đối chi được vi ngài không vậy? ”.
Từng vòng bạch sắc quang không ngừng tỏa ra từ thân thể Niệm
Băng. Đó không phải là thần thánh khí tức, mà cũng chẳng phải là
quang minh khí tức. Vào lúc này cngười Niệm Băng như biến thành
nguyên tố ma pháp. Trong ánh bạch quang lấp lóe, cơ thể của Niệm
Băng như căng lên. Từng thanh ma pháp đao lần lượt xuất hiện, năng
lượng của bọn chúng ln này như có thể xuyên thấu tất cả.
Từ khi hắn bắt đầu đối thoại với Tà Nguyệt thì cũng là lúc hắn quyết
định sử dụng tới Sanh Mệnh Trớ Chú. Niệm Băng kinh ngạc phát hiện
ra lúc này mình như không có chút gì sợ hãi khi sắp phải chết. Nghĩ tới
mình giải phóng sinh mệnh mà có thể đổi được sự ra đời của một tân
long vương, trong lòng Niệm Băng càng tr nên bình tĩnh. Nỗi thống
khổ vì mất đi cha mẹ hắn từng phải chu qua. Nếu như bọn Tà Nguyệt
tiến được vào trong động huyệt thì chỉ sợ không chỉ tiểu long vương
mất đi cha mẹ mà ngay cả bọn họ cũng khó mà an toàn. Sự giúp đỡ
của Gia Lạp Mạn Địch Tư, của Thổ long vương Bàn Tử, từng chút từng
chút hắn đều nhớ rất rõ. Bọn họ giúp đỡ Niệm Băng không hề cần hắn
phải báo đáp. Nhưng tất cả bọn họ đều là bằng hữu của mình! Hiện
tại, nếu mình không sử dụng Sanh Mệnh Trớ Chú thì Tà Chủ cũng
không bỏ qua cho mình, mà thất long vương cũng sẽ bị hủy diệt.
Nim Băng luôn xem trọng li ích là trên hết, nếu đã không còn đường
nào có kết quả tốt thì sao lại không liều mạng một lần. Ít ra nếu mình
có th thắng thì bằng hữu sẽ được sống sót. Niệm Băng không nghĩ
mình là cái gì vĩ đại mà hắn chỉ nghĩ mình thân là một nam nhân, đó
chính là việc mà một nam nhân đỉnh thiên lập đa cần phải làm. Đây
chính là lúc sử dụng tới trí tuệ của hắn. Đầu tiên hóa giải đi mối nghi
ngờ của Tà Chủ đối vi hắn, dùng chính cừu hận thật sự của mình để
làm giảm mối nghi ngờ đó tới mức thấp nhất rồi sau cùng dụng
phương pháp hỏi để có thể phát ra Sinh Mệnh Trớ Chú. Mọi việc cứ
như là xảy ra theo tự nhiên.
Nim Băng cảm thấy một lực lượng to lớn tràn ngập trong cơ thể. Bảy
cái ma pháp quang cầu trong cơ thể to lên gấp đôi. Tùy theo sự giải
phóng sinh mệnh khí tức mà lực lượng của Nim Băng càng lúc càng
mạnh. Lấy thân thể Niệm Băng làm trung tâm, ma pháp nguyên t
xung quanh trở nên rất rõ ràng. Bảy loại quang điểm mang màu sắc
khác nhau không ngừng phá vỡ chướng ngại do u lục sắc tạo ra để
ngưng tụ về thân thể của Niệm Băng.
Giải phóng sinh mệnh để có được năng lượng so với dự tính của niệm
Băng Hỏa Ma Trù
Băng lớn hơn rất nhiều. Hàn quang trong ánh mắt Niệm Băng lóe lên,
toàn hệ ảnh chi khôi lỗi lần nữa xuất hiện. Chỉ có điều lần này Niệm
Băng hoàn toàn không có sử dụng chú ngữ mà chỉ động ý niệm, thân
ảnh ngưng tụ như thực thể của bảy khôi lỗi cùng lúc xuất hiện. Đồng
thời lúc này thiên nhãn lĩnh vực cũng được phóng ra bên ngoài, trong
nháy mắt đã vượt qua cực hạn năm trượng . Cả bên trong sơn cốc tựa
hồ như bị thiên nhãn lĩnh vực bao trùm lấy khiến cho ngay cả thân
hình của Tà Nguyệt cũng phải chịu ảnh hưởng. Thất sắc quang mang
cực lớn dưới sự ngưng tụ không ngừng trùng phá u lục sắc, một lần
nữa đem ánh sáng trở về trong sơn cốc. Giống như để bắt đầu một
cuộc sống mới thì phải có một người khác phải trả giá bằng chính sinh
mạng của mình .
Tà Nguyệt lạnh lẽo nhìn Niệm Băng: “Ngươi điên rồi sao? Không lẽ
ngươi không biết là sử dụng Sanh Mệnh Trớ Chú sẽ làm hao hết sanh
mệnh lực của ngươi, ngay cả linh hồn ng sẽ bị tiêu diệt ?”.
Nim Băng lạnh nhạt nói: “Ý niệm của ta và ngươi không giống nhau.
Ta vĩnh viễn không thần phục một ai. Trong động huyệt này chính là
bằng hữu của ta, vì để bảo vệ bọn họ thì ta dù chết cũng phải liều
mạng một phen”.
Tà Nguyệt cười nói: “Tốt, không thể ngờ nhân loại còn có loại người kỳ
dị như ngươi. Nhưng có một điểm ngươi sai rồi, đó là cho dù ngươi có
sử dụng Sanh Mệnh Trớ Chú thì ngươi cũng không thắng được ta. Ta là
Vu Yêu, là ti cường giả trong hắc ám lĩnh vực. Ta sẽ cho ngươi thấy
cái gì là chân chánh hắc ám chi lực cường đại”.
Dứt li, Tà Nguyệt kéo tấm khăn che mặt xung để lộ ra khuôn mặt
anh tuấn nhưng lại rất tà dị. Đôi mắt vốn đang màu u lục sắc dần trở
thành màu huyết hồng. Đoạt Phách Linh trong tay nhẹ lắc lên, miệng
hét lớn một tiếng “Tuyệt”. Trong nháy mắt, dưới tác dụng kỳ dị của
linh âm, thiên nhãn lĩnh vực đang cầm chế hắn tức thì bị bức lui về sau
vài trượng. Một tầng hồng quang bao phủ lấy Tà Nguyệt cùng đám thủ
hạ, bao gồm cả Tát Phân cùng Ti Na trong đó, toàn bộ đều được một
cỗ năng lượng cực lớn đưa ra ngoài khoảng trăm trượng. Tà Nguyệt lần
này quả thật đã bị hành động của Niệm Băng làm cho thật sự nổi giận.
Hắn muốn sử dụng sức mạnh của mình , đem tên nhân loại trước mặt
dám mạo phạm hắn đi hủy diệt triệt để . Năng lượng yêu dị tạo ra một
vầng thái dương huyết hồng phía sau lưng Tà Nguyệt. Cỗ năng lượng
này chính là đại biểu cho thực lực chí tà huyết nhật của Vu Yêu.
Nim Băng vẫn đứng nguyên một chỗ, không hề bị âm thanh của Đoạt
Phách Linh ảnh hưởng. “Tà chủ, nếu như ta đoán không sai thì đám